Run rẩy run rẩy, hai tay của Tiêu Phàm chỉ hơi di chuyển, nhưng hắn không hề bỏ cuộc, trong lòng âm thầm tính kế, bởi vì thời gian “Đóng băng kỉ niệm” sắp kết thúc rồi…
Cuối cùng kiếm quang lóe lên, kiếm sắc lần nữa khôi phục được tốc độ ban đầu!
Nhưng Arthur sẽ phạm phải sai lầm cấp thấp như thế này sao?
Cho nên thứ nghênh đón huyết kiếm chỉ là nụ cười của Arthur…
Tiêu Phàm kinh ngạc, mũi kiếm hắn đâm về phía Arthur dừng lại, thời gian lại rơi vào yên lặng!
Sao lại có thể như vậy! Vì sao lại thành thế này!
“Đóng băng kỉ niệm” của Arthur không có khe hở để tận dụng, khiến Tiêu Phàm cực kì kinh sợ!
“Không hiểu? Ha ha, trong trò chơi, quả thật “Đóng Băng Kỉ Niệm” cần thời gian CD, nhưng đây là hiện thực, hiện thực khác với hư cấu. Thời gian cool down có thể bỏ qua dựa vào năm lực của người sử dụng, đó là một trong những khác biệt, nếu không anh nghĩ vì sao tôi lại không gấp gáp một chút nào mà lại từ từ tốn công tốn sức nói chuyện với anh. Vậy thì bây giờ… anh đã tuyệt vọng được chưa?”
Bỏ qua thời gian cool down của “Đóng Băng Kỉ Niệm”?
Vậy thì thời không có thể dừng lại vô tận dưới thao tác của Arthur, nếu đúng như vậy, vậy thì mình phải đọ sức với anh ta thế nào?
Tiêu Phàm từ từ bước lên phía trước, động tác đó của hắn có vẻ cực kì buồn cười, nhưng động tác rất nhỏ này lại tiêu phí rất nhiều sức mạnh của hắn, bởi vì cho dù là rất nhỏ thôi, cái giá phải trả để chống lại lực cản của không gian vẫn không đơn giản.
Dưới sự cố gắng của Tiêu Phàm, cuối cùng hắn cũng tiếp cận được Arthur một lần nữa, nhưng có vẻ như khả năng thích ứng của “Túy Uyên Bạch Ma” đã đến cực hạn, không thể khiến động tác của Tiêu Phàm nhanh hơn một chút nào.
Arthur nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Phàm, anh ta cảm thấy cực kì buồn cười, vươn tay ra, chỉ kéo một cái thật nhẹ thôi Tiêu Phàm liền ngã thẳng xuống đất, anh ta trào phúng: “Bây giờ anh đã hiểu rõ chưa? Đây là chênh lệch giữa thực lực của chúng ta. Trừ phi anh có thực lực mạnh hơn tôi, nếu không không thể đột phá được gông cùm của không gian này. Nhưng trên thế giới này tôi đã là mạnh nhất rồi, nên anh cứ ngoan ngoãn chịu trận đi.”
Arthur nâng tay lên, khí lạnh không ngừng hội tụ trong lòng bàn tay anh ta…
Tiêu Phàm không cam lòng gục ngã như vậy, nhưng cảm giác dính sệt mạnh mẽ trong không gian khiến hắn không thể né tránh sát chiêu của Arthur.
Đoành!
Đây không phải tiếng nổ của băng, mà là tiếng nổ phát ra từ một viên đạn bay vào từ bên ngoài.
Từng đợt tiếng nổ vang lên trong không trung, đó chính là tiếng chuyển động của cánh quạt trên máy bay trực thăng.
Tiêu Bình đến rồi…
Tiêu Phàm nhìn máy bay trực thăng quân dụng trên trời cao cùng với viên đạn bị băng lạnh đông cứng đang rơi xuống, hắn lập tức nhận ra điều gì đó…
Tạch tạch tạch…
Lại có mấy viên đạn nữa phóng tới từ trên không, chúng khiến Arthur đang ở bên cạnh Tiêu Phàm phải lùi lại một chút.
“Tên nhiều chuyện!”
Arthur nhìn máy bay trực thăng ở trên không trung, anh ta vô cùng tức giận, phóng vạn trượng hàn băng lên không trung, mạnh mẽ bắn lên!
Đoàng!
Ánh lửa nổ ra, một chiếc máy bay trực thăng quân dụng bị Arthur nổ tung, rơi từ trên cao xuống, Tiêu Bình đeo dù nhảy cũng rơi xuống cùng nó.
Arthur tạm thời thu “Đóng Băng Kỉ Niệm” lại, anh ta muốn xem thử xem rốt cuộc là ai đến quấy rấy bọn họ.
Mà Tiêu Bình cũng đã rơi từ trên không xuống giữa chiến trường, hắn ta đang trúc trắc cởi dù nhảy trên người mình ra.
“Ôi, nguy hiểm thật đấy. Nhưng mà phải cởi cái dù nhảy này thế nào đây nhỉ? Đây là lần đầu tiên mình đeo cái thứ này…”
“Là anh!”
Arthur vẫn nhớ rõ người đàn ông mắt hí này, bởi vì hắn ta có khí chất xảo quyệt giống như John.
“Hê lô, lại gặp nhau rồi. Nhưng mà anh có thể đừng trừng mắt nhìn tôi được không, tôi không đến đánh nhau với anh đâu. Tôi cũng không ngốc như hắn, thực lực không đủ vẫn đi chui đầu vào rọ.”
Tiêu Bình nhìn Tiêu Phàm đang vô cùng chật vật, khẽ cười nói.
“Vậy thì chuyện gì thế này?”
