Cao Tần Luật Động có thể giúp cho Mạch Tử Ồn Ào để lại kí hiệu trên người kẻ địch nhờ tốc độ công kích nhanh chóng, sau đó khiến kẻ địch bị thương nặng!
Đây là một loại kỹ năng trì hoãn bộc phát, sở dĩ có thể trì hoãn gây ra thương tích là bởi vì tốc độ tấn công của Mạch Tử Ồn Ào quả thực rất nhanh!
Nhưng lần này lại không đạt được hiệu quả như mong muốn, tiếng kim loại va vào nhau vang lên tiếng reng reng.
Robinson cầm chùy thủ, khuôn mặt tràn ý cười nhìn Mạch Tử Ồn Ào, nhưng khuôn mặt của Mạch Tử Ồn Ào lại tái nhợt, bở vì công kích nhanh của cậu đều bị đối phương ngăn lại!
“Tốc độ xuất thủ của mày có vể nhanh đấy, giờ thì đến lượt tao!”
Tay phải Robinson lắc một cái, một loạt tàn ảnh xuất hiện ngăn lại Cao Tần Luật Động của Mạch Tử Ồn Ào, điều ày chứng minh gã có cùng tốc độ tấn công với Mạch Tử Ồn Ào!
Hí!
Mạch Tử Ồn Ào còn chưa kịp phản ứng, máu tươi đã trào ra từ cổ cậu!
Một kích này của Robinson khác Cao Tần Luật Động ở chỗ, gã không hề tiến hành công kích nhiều lần, mà là một kích trí mạng!
Một kích này của gã phảng phất như có một cỗ ma lực, rõ ràng chỉ là một kích đâm tới, lại khiến cho người ta cảm nhận được một loại cảm giác tinh tế.
Mà đúng lúc Mạch Tử Ồn Ào ngã xuống, Robinson lại xuất thủ về phía Phá Quân!
Thật nhanh!
Phá Quân giật mình, phía trước đã không thấy thân ảnh của Robinson đâu. Loại tốc độ này, hắn ta chỉ mới thấy Tiêu Phàm và Tiểu Sửu Hoàng có được.
Tuy nhiên cảm nhận được sự lưu động của không khí, Phá Quân biết kẻ địch đã đến bên cạnh!
Phát động “Mệnh Lệnh Bắt Buộc”!
Chùy thủ mà Robinson đang đâm về phía Phá Quân đột nhiên đổi hướng đâm về phía gã!
Cái này khiến cho Robinson nhảy lên, nhanh chóng thả lỏng tay, chùy thủ rơi xuống đất.
“Phù, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, mày có thể khống chế thân thể người khác chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy à? Kỹ năng chiến đấu này thú vị thật đấy, xem ra tao phải xuất ra một chút bản lĩnh thật sự…”
Robinson không nhặt thanh chùy thủ đã rơi xuống đất lên, ngón tay lắc một cái, một thanh đao vừa nhỏ vừa nhọn xuất hiện trong tay Robinson, đây mới là vũ khí gã am hiểu nhất.
Phá Quân chăm chú quan sát vật trong tay Robinson, hắn ta cảm thấy cây đao này không hề giống với binh khí dùng để đánh nhau, giống với dao giải phẫu trông bệnh viện hơn…
“Không hợp cách!”
“Tại sao lại không hợp cách? Đạo sư, ta dùng dao rõ ràng tốt hơn những người khác!”
Robinson chuyên ngành y học lâm sàng đang không ngừng gào thét, trong mắt gã, gã dùng dao phẫu thuật là hoàn hảo nhất, nhưng đạo sư của gã lại cho rằng như vậy là học sinh không hợp cách.
“Ta nói không hợp cách thì không hợp cách. Là một người làm phẫu thuật, không phải chỉ cần dùng dao phẫu thuật chuẩn là được, khâu vết thương cũng rất quan trọng. Sau khi cậu động dao cũng chẳng thèm khâu vết thương lại. Đây chỉ là mô phỏng, nếu như cậu phẫu thuật thực sự có thể sẽ gây ra chết người! Một người đem lại cáu chết cho người khác, sao có thể trở thành bác sĩ được, vì thế cậu không hợp cách!”
Khâu lại?
Chuyện hoang đường gì vậy, giơ dao lên không phải là để chém à?
Vết cắt trơn nhẵn hoàn mỹ, tại sao lại phải khâu lại?
Robinson cho rằng đạo sư của gã không hiểu chân lý sử dụng dao phẫu thuật, cầm trong tay con dao sắc bén như vậy, liền toàn tâm cắt chém, tựa như bây giờ, cắt chém toàn bộ tứ chi của đối phương!
Trong măt của Robinson lộ ra sự điên cuồng, vung tay chém về phía Phá Quân!
Lưỡi dao sắc bén không hề dừng lại, trong ánh mắt kinh ngạc của Phá Quân, cắt ra một tia máu!
Phá Quân cảm thấy không thể tin, che lấy vết thương đang chảy máu, chất vấn Robinson: “Tại sao trong nhất thời “Mệnh Lệnh Bắt Buộc” của tao lại mất hiệu lực đối với mày?”
Đúng vậy, vừa rồi Phá Quân đã xuất ra kỹ năng sở trường của hắn ta “Mệnh Lệnh Bắt Buộc”, muốn dựa vào đó mà không chế tứ chi của Robinson, nhưng lại mất hiệu lực!”
“Mày nói đến cái này à?”
Robinson chỉ vết thương nhỏ xíu trên cánh tay mình, nở nụ cười.
