favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ác Ma Doanh Địa
  3. Chương 1097: Tửu Thần

Chương 1097: Tửu Thần

Dải ruy băng quấn trên người Tiêu Phàm và Tiêu Bình, kéo bọn họ về phía sau, chỉ trong một khoảnh khắc đã rời đến một nơi cách rất xa.

Cuối cùng sau khi đột phá khỏi cảm giác cách trở nói không nên lời, Tiêu Phàm lại khôi phục hành động, hắn nhìn sang Arthur ở phía xa, nở nụ cười: “Quả nhiên là vậy…”

“Đóng băng kỉ niệm” của Arhur cực kì mạnh mẽ, trong hiện thực giữa các lần thực hiện cũng không có thời gian chờ hồi chiêu, có điều Tiêu Bình đến đây lại giúp cho Tiêu Phàm phát hiện được kẽ hở của “Đóng băng kỉ niệm”.

Năng lực vật lý bất động này chỉ có tác dụng với sự vật ở trong phạm vi ban đầu, không thể tác dụng đến các sự vật mới từ bên ngoài vào.

Cũng vì thế nên anh ta mới không thể dùng năng lực đóng băng không gian để ngăn cản viên đạn và đạn tự hành mà máy bay trực thăng bắn ra.

Để che dấu khuyết điểm này, thậm chí Arthur đã chủ động thu lại hiểu quả dừng lại thời không trước khi Tiêu Bình rơi vào phạm vi tác dụng của “Đóng Băng Kỉ Niệm”, để đến khi Tiêu Bình hoạt động trong thời không bị dừng lại không có vẻ không đúng.

Mà dựa vào đặc điểm khác nhau giữa hiện thực và giả thuyết mà Arthur nói đến, Tiêu Phàm nhớ lại cách sử dụng trong hiện thực của “Ngự Kiếm Thuật”.

Ở trong “Tân Sinh”, “Ngự Kiếm Thuật” bị hạn chế đối tượng sử dụng, chỉ có tác dụng với vũ khí.

Nhưng ở trong hiện thực, nó lại tương đương với năng lực điều khiển đồ vật qua không trung hạng nhất, dù sao những vật ban đầu Tiêu Phàm dùng để luyện tập đều không phải vũ khí, chỉ là một chiếc gậy cán bột mì thôi.

Cho nên ngay khi Băng Kiếm của Arthur chém xuống, Tiêu Phàm sử dụng “Ngự Kiếm Thuật” điều khiển sợi ruy-băng nên ngoài phạm vi của “Đóng Băng Kỉ Niệm” bay vào trong chiến trường, kéo mình với Tiêu Bình ra ngoài.

Có điều cho dù có phát hiện ra điều này, muốn chiến thắng Arthur có năng lực làm thời không dừng lại vẫn rất khó khăn, tiến hành tấn công từ xa ở ngoài phạm vi của “Đóng Băng Kỉ Niệm” thì rất khó chặn đánh được người ở cấp bập như Arthur, nó chỉ có thể làm phương pháp để rút lui thôi.

“Anh, rốt cuộc anh đến đây làm gì thế?”

Tiêu Phàm nhìn về phía Tiêu Bình, mong rằng có thể tìm ra cách phá trận từ phía hắn ta.

“Vừa rồi đúng là làm tôi sợ gần chết, tên biến thái này có thể đóng băng thời không thật này. Sao? Tôi á? Không phải tôi nói là tôi đến chuyển phát nhanh à?”

Nói xong, Tiêu Phàm lại đưa thứ bẩn thỉu lôi thôi kia cho Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm nhíu mày, hắn cảm thấy đồ vật này nhìn hơi quen, có điều hắn vẫn không muốn cầm nó, bởi vì nó thật sự quá bẩn.

“Rốt cuộc thì đây là cái gì thế?”

“Sao mà tôi biết được, tôi cũng chỉ là người giao đồ thôi, không phải người gửi đồ.”

