favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ác Ma Doanh Địa
  3. Chương 1098: Trận Doanh Ác Ma (1)

Chương 1098: Trận Doanh Ác Ma (1)

Nhưng chuyện này phù hợp với thực tế sao?

Không!

Tên Tiêu Phàm đó không thể có năng lực như vậy được!

Nội tâm Arthur không ngừng phủ định, nếu như loài người có được sức mạnh vượt lên trên người nhân tạo, đó còn là loài người sao!

Người nhân tạo chính là bản tối ưu nhất của loài người!

Nhưng dù Arthur có cực lực chối bỏ thì cũng không thể ngăn lại tiếng động truyền ra trong đêm tối được…

Đầu tiên là âm thanh nước chảy, tiếng động này giống như tiếng nước sông chảy xiết.

Sau đó là âm thanh nuốt chửng, vang vọng giống như tiếng hầm hừ trong cổ họng mãnh thú.

Cuối cùng là tiếng nhẩm một bài thơ, vang vọng khắp đất trời, vô cùng hào hùng…

“Hơi rượu nồng nàn… Men say ào ạt… Gọi thần cùng uống, say đến muôn đời!”

Trong đêm đen, Arthur không khỏi hoang mang, anh ta không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong màn đêm tối đen này, nhưng cảm giác khủng hoảng này lại giống như cây mây sinh trưởng tươi tốt, không bám, leo trên người, quấn vào tâm nội tâm anh ta.

Dần dần Arthur không còn tin tưởng vào “Đóng Băng Kỉ Niệm” nữa, anh ta sử dụng “Lá Chắn Băng” theo thói quen, mà sau khi trời sáng, cuối cùng anh ta cũng thấy được mọi thứ!

Bảo sao âm thanh nước chảy lại lớn như thế, bảo sao tiếng nuốt lại hung mãnh như thế, bảo sao tiếng ngâm thơ lại hào hùng như thế!

Một ảo ảnh hình người khổng lồ đang trôi nổi trong không trung, mang theo thần uy mà giơ vò rượu lên cao!

Hắn tức giận giương mắt trừng Arthur, cuối cùng vò rượu vẫn rơi từ trên cao xuống như một thiên thạch!

Choang!

Âm thanh bình rượu vỡ tan, âm thanh xé rách không gian cùng tiếng vỡ vụ của lớp băng cùng nhau vang lên!

…

Một đợt gió lóc xuất hiện trong thành phố S, sau đó chợt dừng lại.

Người qua đường nhao nhao nhìn lên bầu trời phía trên nhà thờ lớn, có vẻ có phần khó hiểu.

…

Giữa chiến trường xuất hiện một số sâu rất lớn, Tiêu Phàm từ từ bước xuống, mà Arthur đang nằm yên trong đó, không thể nhúc nhích.

Nghe thấy tiếng bước chân của Tiêu Phàm, Arthur mặc kệ, anh ta chỉ đờ đẫn ngước nhìn trời xanh, hỏi một câu: “Vì sao?”

Rốt cuộc thì vì sao cái gì? Arthur cũng không biết, bởi vì lúc này, trong lòng anh ta có quá nhiều câu hỏi vì sao.

Vì sao không gian mà anh ta điều khiển lại sụp đổ? Vì sao con người lại có sức mạnh như thế? Vì sao lần này anh ta lại thua cuộc? Vì sao thua rồi mà anh ta vẫn còn sống…

“Tư duy của anh quá lý tưởng hóa, không hiểu con người, cho nên mới coi thường con người, kết bạn với một vài con người xem, có lẽ anh sẽ tìm được đáp án.”

“Con người… Bạn bè sao…”

…

Thứ Tiêu Bình mang đến là “Tửu Thần Dẫn”, là thứ để dẫn thần rượu của tuyệt học Thục Sơn.

