“Chắc hẳn là nơi này…”
Hổ Nữu nhìn qua nơi đất trống kia khá lâu, đó là nơi lần đầu cô gặp mặt Tiêu Phàm, cũng là nơi bắt đầu cuộc hành trình mới của cuộc đời.
Cô yên lặng ngồi xuống, nhớ lại.
“Tên ngu ngốc kia còn chưa tặng cho ta thứ gì cả đâu…”
“Thế nhưng, như vậy cũng tốt, như vậy cũng sẽ không có thứ gì đáng để lưu luyến…”
Hổ Nữu mở bảng hảo hữu của mình ra, cô muốn xóa sạch tất cả, bởi vì cô đã quyết định rời khỏi nơi đây.
Theo từng cái tên trên bảng hảo hữu biến mất thì Hổ Nữu cảm thấy trong lòng mình thiếu mất một khối.
Đột nhiên, cô phát hiện trong đó có một tấm hình mà mình đã lưu từ lâu, đó là khi trò chơi bắt đầu, cô mua sắm thời trang cho Tiêu Phàm, thừa dịp Tiêu Phàm không để ý thay cho hắn một bộ nữ trang rồi chụp lại.
Hổ Nữu nhìn vào biểu cảm của Tiêu Phàm lúc đó mà cười to, cười tới mức chảy cả nước mắt, rồi tấm hình này cũng biến mất ngay sau đó…
Hổ Nữu ngồi một mình trên mảnh đất vàng này, nhìn tới mặt trời dần dần rơi xuống phía chân trời mà thở dài: “Là lúc nên rời khỏi rồi.”
Hổ Nữu đưa tay ra, chậm rãi nhấn xuống nút “rời khỏi”, trong khoảnh khắc cuối cùng cô tự nhiên quay người nhìn lại, thế nhưng ở phía sau là một vùng trống rỗng, không có gì cả…
…
Cốc cốc…
Tiểu Ngũ mặc dù hơi sợ hãi nhưng vẫn cố gắng gõ cửa phòng tối.
“Vào đi.”
Khi được ngầm đồng ý thì cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chúng ta chuẩn bị tới bệnh viện thăm đại ca Độc Cô Thần, anh có muốn đi cùng hay không?”
“Độc Cô Thần bị Arthur đánh bại rồi sao?”
Lời nói của Tiêu Bình làm cho Tiểu Ngũ hơi tức giận, bởi vì chuyện này đã xảy ra vài ngày trước rồi, thế nhưng người này có vẻ như vừa mới biết thì phải.
“Nếu cái tên kia không có cái năng lực đóng băng thời không đáng chết kia thì Độc Cô Thần đã chém chết hắn ta sớm rồi, mà anh không lo lắng cho đại ca Độc Cô Thần chút nào sao?”
“Arthur sẽ không để Độc Cô Thần chết, không phải à? Ta càng tò mò hơn là tại sao Arthur lại làm như vậy…”
Tiêu Bình cười nói.
“Hắn yêu cầu thông gia chính trị.”
“Ồ? Ý nghĩ của hắn làm ta ngạc nhiên đó, ta còn tưởng rằng John sai hắn tới đây để khoe khoang, làm cho nước ta tài trợ kinh phí cho dự án nghiên cứu của hắn ta chứ.”
Tiêu Bình thật sự là cảm thấy ngạc nhiên, ngay ban đầu hắn ta còn tưởng John chỉ huy Arthur làm như vậy, thế nhưng hiện tại mà nói, chuyện cũng không giống như tưởng tượng của hắn ta.
“Dựa vào lực lượng vượt qua đại dương tới ép hôn sao? Người nhân tạo thú vị, mà cô gái nào may mắn như vậy, có thể kết hôn cùng người nhân tạo này đây?”
“Đại tiểu thư của tập đoàn Hổ Thức, Hồ Phỉ Phỉ.”
Khi nghe được cái tên này thì Tiêu Bình không cười nữa, đôi mắt đang híp lại cũng mở lớn ra.
“Hổ thị sao? Hổ thị cũng đã đầu tư số lớn tài chính vào quân sự nước ta nha, hắn muốn thông qua thông gia chính trị để nắm giữ mạch máu kinh tế nước ta, đầu óc của người nhân tạo thật sự rất tốt đây. Vậy kết quả như thế nào?”
“Phía trên đồng ý, có một dị năng giả mạnh mẽ còn hơn Độc Cô Thần làm đòng minh, bọn họ rất vui lòng.”
Tiểu Ngũ cắn răng nói, có vẻ như rất khó chịu với quyết định của cấp trên.
“Ha ha, bọn ngu xuẩn, có lẽ bọn họ muốn có được kỹ thuật dị năng của John chứ, thế nhưng lại không biết đó chính là dẫn sói vào nhà. Vậy nhà gái có đồng ý hay không?”
“Nếu đã là quyết định của quốc gia, thì không muốn cũng phải đồng ý thôi…”
“Ha ha, đó chính là không có sự lựa chọn nào sao, không nghĩ tới Hổ thị lại thê thảm như vậy. Hôn lễ lúc nào diễn ra? Địa điểm ở nơi nào?”
“Hình như là hôm nay, tại…”
“Cái tên người nhân tạo này vừa thấy còn tưởng là lạnh như băng, thật sự không nghĩ tới lại gấp gáp như vậy, loại người này thật sự không thú vị mà…”
Tiêu Bình đứng dậy, đi ra ngoài phòng.
Tiểu Ngũ cũng đi theo sau, thế nhưng cậu ta còn tưởng rằng Tiêu Bình muốn đi cùng họ tới thăm Độc Cô Thần trong bệnh viện nữa đây.
