Con người chính là bước từng bước một đi về phương xa như vậy…
Lửa triều rút đi, Shiva liền không còn nhúc nhích.
“Ngươi quá bất hạnh.”
Tiêu Phàm nói như vậy.
Bởi vì Shiva vô cùng xui xẻo đụng phải lúc Kiếm thành của hắn tích lũy đã lâu, nếul à lúc bình thường, Tiêu Phàm không thể nào bắt được đơn giản như vậy.
“Không, ta thật may mắn vì ngươi đã để cho ta nhìn thấy phong cảnh khác.”
Mỗi một người khi chạm tới cảnh giới tông sư đều là một cảnh đẹp, đối với Shiva mà nói có thể tận mắt nhìn thấy chính là may mắn.
Hơn nữa dường như hắn ta đã biết vì sao màu sắc của Tiêu Phàm sau khi biến hóa lại có sự trái ngược, bóng tối rút lui để lại ánh sáng, đó chính là hi vọng sau khi chinh phục bóng tối…
Ầm!
Trên người Shiva bỗng nhiên hiện ra vô số vết nứt, ngọn lửa đột ngột bừng lên, tiêu hủy hoàn toàn mọi thứ…
“Túy Uyên Sát - Ngọn Lửa Địa Ngục…”
Tiêu Phàm nhìn nhắc nhở của hệ thống, lẩm bẩm thì thầm,
…
Ting…
Shiva lui về phía sau, quả cầu rơi xuống, đó là thứ đại diện cho “Thế Giới Chi Uyên” của Ấn Độ.
Tiêu Phàm không chút do dự dùng kiếm chém tới!
Sức mạnh của người chơi Ấn Độ là không thể khinh thường, chỉ cần chậm một giấy thôi thì đối phuwong có thể tạo cho mình không ít tổn thất.
Theo một kiếm chém tới của Tiêu Phàm, thủy tinh cầu long lanh trong suốt bị vỡ vụ ra, Miên Miên bên cạnh bị dọa làm cho giật mình, tựa hồ tiếc nuối vì thủy tinh cầu xinh đẹp kia bị vỡ tan tành, bàn tay nhỏ bé khẽ nắm chặc hơn.
Nhưng mọi người đều rất vui vẻ bởi vì đại địch đã bị bức lui, thắng lợi thuộc về bọn họ!
Vào thời khắc kẻ địch biến mất trước mắt kia, Lâm và đồng bọn của anh ta ngay lập tức biết chuyện gì đã xảy ra, vui mừng hoan hô!
Mà Tiêu Phàm lại khẽ cau mày lại, bởi vì có người đưa tin tức tới…
Đá truyền tin, trước trận chiến hắn đã được Băng Hắc Long tặng, bây giờ có tin tức báo lại cho hắn, chỉ có thể là từ chỗ “Thám tử” mà hắn bố trí thôi”.
Trước khi Tịch Dương chết thì có thể coi như là trinh thám dò xét tình hình của kẻ địch, bây giờ chỉ còn sót lại Thời Vũ Hoàn “Thế Giới 2D”.
Lúc Tiêu Phàm chạy đến để tiếp viện cho đồng đội thì Thời Vũ Hoàn bắt đầu tiến hành một nhiệm vụ khác.
Năng lực tác chiến của Thời Vũ Hoàn không mạnh, đi theo tiếp viện chỉ làm kéo chân người khác, cho nên cậu ta giao trọng trách nặng nề đánh lui Ấn Độ cho Tiêu Phàm, bắt đầu dò xét một chiến trường khác để làm công tác chuẩn bị cho sau này.
Thế nhưng đến tận ngày hôm nay Thời Vũ Hoàn vẫn không thể tìm được nơi phòng bị bởi vì thực lực của một người là quá nhỏ.
Nhưng “Thế Giới 2D” của cậu ta giống như là ra đa vậy, lúc này xuất hiện các điểm màu đỏ, điểm màu đỏ đó là đại diện cho kẻ địch!
