favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ác Ma Doanh Địa
  3. Chương 1070: Hàn Băng

Chương 1070: Hàn Băng

Chỉ có người dũng mãnh như Al Baba mới có thể khiến cho chiến trường trở nên nhếch nhác thế này thôi, thế thì người đánh nhau với gã là ai?

Bỗng nhiên K cảm thấy rất mong chờ, hắn ta cảm thấy người có thể làm cho Al Baba xuất toàn lực, nhất định là người rất có bản lĩnh.

Chậm rãi đi đến gần, cuối cùng K cũng thấy được bóng dáng của người này.

Dáng người khôi ngô của người kia, K không biết phải hình dung như thế nào nữa, hắn ta chỉ có thể dựa vào cách ăn mặc, ngờ ngợ phân biệt cô ta là một người phụ nữ.

Nhưng người phụ nữ như thế này thực sự là hiếm có trên thế gian.

K có thể tưởng tượng ra tình cảnh khi cô ta và Al Baba đụng nhau, đó nhất định là một cuộc chiến vô cùng kịch liệt.

Có điều lúc này cô ta đã quá mệt mỏi rồi, xem ra cuộc chiến với Al Baba đã hao tốn quá nhiều thể lực của cô ta.

K thấy sắc mặt của A Hoa Tỷ đột nhiên thay đổi, dường như đã nhận ra điều gì đó. Hắn ta thầm nghĩ quả nhiên người này rất mạnh, bản thân K đã cố gắng thu nhỏ tiếng động khi di chuyển, vẫn bị cô ta phát giác. Đã như vậy, hắn ta sẽ nói rõ thân phận, đường đường chính chính ra tay giải quyết.

Thế là K quang minh chính đại đi tới, muốn quyết đấu với A Hoa Tỷ.

Thế nhưng K vừa tới gần, hắn ta lại nhìn thấy một cảnh tượng khó tin. Chỉ thấy A Hoa Tỷ đưa tay nhấc váy lên, hướng về phía hắn ta!

K không biết phải hình dung phong cảnh này như thế nào nữa, hắn ta luôn có cảm giác cái “vẻ đẹp” này hoàn toàn khác với thứ trên internet đã miêu tả, thậm chí còn mang theo sự kinh sợ.

Chỉ nhìn thoáng qua một chút thôi, K đã có cảm giác vô cùng đau khổ rồi. Hắn ta cảm thấy trong một số phương diện, bản thân mình đã chịu sự công kích của kẻ địch, còn việc tại sao đối phương làm được điều này thì hắn ta cũng không biết.

K còn đang suy tư đối sách, A Hoa Tỷ đã kêu lên thảm thiết: “A, dê xồm!”

Biểu cảm không bao giờ thay đổi của K đã xuất hiện vết rách, hắn ta bị hành vi của A Hoa Tỷ dọa sợ!

Nghe nói ở Trung Quốc có một loại lừa đảo gọi là ăn vạ, lẽ nào cô ta muốn triển khai loại thủ đoạn này với mình sao?

Mà nghe thấy tiếng kêu to đầy sắc bén này, K lại cảm nhận được một loại cảm giác như đang ăn phải đống ph*n vậy, chưa từng có tên cường địch nào có thể mang đến cảm giác thế này cho hắn ta cả.

Trong đôi mắt xanh thẳm của K sáng lên, đây là kỹ năng thiên phú của hắn ta, “Tâm Điện Tĩnh Lưu”. Hắn ta có thể thông qua kỹ năng này mà đọc được suy nghĩ trong lòng kẻ địch.

K thật sự rất muốn nhìn xem, kẻ địch trước mắt mình đang giở quỷ kế gì!

…

Anh chàng đẹp trai trước mắt có khí chất rất là lạnh lùng, thế nhưng không ngờ hắn ta lại dòm ngó mình!

Đáng ghét, bổn mỹ nữ đã bị hắn ta nhìn thấy hết rồi, hắn ta có chịu trách nhiệm không?

Nếu để hắn ta chịu trách nhiệm, vậy chẳng phải bổn mỹ nữ đã bị hắn ta chiếm tiện nghi sao?

Không được, không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được. Thấy dáng vẻ đẹp đẽ kia của hắn ta, nếu không thì mình lột sạch, sau đó tỉ mỉ nhìn ngắm.

Nhưng cho dù là vậy, mình vẫn cảm thấy rất thiệt thòi đó.

Mịa nó, cái tên này còn nhìn chằm chằm vào mình kìa, giống con ngỗng ngu ngốc vậy, ơ, đúng rồi, đoán chừng hắn ta còn đang tự sướng về bổn mỹ nữ đây mà…

…

Tia sáng nhỏ trong mắt của K biến mất, đây là lần đầu tiên hắn ta chủ động tắt “Tâm Điện Tĩnh Lưu” trước mặt kẻ địch.

Bởi vì hắn ta cảm thấy, nếu mình không tắt cái kỹ năng đọc suy nghĩ này đi, hắn tuyệt đối sẽ chết bất đắc kỳ tử.

K cảm thấy đồ vật mà Thượng Đế sáng tạo ra cũng không nhất định chính xác. Lúc này, người đang ở trước mắt hắn ta chính là tồn tại sai lầm nhất trên cõi đời này.

Mà cái cảm giác ứ đọng trong lồng ngực, giống như ngọn lửa muốn bùng cháy đó rốt cuộc là cái gì?

Đây chính là sự giận dữ mà nhân loại thường nhắc đến sao!

Xem ra hắn ta cần phải dẹp tan cơn giận trong lòng mình…

K đưa tay phải ra, mở năm ngón tay, bốn phía đột nhiên trở nên lạnh lẽo!