“Vậy người gửi đồ là ai?”

“Là sư phụ vô trách nghiệm kia của cậu.”

“Sư phụ?”

“Hóa ra trong cuộc sống của em còn có cả người này, anh mà không nhắc đến thì em cũng quên rồi…”

…

“Các anh còn có thời gian rảnh để nói chuyện à? Xem ra các anh không coi tôi ra gì!”

Âm thanh lạnh như băng vang lên lần thứ hai, cùng với bước tiến của Arthur, “Đóng Băng kỉ Niệm” bao phủ lấy Tiêu Phàm và Tiêu Bình lần thứ hai.

Tiêu Phàm lại dùng trò cũ, nhưng trong không trung lại có tuyết rơi xuống, sau khi tất cả đồ vật được “Ngự Kiếm Thuật” điều khiển từ ngoài vào trong phạm vi của “Đóng Băng Kỉ Niệm” đều bị Arthur đóng băng lại.

“Dùng chiêu giống nhau trước mặt tôi sẽ không có tác dụng đâu, bây giờ thì, anh chết chắc rồi!”

Nhìn thấy Băng Kiếm của Arthur sắp chém xuống Tiêu Phàm, Tiêu Bình nhìn về phía bông tuyết rơi xuống bên cạnh, bên trên bông tuyết đang phản chiếu lại hình ảnh khuôn mặt hắn ta, hai mắt híp thành một khe hở kia cũng dần dần mở ra…

Tiến vào trạng thái tự thôi miên… Thành công khi thông năng lượng… Tiến hành chọn lọc kĩ năng… Mở hình thức mã hóa…

Thiên Thần Hạ Phàm!

Một luồng sáng bừng lên trên người Tiêu Bình, bắt đồng hành động trong khoảng thời không đang bị đóng băng!

Hắn ta tóm được Tiêu Phàm trước Arthur, sau đó thoát khỏi phạm vi của “Đóng Băng Kỉ Niệm” một lần nữa.

Arthur trợn mắt há miệng nhìn Tiêu Bình, chuyện gì thế này?

Kĩ năng buff “Thiên Thần Hạ Phàm” có miễn dịch được tất cả khống chế trong “Tân Sinh”?

Chẳng lẽ người này cũng là một người được lợi trong “Chiếc hộp Pandora” sao?

“Chiếc hộp Pandora” tràn lan khắp nơi từ lúc nào thế?

Ngay khi Arthur đang cảm thấy kinh hãi vì sự thay đổi của Tiêu Bình, hành động ngay sau đó của Tiêu Bình lại khiến nội tâm của anh ta yên tâm trở lại.

Phụt!

Tiêu Bình phun ra một búng máu tươi rất lớn…

“Dùng cơ thể của loài người để tung ra sức mạnh vượt trội hơn loài người, anh thật sự ghê gớm quá nhỉ, có điều cũng quá chán sống rồi…”

Arthur nhìn vào Tiêu Bình đang ngã xuống trên mặt đất, cười trào phúng, nói: “Đó không phải là thứ mà anh có thể tùy ý sử dụng đâu…”

Đúng vậy, có thể nói Tiêu Bình đã ở phía trên loài người rồi, hắn ta lấy trí tuệ cao siêu của bản thân cưỡng ép lĩnh ngộ phương pháp sử dụng dị năng ở thế giới hiện thực.

Thông qua việc thôi miên chính mình, tinh luyện ra sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể mình, rồi dùng “Tâm Lí Đại Mã” do John phát minh ra để tiến hành sửa đổi rồi phóng ra, thành công sử dụng dị năng dưới tình huống không có “Hộp ma Pandora”, mà “Thiên Thần Hạ Phàm” vừa rồi chính là minh chứng tốt nhất.