“Thủ Thuật – Cắt Mạch”, dao phẫu thuật của tao cắt một cách chuẩn xác, có thể tạm tời chặt đứt thần kinh, khiến cho tứ chi không chịu sự không chế của đại não. Tao nói như vậy có lẽ mày cũng không hiểu được, vậy tao sẽ giải thích kỹ hơn một chút cho mày nhé. Tao đoán, kỹ năng kỳ quái đó của mày chính là thông qua quấy nhiễu đại não của đối phương để khống chế hành động của người khác. Mà tao,trong nháy mắt lúc tay phải công kích liền vung tay trái chặt đứt dây thần kinh ở bên tay phải, cắt đứt liên hệ của nó với đại não, khiến cho công kích hoàn toàn dựa vào lực quán tính. Mà dao phẫu thuật vốn đã sắc bén, đã đủ để khiến mày bị thương. “Thủ Thuật – Cắt Mạch” của tao có hiệu quả ngắn ngủi, sau khi công kích có thể khôi phục như trước, vì thế không phải lo về di chứng sau này!”
Robinson dương dương tự đắc giải thích, vô cùng tự kiêu về công kích của bản thân, bởi vì chính là kỹ thuật tinh tế của gã.
Dao phẫu thuật?
Đúng rồi…
Phá Quân nhìn con dao có chuôi thật dài còn lưỡi dao chỉ có một đoạn ngắn nhọn, liền xác định vũ khí kia thuộc loại gì.
Dao phẫu thuật sắc bén này khiến Phá Quân có chút sợ hãi, bởi vì cái này khiến cho hắn ta nhớ đến bậc chí tôn của Huyết Tinh Ma Thuật Xã, vị kia cũng chơi dao vô cùng giỏi.
Tuy nhiên lúc đối mặt với kẻ địch, Phá Quân sẽ không lùi bước, trực tiếp vung kiếm vọt tới Robinson!
“A, xem ra mày vẫn không nhận ra chênh lệch thực lực giữa chúng ta à?”
Robinson ra tay nghênh đón, nhưng gã nhanh hơn Phá Quân, lưỡi dao trong tay lóe lên đâm vào tay Phá Quân!
Phá Quân lấy làm kinh hãi, bởi vì sau khi nhói nhói một chút, cánh tay hắn ta triệt để mất đi cảm giác.
“Thuật cắt mạch của tao chính xác là dùng trên người kẻ địch đấy”
Robinson cười khẽ, gã công kích bằng mũi nhọn một cách chuẩn xác, phút chốc ngắn ngủi đã làm đứt thần kinh trên cách tay của Phá Quân, kế tiếp chính là bữa tiệc chém giết của gã!
Robinson mở hai tay, vung dao phóng về phía Phá Quân!
Nhưng hãm răng của Phá Quân khẽ cắn, xuất ra kỹ năng danh hiệu: “Tự Độc Tài”!
Cho dù là tạm thời mất đi cảm giác, Phá Quân vẫn có thể ép cánh tay của mình hoạt động!
Robinson không ngờ Phá Quân bị mất đi cảm giác vẫn có tể hành động như cũ, vội vang thu tay về, đinh một tiếng, dao phẫu thuật rơi trên đất.
“Không tệ, tao đã đánh giá thấp mày.”
Dao phẫu thuật chính là vật dụng chỉ dùng một lần, trải qua một kích vừa rồi, nó liền cùn, vì thế Robinson cũng không nhặt lưỡi doa trên đất lên. Gã lấy doa mới ra, phát động công kích mới về phía kẻ địch!
Robinson phóng về phía Phá Quân, lưỡi dao trong tay cắt một góc độ, ánh nắng chiết xạ hắt vào trong mắt Phá Quân, chói mắt đến nỗi Phá Quân không thể mở nổi mắt.
Chỉ hơi nhoáng một cái, Robinson thân thủ nhanh nhẹn, loáng một cái đã đến sau lưng Phá Quân. Ánh mắt gã điên cuồng, vung lưỡi dao, muốn mở bụng phanh ngực Phá Quân!
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Nhân Sinh Bại Khuyển đang đứng một bên đột nhiên chuyển động!
Gã xuất hiện trước mặt Robinson, trực tiếp dùng thân thể đón một kích của Robinson!
Robinson không biết Nhân Sinh Bại Khuyển có ý gì, nhưng lưỡi dao đã xuất, lẽ nào lại thu lại?
A, giờ phút này dao phẫu thuật trở nên vô cùng khát máu, vung lên cắt xuống mổ bụng Nhân Sinh Bại Khuyển. Nhưng lúc đúng này, một luồng ánh sáng u ám lấy Nhân Sinh Bại Khuyển làm trung tâm tản ra ngoài, nổ tung!
Nguyền Rủa Liều Chết, kỹ năng của Nhân Sinh Bại Khuyển khiến cho kẻ địch vô cùng đau đầu. Gã có thể khiến cho hiệu lực công kích của kẻ địch đều có trên người mình và kẻ địch!
Robinson phun ra một ngụm máu,sắc mặt trở nên tái nhợt vô cùng. Gã không thể tin mình cũng bị mổ bụng, vô cùng quỷ dị.
Nhân Sinh Bại Khuyển lại không chần chừ, vung đao đâm lên người mình. Gã muốn kéo kẻ địch xuống địa ngục thông qua việc làm bản thân bị thương!
Đao đâm lên người Nhân Sinh Bại Khuyển bao nhiêu, thân thể Robinson bị tổn thương bấy nhiêu!
Máu tươi trào ra từ trong miệng Robinson, nhưng gã vẫn thong dong như cũ: “Kỹ năng tổ hợp của hai người chúng mày quả thật rất thú vị, nhưng cái này vô hiệu đối với tao!”