Đúng lúc này, Tiêu Phàm giống như mất thăng bằng, thân thể nghiêng về phía trước ngã xuống.
Nhìn thấy cử chỉ lúc này của Tiêu Phàm, K chợt cảm thấy buồn cười, nhưng trong lòng anh ta lại chợt thấy rờn rợn, bên cạnh anh ta lóe lên môt đạo kiếm quang!
Thật là nhanh!
Trong lòng K kinh hãi, anh ta không biết Tiêu Phàm làm sao có thể mượn thế sắp ngã mà đột nhiên tiến đến cạnh mình, nhưng anh ta nhanh chóng phản ứng lại, Tuyệt Duyên Băng Bạo!
Gió rét xoáy vòng, bắt đầu mượn lực ly tâm đẩy Tiêu Phàm ra xa, Tiêu Phàm lại dùng tư thế cực kỳ tùy ý bay lên, sau đó rơi vào trong gió lốc.
Sắc mặt K biến đổi, bởi vì “Tuyệt Duyên Băng Bạo” hình thành dựa trên việc gió rét xoáy tròn, cho nên sự sống bên trong gió lốc cực kỳ yếu ớt!
K nhanh chóng né tránh về phía sau, nhưng trong lòng cực kỳ khó hiểu, anh ta không biết Tiêu Phàm làm thế nào có thể trong lực đẩy của “Tuyệt Duyên Băng Bạo” dời xuống thấp sau đó rơi vào bên trong gió lốc, mọi chuyện đều lộ ra vẻ cổ quái.
Nhưng K vừa phân tâm, trong hư không lại có kiếm quang xẹt qua, tùy tiện mà lại tự nhiên.
Một mảnh cay nóng, đó làm cảm giác bị thương.
Anh ta vậy mà lại bị thương, vả lại còn là không hiểu vì sao mà lại bị thương!
Không thể nào nhìn thấu nội tâm kẻ địch, K liền không thể nào nhìn trước “tương lai” của trận chiến, chẳng qua K cũng không thèm để ý, bởi vì anh ta có thể dự đoán thông qua ý thức.
Nhưng K hiện tại lại phát hiện, anh ta không thể nào dự đoán được hành vi của Tiêu Phàm.
Đó là một loại quỹ tích tấn công bất quy tắc, giống như một bức tanh thủy mặc tùy ý mà tuyệt đẹp.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?!
K cảnh giác nhìn kẻ địch lung la lung lay trước mặt, cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
Là người nhân tạo, K cực kỳ thông minh, cho nên có thể cảm nhận được càng nhiều thứ từ trong “Túy Quyền” của Tiêu Phàm, chính là vì như vậy, anh ta mới càng khó có thể tin hơn.
Trạng thái hiện tại của Tiêu Phàm, trí óc bị rượu cồn làm cho tê dại, chiến đấu hoàn toàn dựa vào bản năng của cơ thể, nhưng con người thật sự có thể làm ra loại “chiến đấu không não” này sao?
Càng khiến K không thể nào tiếp thu được chính là, tấn công và né tránh hiện tại của Tiêu Phàm, đã dung nhập vào thế giới tự nhiên, nói cách khác hắn đang mượn năng lượng của cảnh vật xung quanh để tấn công, đây là một loại trạng thái chiến đấu cực kỳ hoàn mỹ!
Nhưng mà chỉ là con người làm sao có thể làm được chuyện đó!
Nhìn thấy mọi chuyện, K hứng chịu đả kích cực lớn, bởi vì anh ta không thể làm được “Túy Quyền” hoàn mỹ như Tiêu Phàm!
Cho nên K gọi lên gió rét, muốn hủy diệt triệt để mọi thứ…
Trong tay gọi lên gió lạnh, phát ra với công suất lớn nhất!
K muốn đông kết hoàn toàn Tiêu Phàm giống như trước đó vậy!
Trong gió lạnh lại dấy lên một ngọn lửa, nương theo chủ nhân của nó, không ngừng chập chờn.
Thất tha thất thểu, bộ pháp quỷ dị, đi lại trong gió rét, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay, nhưng vẫn kiêm trì đi về phía trước.
Không có băng sương bao trùm giống như trước đó, trên thân Tiêu Phàm vẫn đốt lên hỏa diễm như cũ, mà K đã hoàn toàn hóa ngốc.
Ở trong mắt người khác, Tiêu Phàm chỉ là đang không ngừng đi đến, mà K lại rõ ràng đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Chỗ phát ra băng mạch trong lòng bàn tay K, năng lượng cũng không đồng đều, bởi vì xung kích hình thái ma pháp, cuồng bạo vĩnh viễn mạnh mẽ hơn việc phát ra ổn định.
Mà bộ pháp của Tiêu Phàm cắt vào yếu điểm bên trong cỗ băng mạch, cũng chính là một vùng nước ấm áp nhất bên trong đầu sông băng.
Nhưng hắn làm sao có thể làm được?
Bản năng con người sao?
Con người làm sao có được bản năng siêu việt của người nhân tạo như vậy?
Người nhân tạo mới là ưu hóa của nhân loại!
K tức giận, khiến băng mạch dâng trào càng thêm mãnh liệt, anh ta là đang thẳng thừng quyết chiến với Tiêu Phàm!
…
Tiêu Phàm cảm nhận được gió lạnh trước người, dựa vào chấp niệm mà không ngừng tiến lên.
Đầu có chút khó chịu, nhưng hắn vẫn nhớ kỹ mình muốn làm gì.
Tới gần K, rồi đánh bại K, bởi vì chính mình đã trở thành hi vọng cuối cùng của mọi người.
