Bán Trường Miên bỗng nhiên ôm lấy mình khiến Tiêu Phàm khẽ giật mình, nhưng khi nghe thấy tiếng cảm ơn thì thầm đó, hắn đã hiểu được.
“Bây giờ Miên Miên rất vui vẻ, em là chị họ của cô bé mà như này là không tốt, với lại chúng ta đã thắng lợi, nên thể hiện niềm vui sướng một chút…”
Cảm xúc rất dễ lây nhiễm lẫn nhau, tiếng reo hò bên ngoài sân càng thêm điên cuồng, bọn họ làm sao cũng không nghĩ đến sẽ có kết quả như vậy, Miên Miên sống tiếp được, cũng trong thời khắc cuối cùng mà hủy hoại “Thế giới chi nguyên” server Bắc Mĩ!
Thắng lợi tới một cách bất ngờ, nhưng chỉ cần thắng là được…
…
Post Bar “Tân Sinh” trở nên náo nhiệt, vô số lời chúc mừng thắng lợi “Hỗn chiến ở thế giới song song” được truyền đến, Miên Miên người hủy đi “Thế giới chi nguyên” server Bắc Mĩ trực tiếp được mọi người phong làm “Nữ thần thắng lợi”, “Lick King” ở dưới ánh sáng của “Nữ thần thắng lợi” cũng hơi có vẻ ảm đạm.
Có điều Tiêu Phàm cũng không để ý đến những điều này, giờ phút này hắn có chút thấp thỏm, bởi vì sau khi offline, nhóm người Hổ Nữu dự định làm party “Vũ hội Ác Ma” để chúc mừng, mà địa điểm party không phải ở bên ngoài, mà ngay tại bên trong căn hộ hắn thuê.
Dựa theo lời Hổ Nữu nói, chính là muốn nhìn xem nơi hắn ở có phong cách như thế nào.
“Ừm, hóa ra đây là nhà của anh, có cái gì đặc biệt đâu cơ chứ?”
Hồ Phỉ Phỉ không có một chút khách khí nào, trực tiếp đi lên trước, ở phía sau lưng cô, còn có một thành viên khác của “Vũ hội Ác Ma”.
Thường Miên cùng Cơ Hạo Hạo ở Đại học Khoa Học Tự Nhiên thành phố S, ở cùng một thành phố với Tiêu Phàm, tất nhiên cũng sẽ tụ tập ở đây.
“Xin chào, tôi là Thường Miên.”
“À, xin chào, tôi là Tiêu Phàm.”
Nhìn thấy Thường Miên giới thiệu bản thân với hắn, Tiêu Phàm lúc này mới nhớ ra trước đó hắn từng gặp qua Thường Miên, nhưng Thường Miên lại không đường đường chính chính mà gặp qua hắn.
Tiêu Phàm nhìn Thường Miên, luôn cảm thấy cô có chỗ nào thay đổi, sự ôn hòa trong mắt, dường như lại không có nhiều phần kiên cường giống như ngày xưa…
…
Về phần Tuyết Dạ, cậu đương nhiên cũng tới.
Bởi vì em trai em gái của Hồ Phỉ Phỉ là Hồ Lượng Lượng và Hồ Tinh Tinh cùng em trai Tuyết Dạ là Tuyết Nặc đang cùng ở tại thành phố S để học tiểu học, cho nên Tuyết Dạ cũng đến sống tại thành phố S.
“Xin chào, em là Lâm Dạ Tuyết.”
“À… XIn chào, tôi là Tiêu Phàm.”
Nghe Lâm Dạ Tuyết chào hỏi với mình, Tiêu Phàm lúc này mới hoàn hồn.
Dù là trước đó đã tiếp xúc qua ở trong game, nhưng khi trong đời thực nhìn thấy Lâm Dạ Tuyết, Tiêu Phàm vẫn cảm thấy chấn kinh như cũ.