Có điều nói cho cùng hắn ta chỉ có cơ thể của con người, sử dụng năng lực mạnh hơn bản thân mình sẽ khiến cơ thể của hắn ta phải trả giá rất lớn, cho nên sau khi hắn ta đưa Tiêu Phàm ra khỏi “Đóng băng kỉ niệm” xong, Tiêu Bình mãnh liệt phun một ngụm máu tươi ra, sắc mặt tái nhợt ngã xuống trên mặt đất.

“Anh! Anh! Anh làm sao vậy!”

“Anh… anh không sao… phụt…”

“Sao anh lại nôn ra thêm một ngụm máu nữa vậy, anh thật sự không bị làm sao sao?”

“Chỉ là chơi quá sức tí thôi… có điều không sao cả… lúc còn nhỏ anh bị em đánh còn thảm hơn cơ… em vẫn nên nhanh chóng nhận chuyển phát nhanh đi…”

Tiêu Phàm cảm thấy Tiêu Bình bắt đầu xuất hiện ảo giác rồi, bởi vì hắn nhớ rằng bản thân hắn lúc còn nhỏ chưa từng đánh Tiêu Bình lần nào, cho nên hoảng loạn khẩn trương nhận lấy “bọc hàng” lôi thôi luộm thuộm kia.

Tiêu Phàm vừa mở bọc ra, phát hiện trong đó có để một cái hồ lô cũ kĩ.

Đây là?

Chẳng lẽ là?

…

“Tên cản trở này đi rồi, bây giờ hẳn đến lượt anh.”

Nhìn thấy Tiêu Bình ngã xuống mặt đất, Arthur yên tâm hơn không ít, cười nói với Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm hít một hơi thật sâu, cầm hồ lô đứng lên, nhìn chằm chằm vào Arthur đứng phía trước: “Anh cũng quá tự cho mình là đúng rồi đấy…”

“Nếu như anh có thể nắm toàn bộ đất trời trong lòng bàn tay thì cũng sẽ giống tôi thôi.”

“Nắm toàn bộ đất trời trong lòng bàn tay à?”

“Đúng vậy, tôi mới là chủ nhân của không gian này, mà các anh chỉ là con người, là loài người vô dụng bị tình cảm chi phối.”

“Loài người đâu có vô dụng như vậy.”

“Ha ha, tôi biết anh muốn nói điều gì, thứ mà các anh cho là tinh thần cũng chỉ dùng để thôi miên bản thân mình, là hư ảo do ca ngợi lung tung mà ra thôi. Nhận rõ hiện thực cho tốt, rồi sau đó xuống sàn đi!”

“Người ngã xuống sẽ chỉ là anh thôi! Anh xem thường loài người rồi, bản thân loài người có sức mạnh không thể đánh giá được.”

“Anh muốn chiến đấu vì loài người sao?”

“Không, tôi chỉ muốn đánh cho anh tan nát thôi!”

Trước mắt Arthur thoáng một cái đã biến thành trời tối…

“Đêm Vĩnh Hằng? Ha ha, tính giác ngộ của anh cũng cao thật đấu, nghe nói tôi đã hủy bỏ được thời gian hồi chiêu của “Đóng băng kỉ niệm”, bây giờ anh cũng học theo rồi.”

Arhur mỉm cười nói, anh ta không hi vọng trong không gian đen tối này sẽ có người trả lời mình, bởi vì anh ta đã đóng băng không gian cùng lúc với màn đêm hạ xuống, mà Tiêu Phàm cũng đang bị bao vây bên trong.

Nhưng lời nói vừa hết câu, trong không gian đêm tối lại truyền đến tiếng động.

Nếu tồn tại âm thanh thì sẽ chứng mình rằng có người có thể hành động trong không gian này.

Có thể hành động trong “Đóng băng kỉ niệm”, ngoài trừ “Thiên thần hạ phàm” có thể miễn dịch khỏi pháp thuật khống chế thì còn một khả năng nữa, đó chính là sức mạnh mà đối phương tung ra giờ phút này mạnh hơn cả “Đóng băng kỉ niệm”!

Chương trướcChương tiếp