Vào lúc bàn tay của hắn ta nắm lại, sông băng dài cả vạn trượng đột nhiên kết lại trước người của hắn ta. K muốn đông lửa giận của mình lại ở đây!

A Hoa Tỷ còn chưa phản ứng lại, trên người cô ta đã kết thành băng, khối băng càng lúc càng dày, cuối cùng bịt kín A Hoa Tỷ ở bên trong.

K xoay người, hắn ta định rời đi luôn, thế nhưng bên tai đột nhiên nghe được một trận tiếng vang ầm ầm.

K khẽ cau mày, hắn ta không nghĩ đến đối phương còn có thể phản kháng, dùng tay phát ra một chưởng, bão tuyết dâng trào trong lòng bàn tay, trong nháy mắt lại đông cứng cả nửa cánh rừng!

Khối băng được dựng thẳng lên cao, bên ngoài cũng có thể thấy được, ngay cả người ở ngoài sân cũng vì chuyện này mà thán phục.

Thực lực của “Băng Đế” K đến từ Bắc Mĩ lại cao như vậy!

Sau khi A Hoa Tỷ bạo tẩu, sức mạnh trong cơ thể cô ta đã giảm sút rất nhiều, trước đó khi đánh nát khối băng, A Hoa Tỷ đã sức cùng lực kiệt, bây giờ lại bị đóng băng lần nữa, cô ta triệt để thất bại…

K xoay người, phảng phất mình đã làm một chuyển nhỏ không đáng kể gì vậy. Mà sông băng đằng sau hắn ta từ từ vỡ nát, sau đó chỉ còn lại nửa cánh rừng như trước.

“Khặc khặc, sao lại đi rồi, anh muốn đi đâu? Tôi nghĩ khối băng trong miệng cậu ta chính là anh…”

Sau khi giải quyết A Hoa Tỷ, K đã khôi phục vẻ lạnh lẽo, hắn ta nhìn về phía xa, phát hiện chỗ đó có một tên Tiểu Sửu đang đứng.

…

“Tiên Phong” Robinson sở hữu kỹ năng “Giả Chết”, thế nhưng cuối cùng gã thật sự đã chết trong tay Tiểu Sửu Hoàng.

Tiểu Sửu Hoàng bước chậm trong cánh rừng, gã nhanh chóng cảm nhận được sự lạnh lẽo trong không khí, gã biết đây chính là người mà mình đang tìm. Tuy nhiên cùng lúc đó, gã cũng cảm nhận được một luồng hơi thở không tốt và quen thuộc, vì vậy gã vẫn chưa hiện thân ngay.

Bây giờ hơi thở làm gã cảm thấy ghê tởm đã biến mất, đây chính là lúc mà gã phải lên sàn.

K nhìn người ở trước mắt, cảm nhận được sự không tầm thường của gã, đôi mắt của hắn ta hơi sáng lên. K muốn tìm được sự không tầm thường này.

“Thật là táo bạo, thật là một chấp niệm điên cuồng…”

“Anh đang nói cái gì?”

Tiểu Sửu Hoàng không hiểu câu nói không đầu không đuôi của K.

“Tôi đang nói anh. Anh nên dành nhiều thời gian để tĩnh tâm, bây giờ anh quá điên cuồng rồi.”

“Khặc khặc, cậu ta nói không sai, anh quả nhiên là một khối băng, làm mình buồn chết thì cuộc sống có nghĩa lý gì chứ! Buông tay ra đi, thoả thích giết chóc, đó mới chính là đường mà Tiểu Sửu Hoàng tôi phải đi! Đến đây đi, để tôi nhìn xem bản lĩnh của anh!”

Tiểu Sửu Hoàng vẫn chưa hề khinh thường K, gã có thể cảm nhận được áp lực mà K mang lại cho mình, điều này làm cho dòng máu của gã càng sôi trào, vì vậy lần này gã ra tay trước!

Rút ra hai thanh đoản kiếm ở đằng sau, đó là sự kính trọng mà gã dành cho K!

Đôi mắt của K híp lại, phát hiện đối thủ không tầm thường, thế nhưng lòng hắn ta vẫn bình tĩnh, không hề có chút gợn sóng nào.

Dưới cái nhìn của K, Tiểu Sửu Hoàng vẫn chưa đủ để đánh bại mình…

K chỉ tay một cái, băng sương phun ra từ mặt đất, hội tụ thành hai luồng, đằng trước như hung thú há mồm, thình lình xuất hiện hai cái đầu rồng dữ tợn!

Ngụy Trang Băng Mạch - Song Long Hối!

Tiểu Sửu Hoàng nhìn thấy hai con băng long phóng tới chỗ mình thì cười to, tiếng cười cực kỳ khoái trá: “Khặc khặc, thú vị! Đây mới là cuộc chiến mà tôi luôn mong chờ! Băng long thật đẹp đó, để ta chém mi nhé!”

Đoản kiếm được “Bốn Màu Ảo Thuật - Át Bích” phụ ma, bay lượn trong tay Tiểu Sửu Hoàng, hai con băng long va vào nhau một cách mãnh liệt!

Không trung rơi lả tả tuyết đọng, hai cái đầu rồng rơi xuống đất. Tiểu Sửu Hoàng hơi liếm môi trên, ánh mắt hung ác: “Đến đây, chúng ta tiếp tục…”

Hai mắt của K có một tia sáng xuất hiện, hắn ta không thích vẻ cuồng nhiệt trên người Tiểu Sửu Hoàng, hắn ta cảm thấy chuyện này sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình, K không quen với cái cảm giác suy nghĩ bị tâm trạng quấy rối, vì vậy hắn ta muốn quét sạch thế giới này.

Chương trướcChương tiếp