Cũng không phải là nói Lâm Dạ Tuyết mặc đồ nữ giới, mà là một thân đen âu phục thế mà lại đem đến cho người ta cảm giác nữ giả trang nam, đặc biệt là tóc dài được buộc gọn trên đầu đã hạ thấp khả năng Tiêu Phàm phán đoán giới tính của cậu xuống cực thấp.
“Làm sao vậy, vì sao lại ngơ ngác nhìn em như thế?”
Phản ứng của Tiêu Phàm khiến Tuyết Dạ cảm thấy khó hiểu.
“À, không có gì, không có gì.”
“Có điều mặc như vậy đến đây, em đúng là có chút thất lễ. Nhưng mà cũng không có cách nào khác, bởi vì lúc trước có chuyện gấp phải đến công ty một chuyến, cho nên chỉ có thể mặc thành như vậy, lúc đầu em dự định mặc đẹp hơn một chút…”
Đẹp một chút?!
Tiêu Phàm không biết Lâm Dạ Tuyết xinh đẹp sẽ như thế nào, nhưng hắn không có ý định tìm hiểu tiếp, bởi vì việc này khiến hắn cảm thấy có chút kinh dị.
“À, không có chuyện gì, tôi cảm thấy như này cũng được rồi, như này cũng được rồi, ha ha…”
“Đội trưởng, anh vẫn là thân mật như vậy nha…”
…
Tiêu Phàm quay người trở lại, không biết sao lại nhẹ nhàng thở ra, nhưng hắn lại phát hiện Hồ Phỉ Phỉ đang xoay loạn trong nhà của hắn! Bà cô nội này làm sao mà vẫn dữ dội như vậy!
“Hồ Phỉ Phỉ, cô đang làm cái gì vậy?!”
“Người ta đều nói con trai hay thích giấu chút vậy kỳ quái trong nhà, tôi cảm thấy có chút tò mò đối với điều này, cho nên muốn tìm xem một chút!”
Hồ Phỉ Phỉ tìm kiếm lung tung, vô cùng hưng phấn.
“Này, dừng lại! Cô mở có ngăn tủ khác đi!”
…
“Này, dừng tay! Cô mở ngăn tủ khác đi!”
Tiêu Phàm kinh ngạc thốt lên, khiến Hồ Phỉ Phỉ sững sờ, tiếp theo liền tay mắt lanh lẹ mà mở tủ quần áo cạnh giường Tiêu Phàm ra!
Hồ Phỉ Phỉ hưng phấn mở ra rồi nhìn thoáng qua, kết quả khuôn mặt liền đỏ lên: “Cái gì đó!”
Cơ Hạo Hạo cùng Thường Miên cũng tò mò mà đưa đầu nhìn thoáng qua, sau đó ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác.
“Cái gì gọi là cái gì, đây là chỗ tôi để quần áo, còn nữa, chỗ này của tôi căn bản không có thứ đồ vật giống như cô đang nghĩ trong lòng đâu!”
“Tôi không tin! Tục ngữ nói, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, chẳng lẽ là anh đem bọn chúng giấu ở phía dưới cái này?”
“Này, cô đừng làm loạn, chỗ này của tôi không có những đồ như cô nghĩ! Cô là đọc tiểu thuyết cùng manga quá nhiều rồi đó!”
Tiêu Phàm vội vàng xông lên, đóng ngăn tủ lại!
Hắn thật sự sợ Hồ Phỉ Phỉ cái người điên này sẽ ra tay lục soát!
“Thôi đi, nhìn anh khẩn trương đến như vậy, chắc chắn đã giấu ở chỗ nào đó, tôi quả nhiên là liệu sự như thần.”
“Liệu cái đầu của cô!”
“Anh… Được rồi, có điều cái kia của anh cũng không có gì đặc biệt…”
“Nói nhảm! Quần lót đều như vậy, cô còn muốn cái gì, chẳng lẽ muốn tỉ lệ vàng sao!”
