“Muốn lừa gạt kẻ địch, trước tiên phải lừa gạt chính mình sao? Đúng là một kế hoạch không tệ, vô cùng phù hợp với phong cách của em.”
“Vậy anh có đồng ý giúp em không?”
“Ý nghĩ của em rất thú vị, vấn đề này anh giúp em cũng được thôi, có điều em hẳn là hiểu rõ, rất nhiều chuyện điều sẽ nằm ngoài kế hoạch, một khi đã không theo kế hoạch, cách chơi như vậy của em sẽ trở nên vô cùng mạo hiểm, không, phải nói là nguy hiểm mới đúng.”
“Em hiểu bản thân mình, vấn đề này hẳn là không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mà là phương pháp đánh bại tên K biến thái kia một cách thỏa đáng nhất.”
“Ha ha, phương pháp thỏa đáng, điều này căn bản giống như đánh bạc vậy! Có điều em trai đần của anh có vẻ trở nên thông minh hơn một chút, có thể nghĩ ra một kế hoạch thú vị, làm cho cả anh cũng cảm thấy háo hức. Đến lúc đó em cần phải biểu hiện tốt một chút, anh sẽ dành thời gian mà đứng phía dưới xem, bởi vì anh cũng rất chờ mong kết quả cuối cùng, nhưng vậy chúng ta bắt đầu đi…”
…
Thời điểm Tiêu Bình rời đi, ánh sáng trong mắt Tiêu Phàm lại trở nên ảm đạm, bởi vì hắn đã quên mất một vài sự việc.
Hắn không nhớ rõ kế hoạch của mình và Tiêu Bình, cũng không nhớ rõ “Thế giới chi nguyên” đã bị mình chuyển đến trong tay Miên Miên, chỉ còn lại nỗi bất an khi sắp phải đối mặt với K.
…
“Hiện tại cậu đã rõ ràng, mọi chuyện chính là như vậy, cậu sẽ thua em trai đần của tôi. Vì để cho cậu hiểu rõ tại sao mình lại bị bại trận, tôi đã lén lút chôn đoạn ký ức này vào trong đầu của hắn, lấy ‘Thuật Đọc Tâm’ đặc biệt của cậu mà nói, chắc hẳn sẽ nhìn thấy được.”
“Tôi chỉ nói như vậy, thay tôi hỏi thăm John, nói với hắn ta một ngày nào đó fan hâm mộ sẽ đến thăm hỏi hắn ta, ai bảo hắn ta lại viết ra sách học thuật thú vị như vậy chứ…”
Thân ảnh Tiêu Bình biến mất, từ thời khắc này K đã nhìn thấy được hết tất cả trong trí nhớ Tiêu Phàm, anh ta biết Tiêu Phàm chết đi sẽ không tuôn ra “Thế giới chi nguyên”, mà cuối cùng anh ta sẽ bị “Bát Kỳ Xà San” hạ độc mà chết!
Phong ấn ký ức, lừa gạt bản thân, tại sao lại có người dùng một kế hoạch không hợp lý mà còn thiếu tính ổn định như vậy! Hắn không biết rằng một khi xuất hiện một chút sai sót, tất cả mọi thứ sẽ bị sập đổ hoàn toàn sao!
Lần đầu tiên nội tâm K cảm thấy bất an, bởi vì anh ta chưa từng nghĩ đến việc phải giải quyết một tình cảnh như thế này, nếu còn tiếp tục như vậy, vào thời điểm máu bị trừ hết, anh ta sẽ bị ngã xuống giống hệt như những gì Mệnh Phàm đã tính toán!
Người nhân tạo bị người thường tính kế sao? Anh ta sẽ trở thành kẻ thất bại trong trận chiến đấu này?
Không! Anh ta không muốn như vậy!
K giẫm lên chỗ sương đọng lại, đạp không khí bay lên, lục soát tìm kiếm Miên Miên!
Nhưng bây giờ một mảng trắng xóa, đều là sông băng, muốn tìm được một đứa trẻ đâu có dễ?!
K bay múa lung tung bận rộn, nhưng vẫn không thể làm gì như cũ.
Cứ một giây sẽ có 10% lượng máu sụt giảm, huyết dược của K đang không ngừng tiêu hao.
Bất an, táo bạo, điên cuồng…
K luôn luôn là người bình tĩnh, chưa từng phải trải qua chuyện như thế này.
Bầu trời thổi lên một luồng gió lạnh thấu xương, hàn khí đang không ngừng phun trào ra, đó là lửa giận mà K đã phát tiết!
Nhưng tất cả… đã không thể thay đổi được điều gì.
Chất lỏng màu đỏ như máu không ngừng tuôn ra khỏi bình thủy tinh, sau đó hòa vào với thiên nhiên.
Tại thời điểm bình thủy tinh tan mất, trên không trung rơi xuống một bông tuyết…
Gió ngừng thổi, tuyết lại bắt đầu bay, đây là sản phẩm của cơn thịnh nộ trước đó của K.
Một người có năng lực biến đổi thời tiết, ở trong “Tân Sinh” cũng chỉ có mình “Băng Đế” K có thể làm được.
Nhưng theo tuyết trắng bay xuống, thân ảnh của K lại dần dần tan đi.
Người xem bên ngoài sân có một chút không hiểu cho lắm, bọn họ nhìn thấy “Lick King” Mệnh Phàm mất đi, vốn cho rằng trận chiến sẽ lấy Bắc Mĩ làm bên chiến thắng cuối cùng mà kết thúc, nhưng mọi chuyện lại không phát triển như vậy.
