favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ác Ma Doanh Địa
  3. Chương 1094: Đám Người Già

Chương 1094: Đám Người Già

“Đệt, chẳng lẽ cậu vẫn luôn giả chết trong bệnh viện?”

“A? Không phải đâu, tôi vừa mới tỉnh lại mà.”

Nhìn dáng vẻ vô tội của Độc Cô Thần, Tiêu Bình tạm thời tin hắn ta: “Ồ, đúng là trùng hợp thật, trùng hợp đến mức tôi muốn đánh cho cậu ngất thêm lần nữa.”

Độc Cô Thần nhìn thấy Tiêu Phàm có vẻ muốn vung tay đánh mình thật liền cuống quít kêu lên: “Bình Tử, cậu không thể như thế được! Bây giờ tôi đang là bệnh nhân đó, cậu đến thăm người bệnh như thế à?”

“Thằng em trai ngu ngốc kia của tôi đã biết tin của Arthur rồi, hắn chiến đấu với Arthur tôi cũng không giúp gì được. Rảnh rỗi không có gì làm nên đến xem dáng vẻ thê thảm trên giường bệnh của cậu. Nhưng tôi không ngờ là cậu lại sống thoải mái như thế này, mà thằng em trai ngu ngốc kia của tôi lại phải mạo hiểm cả tính mạnh để giúp cậu xử lí chuyện này, không phải bây giờ tôi đánh cậu là chuyện rất bình thường hay sao?”

“Từ từ? Cậu nói gì cơ? Sư đệ đang chiến đấu với Arthur?”

“Đúng vậy, vì thất bại của cậu mà em dâu rồi bị ép phải gả cho một khối băng, tất nhiên cậu em trai ngu ngốc của tôi phải cướp cô ấy về.”

Độc Cô Thần nghe xong, hắn ta bắt đầu tìm kiếm xung quanh, cuối cùng tìm được một thứ đồ vật tùy thân.

“Cho cậu, bây giờ cậu đưa nó cho sư đệ!”

Tiêu Bình nhíu mày, bởi vì thứ Độc Cô Thần đưa cho hắn ta thật sự rất lôi thôi, bên trên dính đầy bụi đất với vết bẩn không rõ là gì, giống như một thứ rác rưởi nhặt được trên đường vậy.

“Đây là cái gì?”

“Đây là thứ mà trước khi ta chiến đấu sư thúc bảo ta giao nó cho sư đệ, ta nghĩ nó nhất định phải có tác đụng gì đó.”

“Sư thúc của cậu? Chính là vị sư phụ không đáng tin lại còn không có trách nhiệm của đứa em trai ngu ngốc của tôi à?”

“À… Đúng thế.”

Đánh giá mà Tiêu Bình dành cho Lý Tiêu Sái khiến Độc Cô Thần rất xấu hổ, ấp úng trả lời lại.

“Thứ bẩn thỉu này có tác dụng gì?”

“Tôi cũng không biết, cậu cứ đưa cho hắn là được. Mặc dù sư thúc của tôi không đáng tin lắm, nhưng lại giỏi bói toán, ông ta giao trước thứ này cho tôi có lẽ là đã đoán trước được những chuyện xảy ra ngày hôm nay…”

“Được rồi, được rồi. Tôi tạm thời tin lời cậu nói. Có điều cậu đừng có lừa tôi, nếu như thứ này vô dụng, sau khi trở về tôi nhất định sẽ chơi chết cậu!”

Uy hiếp của Tiêu Bình khiến Độc Cô Thần rét run người, có điều hắn ta vẫn nhìn theo bóng Tiêu Bình rời khỏi phòng bệnh.

Sau đó Độc Cô Thần nhìn hoa tươi và hoa quả được đặt trên bàn, bất đắc dĩ mỉm cười…

…

“Có một đứa em trai ngốc nghếch, thật sự là phiền chết đi được!”

Một chiếc máy bay trực thăng bay lên, lại bay về phía thành phố S.

…

Mà trong một góc nào đó ở kinh đô, bốn cao thủ có chỗ đứng rất lớn đang giằng co với nhau.

Bọn họ đứng ở bốn phía, cảnh giác lẫn nhau.

Lý Tiêu Sái chú ý đến ba kẻ địch trước mặt ông ta, bởi vì ba người này ra tay nên ông ta mới không thể đích thân đến giúp Tiêu Phàm một tay.

Lý Tiêu Sái run rẩy vươn tay ra, ông ta do dự không thôi, mồ hôi toát ra từ trên trán, sau đó nhỏ xuống.

Cuối cùng, ông ta quyết định được pháp khí mà mình sẽ sử dụng!

Pặc!

Ngay khi Lý Tiêu Sái ném pháp khí ra, một trong số bọn họ liền tức giận gào lên!

“A! Ta ù rồi!”

Lý Tiêu Sái nghe vậy, lập tức rơi lệ: “Sao thế được! Vậy không phải hôm nay tôi thua sạch rồi à!”

“Đáng đời ông!”

“Hay là thế này, lão Hồ này, hôm nay là ngày vui của cháu gái ông, cái này… ông cho tôi mượn ít tiền, dù sao thì nhà ông cũng không thiếu tiền mà…”

Người được Lý Tiêu Sái gọi là lão Hồ là người quản lý đời trước của tập đoàn Hổ thị, cũng chính là cha của Hồ Bác, ông nội của Hồ Phỉ Phỉ.

“Cút! Ngày vui cái đầu ông! Bây giờ cháu gái tôi đang bị một thằng ở Mỹ ép cưới, tôi ngồi ở đây cũng có thể nghĩ ra được dáng vẻ đau lòng của cháu gái ngoan của tôi, nếu như ông đoán không chuẩn, tôi sẽ ra tay xử lí tên đầu xỏ nhà ông! Ông còn dám vay tiền tôi à?”