Có kẻ mới bắt đầu xâm nhập!
…
“Tình hình như thế nào?”
Tiêu Phàm hỏi.
“Bên này là phía Bắc chiến trường, “Thế Giới 2D”của tôi đang ở khu vực biên giới, xuất hiện bóng dáng của kẻ địch! Trước mắt tôi vẫn chưa nhìn thấy bọn họ, không biết người tới là ai, rốt cuộc là Nga hay Bắc Mỹ…”
“Biết rồi, tôi sẽ nhanh chóng chỉnh đốn bên này, làm công tác phòng bị, cậu tiếp tục thăm dò, nếu có tình huống mới thì nhanh chóng thông báo.”
Tuy Thời Vũ Hoàn nói không biết người tới là ai nhưng trong lòng Tiêu Phàm đã có dự liệu.
…
“Được, tôi biết rồi.”
Lúc Thời Vũ Hoàn ngắt cuộc trò chuyện, dè dẹt xoay người lại, thế nhwung chỉ vừa mới quay lại thì đã thấy ánh mắt lạnh như băng của một người đàn ông, hơn nữa kẻ đó còn đứng ngay bên cạnh cậu ta!
Đã xảy ra chuyện gì?
“Thế Giới 2D” của cậu ta có phạm vi hoạt động trong vòng một cây số, rõ ràng vừa nãy nơi này không có ai, người này làm sao có thể đến bên cạnh cậu ta chỉ trong phút chốc?
Thời Vũ Hoàn bị dọa đến mức té ngã trên mặt đất, không nói nên lời, cũng không biết nên đối phó như thế nào.
K cứ đứng lẳng lặng nhìn cậu ta như vậy, trong đôi mắt màu lam lóe lên tia sáng…
“Thời Vũ Hoàn… Thế giới 2D… Kỹ năng tốt…”
“Mệnh Phàm… Ừ… Xem ra lần này Ấn Độ lại bại trận rồi…”
“Ngươi thông báo chuyện chúng ta đến đây cho hắn sao? Ừ, như vậy cũng tốt, vậy thì đường đường chính chính đến trận quyết chiến đi…”
Nghe thấy những lời K nói ra, sắc mặt của Thời Vũ Hoàn trở nên trắng bệch, bởi vì những lời K nói giống như có thể đọc được suy nghĩ trong đầu của cậu ta, chẳng lẽ người này có thuật độc tâm hay sao? Quả thật quá đáng sợ!
Mình nên làm cái gì đây?
Đúng rồi, nên trốn thôi!
Lúc Thời Vũ Hoàn phản ứng mình nên chạy đi thì cậu ta lại phát hiện hai chân của cậu ta chẳng biết từ khi nào đã bị băng đá bao phủ, hoàn toàn đông cứng lại!
“Ừ, ta đại khái có thể hiểu được ngươi, cứ như vậy đi…”
Phụt!
Thời Vũ Hoàn phun ra một ngụm máu, khó có thể tin nhìn tất cả mọi chuyện, từ đầu đến cuối cậu ta không hề nói một câu nào, mà lúc này lại bị một cây băng đá lấy đi tính mạng, cậu ta mang theo sự không cam lòng mà ngã xuống.
“Đá truyền tin? Trước tiên phải lên tiếng chào hỏi sao?”
K nhặt viên đá trong tay Thời Vũ Hoàn lên, suy nghĩ trong chốc lát: “Được rồi, hay là cho bọn họ một sự ngạc nhiên vui mừng đi.”
Đá truyền tin trong tay của K nhanh chóng đóng băng lại rồi bể thành mảnh vụn, mà sau lưng K, Harley đã vội vã tìm đến, bất mãn hô to: “Băng Đế, đừng một mình chạy nhanh như vậy chứ, người ta chạy theo không kịp.”