K bay về phía không trung, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, đáng tiếc cuối cùng lại không có kết quả.
Anh ta mang nuối tiếc theo sát bộ pháp trước đó của Tiêu Phàm, rời khỏi chiến trường.
…
Chẳng lẽ “Lick King” Mệnh Phàm trước đó đã đem “Thế giới chi nguyên” giấu ở bên trong chiến trường, cuối cùng liều chết mà đem “Băng Đế” K lôi xuống nước?
Đây là khả năng duy nhất mà người xem bên ngoài sân nghĩ tới, nhưng bọn họ cũng không rõ ràng, ở trước mặt K, tất cả bí mật đều không thể giấu được.
Nếu như đem “Thế giới chi nguyên” giấu ở một nơi đặc biệt, thì sau khi Tiêu Phàm hi sinh, K có thể rất nhanh mà tìm ra, cũng kết thúc trận chiến đấu này.
…
Bây giờ K biến mất không thấy gì nữa, khán giả chỉ cảm thấy đúng là “Lick King” Mệnh Phàm trước khi chết đã làm gì đó. Nhưng điều này đều chỉ là râu ria, bọn họ chỉ quan tâm đến kết quả cuối cùng của “Hỗn chiến ở thế giới song song”.
Tấm bảng trên không vẫn chưa hiển thị kết quả, nhưng trong lòng mọi người đã có suy đoán…
“Lick King” Mệnh Phàm cùng “Băng Đế” K đồng quy vu tận (1), trên trận chiến không có một ai, người chơi server các nước phấn đấu mấy ngày trời, vậy mà cuối cùng chỉ có thể có kết quả hòa thôi sao?
(1) Đồng quy vô tận: Chết cùng với nhau.
Kết quả hòa, dường như đã không tệ, chí ít cũng không thất bại hoàn toàn…
Khán giả tự an ủi mình, nhưng trong lòng vẫn không cam lòng, rõ ràng chạy tới nơi này, cách gần như vậy, nhưng lại xa như vậy.
Đinh -
Trên không trung, tuyết trắng bay múa, một viên tiểu cầu theo đó mà rơi xuống, khảm vào trong đống tuyết.
Cùng lúc đó, một khối băng ở giữa sân bị vỡ ra, một thân ảnh bé nhỏ đáng yêu đi ra.
Cô bé nhìn xung quanh, dường như đề phòng cái gì đó, cẩn thận từng li từng tí đi về phía quả cầu thủy tinh, có vẻ hơi nhát gan.
Nhưng giờ phút này, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người cô bé…
Bên ngoài sân yên tĩnh im ắng,
Bọn họ nghe được nhịp tim của nhau, đang không ngừng tăng tốc…
…
Miên Miên ngồi xổm xuống, dùng đôi tay nhỏ cào vào trong đất tuyết.
Rét lạnh truyền lại cảm giác nhói tay khiến cô bé rụt lại, nhưng rất nhanh sau đó cô bé lại hạ quyết tâm, tiếp tục tìm kiếm trong tuyết, cuối cùng một quả cầu thủy tinh tỏa ra ánh sáng chói lóa được cô bé ôm vào trong người.
Miên Miên nhìn tiểu cầu xinh đẹp trong tay thì có chút không nỡ, nhưng cô bé vẫn nhớ đến lời nhắn nhủ của Tiêu Phàm trước đây…
“Miên Miên, nếu như sau này em thấy có người xấu ở trước mặt em mà làm rơi ra loại tiểu cầu như thế này, em nhất định phải đập vỡ nó…”
Thế là Miên Miên chịu đựng gió lạnh, nhặt một khối băng cứng lên, để quả cầu thủy tinh cùng băng lạnh đụng vào nhau!
…
Ầm ầm, tiếng vỡ vụn phát ra, chiến trường Bắc Mĩ ở phương xa cũng theo đó mà sụp đổ, mà bên ngoài sân rốt cuộc cũng vang lên tiếng hoan hô!
Khói lửa bắt đầu bắn về phía bầu trời, Miên Miên ngẩng đầu nhìn lên đám pháo hoa đang nở rộ.
Mà khi cúi xuống lần nữa, cô bé phát hiện ở giữa sân có rất nhiều người có tướng mạo hung ác đang đi đến.
Nghe chị họ nói, nhưng chú này là bang Hắc Long, là đồng minh.
Miên Miên nhìn xem những người đó đang đi về phía mình, tuy có chút không hiểu, nhưng cũng không sợ hãi, bởi vì cô bé thấy được nụ cười trên khuôn mặt bọn họ giờ phút này, đó là niềm vui sướng phát ra từ tận đáy lòng!
“Một! Hai! Ba!”
Đám người bang Hắc Long quăng Miên Miên lên, ném về phía bầu trời!
…
Miên Miên bị đám người cứ thế quăng lên, rồi tiếp lấy, cứ lặp lại như vậy, chập trùng lên xuống, vui vẻ cười thích thú.
Mà Bán Trường Miên ở đằng xa nhìn thấy cảnh tượng như vậy đã không nhịn được mà chảy nước mắt.
Đã từ rất lâu cô đã không được nhìn thấy Miên Miên ở trước mặt mọi người với bộ dáng vui vẻ như thế, những năm gần đây, Miên Miên trong trí nhớ của cô đều là run run rẩy rẩy trốn ở sau lưng mình với bộ dáng sợ hãi.
Bán Trường Miên xoay người lại, ôm lấy Tiêu Phàm: “Cảm ơn…”