Chờ đợi không được cảm giác hắn không muốn trải qua, cũng không muốn người khác trải qua.
Cho nên hắn tưởng tượng ông nội như thế, trở thành ” Siêu nhân cocacola” trong lòng người khác…
Có thể cảm giác được một chút hoàn cảnh bốn phía, cùng thân thể có thể tự do hoạt động, đây cũng là “Túy Quyền” sao?
Vậy thì để tôi dùng nó chiến đấu thật tốt!
“Túy Uyên Tửu Hỏa” bùng cháy lên, mang đến cho trận gió tuyết này nhiệt độ mới, chập chờn đến bên người, huyết kiếm trong tay biến hóa ra tàn ảnh!
K bỗng cảm thấy tê cả da đầu,
Bởi vì anh ta bị “Huyễn Kiếm Yên Hoa Liễu” cận thân!
Thế Túy Quyền cùng kiếm thuật Tiêu Phàm tự sáng tạo dung hợp với nhau, giống như nước chảy tràn trong khe núi, trở nên vô cùng thông thuật, huyền ảo hóa hỏa diễm cùng sắc kiếm, múa trong gió rét!
Băng tuyết dâng trào, K muốn rút lui thân rời đi, anh ta không ngại việc cận chiến, nhưng pháp sư cao quý sao có thể vật lộn cận thân cùng con trai khác?
Nhưng Tiêu Phàm sẽ không dễ dàng buông tay như vậy, kiếm ca trong tuyết lửa bắt đầu được xướng lên!
Kiếm Tiêu Phàm bắt đầu ra liên tiếp, quấn quanh ở bên cạnh K, chém vỡ hoàn toàn chỗ ngưng tụ băng tinh của K, lưỡi đao cuối cùng cũng chạm đến trên người K!
Trong trận của Tiêu Phàm và Shiva, K cũng từng thấy kiểu múa kiếm hỗn loạn này, anh ta cảm thấy vô cùng cuốn hút, nhưng lại không biết khi ở trong đó lại kinh khủng như thế!
Giống như có thể cắn nát hết tất cả mọi thứ trong đó, giống như muốn anh ta bị nuốt chửng hoàn toàn!
Đáng chết, không thể kéo dài như vậy!
Nếu còn kéo dài, anh ta thực sự sẽ xong đời!
Vĩnh Đống Kỷ Niên!
Vô thanh vô tức, yên lặng như tờ…
…
Lần đầu tiên khán giả có thể nhìn thấy hình dáng của ngọn lửa trên người Tiêu Phàm, bởi vì mọi thứ trong chiến trường đang dừng lại.
Nhưng bọn họ kinh ngạc không phải vì điều này, mà bởi vì bọn họ còn nhìn thấy một màn còn đáng sợ hơn.
Tiêu Phàm duy trì tư thế cầm kiếm, mũi kiếm và trán K chỉ còn cách một chút xíu, nhưng tay của K cũng đang đâm vào lồng ngực của Tiêu Phàm, đây là một bộ dáng vô cùng tuyệt vọng.
…
Vậy thì tại sao lại trở thành như vậy?
Trong lòng Tiêu Phàm cảm thấy mất mát, hắn không động được, từ khi bắt đầu “Hỗn chiến ở thế giới song song” hắn đã biết được át chủ bài cuối cùng của K, vậy mà vẫn luôn tìm không được biện pháp ứng phó.
Bên trong Vĩnh Đống Kỷ Niên chỉ để lại cho người ta sự tuyệt vọng.
…
“Ha ha, bức tôi đến như vậy, anh đã làm rất tốt. Nhưng kết cục vẫn không thay đổi một chút nào.”
“Tôi biết nhân vật phản diệt chết bởi vì nói nhiều, mặc dù tôi cũng không cảm thấy mình là nhân vật phản diện, nhưng cũng không hi vọng thất bại như vậy. Cho nên tôi đem tay phải đâm vào lồng ngực của anh, cầm trái tim của anh, chỉ cần tôi hơi dùng sức, sinh mệnh của anh sẽ phải chấm dứt hoàn toàn. Thật là thanh thản, đây chính là thời khắc tôi đạt được ước nguyện.”
K tự tin mà mỉm cười, đó là nụ cười của kẻ chiến thắng, nhưng Tiêu Phàm vẫn cảm nhận được nỗi đau đớn ở trong ngực mà K gây ra cho mình, tính mạng của hắn thật sự đã bị K nắm trong tay.
“Anh có biết tại sao tôi lại muốn bắt trái tim của anh không? Bởi vì từ sau ‘Độ Không Tuyệt Đối’, âm thanh nhịp tim của anh thật sự khiến tôi cảm thấy phiền. Cho nên tôi hi vọng lần này có thể yên tĩnh kết thúc…”
Kết thúc sao?
Trong lòng Tiêu Phàm hiện lên một mảnh đau thương, hai mắt hắn nhắm lại, chuẩn bị nghênh đón màn đêm.
Trời vừa chập tối rồi sao?
Thời khắc đen tối trước đó, cuối cùng rốt cuộc tôi đã nhìn thấy cái gì…
Phản Sắc Ác Ma Hóa có ngụ ý của riêng nó, lần đó khiến tôi có thể nhìn thấy ánh sáng một lần nữa, rốt cuộc là cảm nhận được thứ gì?
…
K thấy Tiêu Phàm tuyệt vọng nhắm mắt, liền cảm thấy yên lòng, thu lại “Vĩnh Đống Kỷ Niên”.
Mà giờ phút này Tiêu Phàm lại mở mắt ra, trong tay đổi lại một thanh kiếm khác, là “Thanh kiếm Kusanagi” lấy được từ chỗ Izanami!