K không để ý tới Băng Si Harley, nhìn về phía Avengers League vừa đuổi tới sau lưng nói: “Chúng ta đi thôi, nên kết thuốc chiến dịch này rồi…”
…
“Chỉ còn lại bây nhiêu thôi sao?”
Tiêu Phàm nhìn mọi người đứng trong sân.
Tâm trạng có chút tồi tệ, dưới sự đánh vào mạnh mẽ của Ấn Độ, người chơi trong nước bị tổn thất nặng nề.
Những nhân vật cá biệt trong ba trận doanh khác về cơ bản đều đã bị tiêu diệt, bang Hắc Long đã mất đi hai phần ba, Huyết Tinh Ma Thuật Xã cũng bị tổn thất một nửa.
“A Hoa đâu?”
Yêu Đạo nhìn một vòng xung quanh rồi quay lại hỏi Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ bóp bóp sống mũi, cảm thấy đây không phải là việc đáng phải quan tâm, bởi vì một con mãnh thú bị lạc trong rừng rậm thì có thể có nguy hiểm gì cơ chứ?
“Ấn Độ đã rút lui, “Hỗn chiến ở thế giới song song” đã đi đến giai đoạn cuối cùng, giữ vững đến tận lúc này đã là không dễ dàng với mọi người rồi, nhưng bây giờ chúng ta cũng không thể thả lỏng, theo nguồn tin đáng tin cậy, kẻ địch của chúng ta đã tấn công tới từ chiến trường phía bắc.”
“Khà khà, rốt cuộc phải kết thúc trò hề nhàm chán này rồi hay sao?”
Tiểu Sửu Hoàng nhẹ giọng cười nói, so sánh với “Chúng thần di tích chi chiến” lần trước, “Hỗn chiến ở thế giới song song” lần này đối với gã mà nói thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều, mà giờ phút này điều làm gã cảm thấy hứng thú hơn chính là những thứ Tiêu Phàm đang sở hữu.
Trong lúc gã không có ở đây dường như có cái gì đó rất tuyệt vời đã được tạo nên!
“Không nên khinh thường, kẻ địch cuối cùng không thể khinh thường, chúng ta cũng không nhất định có thể là người chiến thắng trong cuộc chiến này?”
“Hả?”
Nghe Tiêu Phàm nói như vậy, Tiểu Sửu Hoàng cảm thấy hứng thú: “Anh biết đối thủ cuối cùng của chúng ta đến từ nơi nào hay sao?”
“Không thể chắc chắn nhưng tôi cảm thấy có thể là Bắc Mỹ, bởi vì ở Bắc Mỹ có một người giống như là khối băng vậy…”
“Khà khà, giống như là khối băng sao, hình dung kiểu gì vậy.”
“Anh nhìn thấy thì sẽ hiểu…”
Tiêu Phàm không nói rõ ràng nhưng nhìn sắc mặt âm trầm của Tiêu Phàm kia làm cho Tiểu Sửu Hoàng ghi nhớ trong lòng người giống như là khối băng kia.
“Tốt lắm, đại khái làn hư vậy, chúng ta bắt đầu định ra kế hoạch tác chiến đi.”
“Khà khà, kế hoạch tác chiến? Bỗng nhiên nói đến cái này, thật đúng là làm cho người khác thấy không quen.”
“Lần này không giống vậy, đối thủ phiền phức trước nay chưa từng có, tôi cần sự trợ giúp của mọi người.”
Tiểu Sửu Hoàng ngẩn người ra, gã phát hiện Tiêu Phàm không phải chỉ là nói đùa, trong lòng cảm thấy hứng thú với K hơn…
Đảo mắt, Tiêu Phàm dẫn cả đội chạy ra khỏi rừng cây, đi về phía Bắc, mà K đứng ở sườn núi cao nhìn ra xa, xác nhận bóng người của Tiêu Phàm.