“Này này, lão Hồ này, ông đừng có sốt ruột mà. Tôi là ai chứ? Là Lý Tiêu Sái đó, có lúc nào tôi tính sai chưa?”

Lão ăn mày cười tủm tỉm, có vẻ như cực kì tự tin, sau đó ông ta vươn tay về phía túi tiền của người được xưng là lão Hồ sờ soạng…

“Lão cẩu Lý Tiêu Sái nhà ông! Mau thu cái tay trộm cắp bẩn thỉu của ông lại!”

Lão Hồ hét to một câu, chụp về phía lão ăn mày đang đưa tay ra!

“Lão Hồ này, quan hệ giữa đôi ta thế nào, cho tôi mượn ít tiền lẻ đi, thêm một chút nữa cũng có sao đâu nhỉ.”

“Ông còn biết nói mượn nữa? Tôi chưa từng thấy ông trả lại bao giờ!”

“Tập đoàn Hổ thị có thiếu tiền sao? Đống tiền lẻ tôi thiếu ông đó, không trả cũng chẳng có ảnh hưởng gì!”

“Cút! Ông cách tôi xa ra đi, hôm nay tâm trạng của tôi không tốt!”

“Có gì mà không tốt, hôm nay chính là ngày vui của cháu gái ông mà.”

“Ông còn nói chuyện này nữa, nếu không phải do ông, chuyện này sẽ thành ra thế này sao?”

“Sao lại trách ngược lại tôi rồi? Lúc trước không phải các ông cũng đồng ý sao?”

“Đồng ý á? Còn không phải do lúc đấy ông sợ hãi co ro, không dám ra tay, chúng tôi không còn cách nào mới buộc phải đồng ý với kế hoạch của ông sao?”

“Cái gì mà sợ hãi co ro? Tôi làm vậy gọi là bày mưu tính kế.”

“Cái rắm! Tôi cảm thấy ông sợ hãi bản thân không đấu lại người nhân tạo đến từ nước Mĩ đó nên mới không muốn xuất chiến!”

“Ông đang nói cái gì thế? Lý Tiêu Sái tôi sao lại không qua được tên người nhân tạo gì đó, chỉ cần tôi chém một nhát xuống, người nhân tạo quần què đó cũng phải quỳ xuống!”

“Kiếm thuật của sư điệt ông không phải cũng giỏi lắm sao, vì sao hắn lại quỳ xuống nhỉ?”

“Bởi vì tên người nhân tạo đó chơi xấu, tung ra cái không gian ngưng đọng gì đó, sư điệt của tôi lại là người đường hoàng, căn bản không biế phải đối phó với chiêu này thế nào!”

“Anh ta chơi xấu, thế ông có thể phá được không?”

“Đương nhiên rồi, phái Thục Sơn tửu kiếm chúng tôi căn bản không sợ hãi mấy thứ này! Chẳng qua nếu tôi dùng đến tuyệt chiêu sẽ có hại cho thân thể, cho nên mới không so đo với đám trẻ con này.”

“Đợi đã, ông có ý gì!”

Một lão già khác nghe thấy lão ăn mày nói như thế, bỗng nhiên kích đông hét lên: “Nếu như ông sử dụng tuyệt chiêu sẽ tổn hại đến thân thể, vậy vì sao ông còn để cho người nhà họ Tiêu chúng tôi mạo hiểm chuyện này!”

Người vừa nói chuyện chính là lão thái gia nhà họ Tiêu ở kinh thành, cũng chính là đại ca của Tiêu Ngọc Phong, là ông bác của Tiêu Phàm và Tiêu Bình.

“Lão Tiêu,

Tôi nói chứ ông gấp cái gì, thân thể của đám người trẻ tuổi bọn họ tốt, dùng tí này tí nọ cũng chẳng sao đâu.”

“Hơn nữa, không phải là ông không biết, nhà họ Tiêu các người sinh ra anh em Bình Phàm bọn họ cũng đâu bình thường. Thể chất của Tiêu Phàm đặc biệt, cơ thể cực kì khỏe, chịu giày vò một chút cũng không có vấn đề gì.”

“Vậy sao ông không đi mà chịu giày vò!”

“Tôi già rồi, không chịu được giày vò!”

“Từ từ nào, các ông đừng nói về chuyện này nữa! Hiện tại cháu gái tôi sắp bị bức hôn rồi, rốt cuộc đám đồ đệ của ông có đáng tin hay không? Nên biết rằng lúc đầu chúng ta đồng ý với yêu cầu của tên người nhân tạo đó, thật ra là lấy việc đồ đệ của ông cướp hôn thành công làm tiền đề. Quay về nhà rồi tôi cũng bị đứa con trai ngu xuẩn kia trách móc không ít, nói cái gì mà chúng ta quá sợ hãi, nó cũng không nghĩ xem Trung Quốc chúng ta lúc nào thì sợ hãi trên trường quốc tế!”

“Đáng tin, đáng tin, cực kì đáng tin, đáng tin y như Lý Tiêu Sái tôi vậy!”

“Tôi đệt! Giống như ông mà gọi là đáng tin à! Vì sao ông không nói câu này sớm một chút, tôi đột nhiên cảm thấy bản thân bị lừa, hối hận rồi. Không được, tôi phải đến chỗ tổ chức hôn lễ để đón cháu gái tôi về!”

“Này! Này! Lão Hồ, ông đừng kích động, chuyện của người trẻ thì cứ để cho người trẻ giải quyết đi! Lão bất tử ông đến đo, bọn họ ngại ngùng đến mức nào!”

Chương trướcChương tiếp