Cơ Hạo Hạo nhìn bộ dáng của Tiêu Phàm cùng Hồ Phỉ Phỉ, nghi hoặc hỏi: “Hai người đã thân quen đến mức có thể bình thản thảo luận về vấn đề này rồi sao?”
“Tôi còn lâu mới quen hắn/cô ta đó!”
“Tại sao lại bắt chước lời tôi nói!”
Nhìn quang cảnh quen thuộc này, Cơ Hạo Hạo đành chịu mà thở dài, sự ăn ý của hai người này thật sự khiến người khác hâm mộ.
…
Đoàn người lấy ra đồ ăn ngon cùng rượu ngon, lần ăn mừng một lần nữa, từ lúc Tiêu Phàm đến đây ở đến nay, đây là lần đầu tiên náo nhiệt như vậy.
Mặc dù đám người nhìn thấy Miên Miên hoàn thành một bước cuối cùng, nhưng lại hiểu rõ đây thật ra là công lao của Tiêu Phàm, bởi vì trên đời này không có nhiều sự trùng hợp đến như vậy.
Vì biết rõ nguyên nhân sự việc, bọn họ đều chăm chú hỏi thăm Tiêu Phàm một chút.
…
“Anh có anh trai lợi hại như vậy sao?”
“Ừm,
Anh trai tôi thật sự vô cùng lợi hại!”
Nói đến Tiêu Bình, Tiêu Phàm cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.
“Vì sao anh cùng anh trai của anh lại có khác biệt lớn đến như vậy, hai người thật sự là anh em sao?”
Nghe nói câu xem thường của Hồ Phỉ Phỉ, Tiêu Phàm lại bất lực phản bác, bởi vì trong lòng hắn, Tiêu Bình thật sự cực kỳ lợi hại.
Cãi nhau, một đêm đều loạn cả lên.
Miên Miên chơi cả một ngày, đã vô cùng mệt mỏi, cho nên Thường Miên nhất định phải mang cô bé về nhà trước.
Mà Cơ Hạo Hạo cùng đường với Thường Miên, cũng đúng lúc làm bạn về nhà.
Lâm Dạ Tuyết là con cả của Lâm gia, trong nhà nhiều chuyện cần cậu xử lý, đương nhiên cũng không thể về muộn, liền nói với Tiêu Phàm một tiếng rồi rời đi.
Trong phòng còn sót lại Tiêu Phàm cùng Hồ Phỉ Phỉ, cô nam quả nữ, nhưng lại không có hương vị mập mờ, bởi vì Tiêu Phàm không coi Hồ Phỉ Phỉ như một người khác phái.
“Lại nói, chúng ta quen biết cùng rất lâu rồi nha…”
Tiêu Phàm không biết vì sao Hồ Phỉ Phỉ lại nói như thế, một bên thuận miệng đáp lại: “Là rất lâu rồi.”
“Lần đầu tiên gặp mặt, cảm giác của anh đối với tôi là gì?”
Lần đầu tiên gặp mặt?
Tiêu Phàm hồi tưởng một chút, hắn nhớ kỹ đó làm một loại cảm giác mộng đẹp bị vỡ vụn.
Haizz, vô cùng tàn nhẫn…
“Bình thường… Bình thường thôi…”
“Cái gì! Bình thường, một đại mỹ nữ như tôi xuất hiện trước mặt anh như vậy mà bình thường sao!”
“Là bình thường mà!”
“Nhưng tôi nhớ được ánh mắt của anh khi đó giống như thấy được nữ thần của mình vậy!”
Tiêu Phàm cực kì lúng túng, lúc đó đúng thật sự là bị bề ngoài của Hồ Phỉ Phỉ lừa gạt, nhưng hắn sẽ không thừa nhận, lập tức ngụy biện nói: “Nào có, đó là ảo giác của cô!”
“Nói bậy, anh rõ ràng là thế! Lúc ấy là tôi đem anh từ đám người hội đồng trong Tân Thủ thôn ra ngoài! Hiện tại thế mà lại nói không có cảm giác gì với tôi!”