Arthur chỉ về phía những viên đạn bị đóng băng ở một phía, giọng nói lạnh lẽo đến lạ.
“Đó hả? A ha ha, do tôi mới lái máy bay lần đầu tiên thôi, bất cẩn ấn nhầm cái nút nên mấy thứ đồ chơi này mới bay ra ngoài, chúng làm tôi sợ chết khiếp. Cảm ơn anh giải quyết đống phiền phức này hộ tôi nhé…”
Tiêu Bình liên tục nói xằng, căn bản Arthur không tin những cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn ta, anh ta âm trầm hỏi: “Rốt cuộc anh luôn làm gì…”
“Tôi à, tôi chỉ đến chuyển phát nhanh thôi.”
Sau đó, Tiêu Bình xoay người về phía Tiêu Phàm: “Anh này, đồ của anh, phiền anh ký nhận giúp tôi…”
…
Chuyển phát nhanh hả?
Cái thứ gì đây?
Arthur sẽ không tin tưởng những lời mà Tiêu Bình vừa nói, bản năng của anh ta cảm nhận được người này rất nguy hiểm, thậm chí trình độ nguy hiểm của hắn ta còn trên cả Độc Cô Thần lúc trước và Tiêu Phàm đang ở trước mặt.
Mà những nguy hiểm này không phải đến từ thực lực chiến đấu hiện tại mà hắn ta có, mà là đến từ bên trong hắn ta.
Tiêu Bình là người duy nhất mà Arthur không thể sử dụng “Tâm Điện Tĩnh Lưu” để nhìn thấu nội tâm người đó.
Arthur không biết vì sao Tiêu Bình có thể làm được như vậy, nhưng sự tồn tại như vậy khiến anh ta cảm thấy cực kì không thoải mái.
Lúc này có vẻ như Tiêu Bình đang muốn giao thứ gì đó vào tay Tiêu Phàm, hai người này liên hợp lại lần nữa khiến Arthur có cảm giác không yên.
Cho nên mặc kệ Tiêu Bình muốn giao thứ gì cho Tiêu Phàm, Arthur đều phải cố gắng ngăn cản lại, hàn băng mạnh mẽ tuôn ra, hóa thành băng long tuôn về phía hai người!
…
Tiêu Phàm không biết vì sao Tiêu Bình lại tới nới này, nghe thấy hắn ta nói “Đến giao hàng nhanh” cũng cảm thấy nghi hoặc, đặc biệt là lúc hắn nhìn thấy đồ vật đang nằm trong tay Tiêu Bình lúc này…
Đó là một thứ đồ vật được bao lại bởi bao bố thủng, không thể nhìn thấy hết toàn thể, bản năng Tiêu Phàm lại có chút chán ghét thứ đồ này, bởi vì thứ đồ này nhìn qua thật sự rất nhếch nhác, cảm giác như là vật phẩm được tùy tiện nhặt lên từ dưới thùng rác vậy.
Hắn vừa định hỏi Tiêu Bình đây là thứ gì, đã thấy một con băng long xé không khí lao đến!
Tiêu Phàm không để ý được nhiều đến thế, lập tức đẩy Tiêu Bình ra, vung kiếm chém một nhát về phía băng long!
Mũi kiếm hạ xuống, băng và lửa chạm vào nhau, hoàn toàn phát nổ!
Uy thế do vụ nổ đó sinh ra đẩy Tiêu Bình lùi về sau, chật vật ngã xuống đất.
Tiêu Phàm chống kiếm xuống đất mới miễn cưỡng giữ vững được thân mình.
Mà lúc hắn định phản công lại phát hiện bản thân mình không cử động được…
Arthur là người cẩn thận, sẽ không vì bản thân đang chiếm ưu thế mà cuồng vọng tự cao, lúc trước anh ta đồng ý chuyện trò từ từ với Tiêu Phàm là bởi vì anh ta đã nắm cục diện trong tay. Hiện giờ Tiêu Bình đã gia nhập chiến trường, anh ta sẽ không tiếp tục kéo dài nữa.
Bởi vì anh ta không thấy được nội tâm của Tiêu Bình, Tiêu Bình đó chính là nhân tố không ổn định nhất trong trận đấu này, trận đấu có nhân tố không ổn định tồn tại sẽ không thể tính toán toàn bộ trong lòng bàn tay, vì để đề phòng ngộ nhỡ, Arthur quyết định tốc chiến tốc thắng!
Arthur xông lên phía trước,
Tay cầm băng kiếm, chém về phía Tiêu Phàm!
Anh ta muốn tự tay chém Tiêu Phàm, chỉ có cảm nhận được xúc cảm truyền đến từ tay mình anh ta mới có thể yên tâm được!
“Đóng băng kỉ niệm” đã bao trùm lên Tiêu Phàm, bên ngoài lại không còn cứu bình nữa, lúc này chắc chắn sẽ không có chuyện ngoài ý muốn!
Trong không gian ngưng đọng, băng kiếm hạ xuống không hề có tiếng động, Arthur sợ hãi đứng đơ ra, bởi vì kiếm trong tay anh ta vẫn không cảm nhận được cảm giác thật…
Là khoảng không sao?
Không đúng, là hắn cử động!
Ngay tại giây phút băng kiếm chém xuống, Tiêu Phàm và Tiêu Bình nhanh chóng bay lùi về phía sau!
Toàn bộ sự vật trong “Đóng băng kỉ niệm” đều không thể nhúc nhích được, vì sao bọn họ lại cử động được?
Arthur giật mình nhìn về phía Tiêu Phàm, cuối cùng cũng phát hiện nguyên nhân.
Không phải là bọn họ tự chủ hành động, mà là bị động lùi về, mà thứ kéo bọn họ cử động chính là sợi ruy băng sử dụng trang trí lễ đường!