Mà uy lực của “thần rượu” cực kì khủng bố, đủ để nổ tung Arthur bên trong “Lá Chắn Băng – Ngụy” và cả “Đóng Băng Kỉ Niệm” cùng một lượt.

Nhưng Tiêu Phàm lại tha cho Arthur, bởi vì hắn hiểu bản chất cũng Arthur không hề xấu xa.

Lúc trước, khi đang chiến đấu, Arthur vẫn luôn cố gắng dùng lời nói để đuổi Tiêu Phàm đi, mà những chỗ Băng Kiếm chém xuống đều không phải là chỗ hiểm trên cơ thể Tiêu Phàm.

Thứ đánh nhau giữa bọn họ, chỉ là quan điểm khác nhau mà thôi.

…

Tiêu Phàm không để ý đến Arthur nữa, bởi vì anh ta chỉ là người qua đường, mục đích của hắn ở phía trước, bên ngoài nhà thờ, có mỹ nhân đang chờ hắn.

Tiêu Phàm nhìn Hồ Phỉ Phỉ đang mặc váy cưới, hắn ấp úng hồi lâu, cuối cùng cũng sắp xếp xong câu chữ: “Hôm nay, em rất xinh đẹp…”

“Đây là lần đầu tiên anh khen em xinh đẹp.”

Hồ Phỉ Phỉ nhìn người đàn ông trước mắt, khẽ cười mà nói.

“Sau này, anh sẽ thường xuyên khen em, cho nên đừng bỏ đi mà không nói gì hết, được không?”

Hồ Phỉ Phỉ cúi đầu, cô nở một nụ cười ngọt ngào.

Cùng với tiếng chuông bên trong nhà thờ, cuối cùng hai người vừa gặp lại nhau đã ôm hôn nhau, giống như một cặp đôi mới cưới trong lễ kết hôn.

Hồ Bác nhìn hai người này, thở dài một tiếng, ông thẳng tay lôi hai đứa nhóc nghịch ngợm không biết điều còn muốn vào góp vui đi.

Chỉ có một người đang nhìn hai người ôm nhau từ xa, trong lòng tràn ngập sự bực dọc…

“Đệt cái thằng này! Em trai mình đúng là một tên ngốc! Vừa đánh xong thì trực tiếp tìm mỹ nữ nấu cháo lưỡi, thằng anh cậu còn đang nằm đây, có thể gọi xe cứu thương trước được không! Người giao hàng thì cũng là người mà, huống chi mình lại còn là chàng trai chuyển phát nhanh thông minh đẹp trai nhất thế giới nữa. Phụt!”

Tiêu Bình ngã trên mặt đất lại phun thêm một ngụm máu nữa vì quá kích động, ánh sáng của hoàng hôn tươi đẹp như vậy, mà đôi nam nữ bên dưới buổi hoàng hôn vẫn đang dây dưa quên trời đất…

…

Tiểu Hiên vừa mới xuất viện, lúc đi đường đầu óc vẫn hơi choáng váng.

Cậu ta là một học sinh lớp mười hai vừa mới tốt nghiệp, sau khi thi đại học xong thì đi high một ngày với các bạn học.

Kết quả high quá đà, chẳng hiểu tại sao lại đập đầu vào tường, thế nên mới được đưa vào bệnh viện.

Vốn cần phải ở lại bệnh viện thêm vài ngài, nhưng mà cậu ta không thể chịu được.

Đối với học sinh trung học phổ thông bình thường mà nói, sau khi qua được lớp mười hai sẽ là một khởi đầu mới của đời người, bọn họ lại thu được “Tân Sinh” (cuộc đời mới)!

Đương nhiên cái gọi là thu được “Tân Sinh” đó không phải là đầu thai chuyển kiếp, mà là đạt được tư cách để tiến vào thế giới giả tưởng “Tân Sinh”.