Trong đại sảnh, trừ Độc Cô Thần ra thì “Thập Nhận” đã tụ tập đầy dủ, Tiêu Lập Thụ cũng ở nơi đây.
Tiêu Bình lại không để ý tới họ, tự mình đi tới một hướng khác.
Tiêu Lập Thụ thấy được sắc mặt của Tiêu Bình thì cảm thấy hơi sai sai, hỏi: “Tiểu Bình, con định đi đâu?”
“Con phải đi tới gặp cái thằng em trai ngu ngốc chậm lụt kia.”
“Con trở lại ngay đây!”
Tiêu Lập Thụ biết Tiêu Bình muốn làm gì, nếu như hai anh em này làm loạn trong việc này thì cho dù là Tiêu gia tại kinh thành cũng không thể bảo vệ được bọn họ.
Thế nhưng Tiêu Bình làm sao có thể nghe lời chứ, vẫn đi về phía trước như cũ.
Tiêu Lập Thụ cũng không chần chờ, hạ lệnh!
“Thập Nhận, ra tay, ngăn chặn ‘Số 0’!”
Phong Triệt nhìn chằm chằm trần nhà, anh ta chẳng thể nghĩ tới, người sẽ ngã xuống mặt đất lại là mình.
Anh ta luôn luôn khâm phục sự thông minh của Số 0, thế nhưng cũng chỉ thông minh mà thôi, thế nhưng hôm nay anh lại bị “Số 0” dùng vũ lực đàn áp, điều này làm anh cảm thấy khó hiểu.
“Nói cho tôi biết… tại sao?”
Phong Triệt nghe thấy tiếng bước chân dần dần đi xa thì biết “Số 0” sắp rời đi, cho nên vội vàng hỏi ra câu hỏi cuối cùng.
“Phương hướng nghiên cứu của John trong mấy năm nay là như thế nào có thể sử dụng lực lượng tình cảm trong cơ thể con người, mà phương hướng nghiên cứu của ta lại là tác dụng tiềm thức của con người, cũng chính là thôi miên.”
“Lúc đầu, tôi còn tưởng tôi đã dẫn trước hắn ta rồi, thế nhưng sau khi nhìn thấy Arthur thì mới biết mình còn kém lắm.”
“Tôi không thể như Arthur, dùng lực lượng trong cơ thể sử dụng như một dị năng, thế nhưng lý luận của John nói cho chúng ta biết trong cơ thể luôn tồn tại một loại năng lượng đặc biệt.”
“Những năm gần đây, tôi luôn dùng người khác làm đối tượng để thôi miên, thế nhưng thằng em trai ngu ngốc của tôi lại dạy cho tôi cách sử dụng hoàn toàn mới, tự thôi miên mình. Tôi đã dùng thôi miên hỗ trợ cho việc khơi thông lực lượng của bản thân, có thể trong thời gian ngắn sử dụng những lực lượng khi trước không thể sử dụng. Mà nguyên lý của lực lượng này giống với lý luận mà John phát hiện, cho nên cậu không thể đối kháng được.”
Tiêu Bình búng tay, một viên khí đạn bắn ra, làm cho bức tường xuất hiện một lỗ thủng rất sâu.
Khi thấy cảnh này thì Phong Triệt cũng rõ ràng, “Số 0” tự thôi miên bản thân rồi có được lực lượng, bắt nguồn từ thành quả nghiên cứu của John, được Số 0 phát triển thêm ra.
Chỉ có “Số 0” hiểu được “Mật mã tâm lý” mới có thể lợi dụng được những lực lượng trong cơ thể mình, bởi vì để có thể sử dụng dị năng thì vẫn cần “Mật mã tâm lý” để mã hóa chuyển đổi.
Việc thôi miên của “Số 0” cũng chỉ có tác dụng khơi thông vận chuyển năng lượng cơ thể mà thôi, dùng sự thôi miên để mở ra sự trói buộc của cơ thể đối với những lực lượng này, rồi thông qua “Mật mã tâm lý” biên dịch chúng, cuối cùng mới có thể sử dụng như dị năng.
Cũng như “Số 0” nói vậy, sau khi tự thôi miên bản thân thì hắn ta đã không phải là hắn ta nữa rồi, mà là một tên chân chính “ma pháp sư hiện đại”!
Có lẽ trong tương lai, người này sẽ dẫn toàn bộ loài người đi tới kỷ nguyên mới!
…
Lúc này, Tiêu Bình đã ngồi lên máy bay trực thăng, tay chân bủn rủn, sắc mặt trắng bệch.
“Ta đã sớm đoán được sẽ bị như này mà, muốn sử dụng loại năng lượng này phải có một cơ thể mạnh mẽ mới có thể chịu đựng được, cũng chỉ có thằng em ngu ngốc của ta có thể điều khiển nó mà thôi. May mắn là năng lực khống chế của ta rất mạnh mẽ, nếu không vừa nãy ta cũng đã đổ gục rồi! Hừ, đều do cái tên Độc Cô Thần kia, chuyên lo chuyện bao đồng, hiện tại lại nằm bệnh viện nên ta mới phải tự mình đi một chuyến này đây.”
Máy bay trực thăng bay lên, bay tới thành phố S, nơi Tiêu Phàm đang ở.
…
Đội Ngũ Quyết Đấu, vòng tứ kết, “Vũ Hội Ác Ma” vs “Truy Phong Liệp Đoàn”…
“Ha ha ha, cuối cùng cũng đợi được tới ngày hôm nay, Phàm ca, hôm nay chúng ta hãy kết thúc đi!”