Gia cảnh của Tiểu Hiên bình thường, dưới sự khổ sở năn nỉ của cậu ta, cuối cùng ông Hiên mới đồng ý với cậu ta sau khi thi đại học xong sẽ mua hộp trò chơi “Tân Sinh” cho cậu, đó là cánh cửa để đi sang thế giới mới!

Tiểu Hiên đi trên đường, nhìn thấy bảng quảng cáo điện tử liên quan đến “Tân Sinh” trên tòa nhà cao tầng thì cảm thấy phấn chấn không thôi, bởi vì cậu ta cũng sắp tiến vào trong thế giới này rồi.

…

Về đến nhà, bà Hiên đang nấu cơm ở trong phòng bếp, ông Hiên đang loay hoay với một cái hòm lớn cùng với nhân viên công tác bên kinh doanh vận hành “Tân Sinh”.

Tiểu Hiên vừa nhìn qua đã biết được bọn họ đang làm chuyện gì.

Bọn họ đang lắp đặt hộp trò chơi “Tân Sinh” đấy! Trò chơi này thật sự ngầu quá đi!

“Lắp đặt được chưa, có thể dùng rồi sao?”

Tiểu Hiên hưng phấn đi vào, tỏ ra có hơi gấp gáp, một phát bước qua chiếc hộp giấy dùng để đóng gói hộp trò chơi, lại không để ý đến biểu ngữ trên chiếc hộp giấy.

Trên đó có ghi một chuỗi “Đừng”, ví dụ như là đừng đăng nhập vào trò chơi để tạo nhân vật trong lúc trạng thái tinh thần không ổn định vân vân.

Có điều câu cuối cùn lại rất thú vị, xin đừng sử dụng hộp trò chơi “Tân Sinh” sau khi uống rượu, nó giống như là được một người nào đó đặc biệt ghi chú lên vậy…

Tiểu Hiên rất gấp gáp, nhưng nhân viên công tác cũng chẳng nhanh hơn được, lắp đặt từ đầu hộp trò chơi “Tân Sinh” là một công việc rườm rà…

Đợi đến lúc lắp đặt xong hết, cũng đến lúc nhà họ Hiên phải ăn cơm.

Tiểu Hiên vỗn định vội vàng ăn xong cơm nước, tiến vào trò chơi, nhưng chương trình tin mới chiếu lại trên vô tuyến lại thu hút sự chú ý của cậu ta, đó chính là một hôn lễ rất long trọng…

Bà Hiên đã hơi phát tướng liếc nhìn vô tuyến một cái: “Đây là ai vậy, sao nam mới ra mắt sao?”

Tiểu Hiên nghe thấy vậy thì cảm thấy không vui, bởi vì người trên màn hình đó chính là thần tượng của cậu ta!

“Đó là “Lich King” Mệnh Phàm đó, là người lãnh đạo trong “Chúng thần di tích chi chiến” và “Hỗn chiến ở thế giới song song”, là đội trưởng của đội “Vũ Hội Ác Ma” – quán quân cuộc thi PK đội toàn cầu!”

“Tiểu Hiên, con đang nói cái gì vậy?”

Ông Hiên nghe xong cũng chẳng hiểu gì.

“Hừ, cho nên mới nói bố mẹ chẳng biết gì cả, đó chính là người nổi tiếng trong “Tân Sinh” đó đó! Bây giờ “Tần Sinh” hot lên rồi, Mệnh Phàm là người số một trong “Tân Sinh” đương nhiên sẽ thành nhân vật của công chúng, xuất hiện trên bản tin cũng chẳng có gì lạ!”

“Người nổi tiếng à? Là “Lich King” gì đó kia á? Có điều sao danh hiệu này của hắn nghe cứ lạ lạ thế nào, nghe có vẻ không phải người tốt gì…”

“Úi, con cũng không rõ nữa, dù sao các bạn học của con cũng gọi như vậy. Nói thế nào “Lich King” Mệnh Phàm cũng rất lợi hại trong trò chơi!”

Chương trướcChương tiếp