“Mẹ cũng cảm thấy hắn rất lợi hại, ngay cả kết hôn cũng lên tin tức được nữa.”
Bà Hiên vẫn cảm thấy không hiểu cho lắm, nhưng nhìn thấy tin tức phát sóng trên vô tuyến, không hiểu vì sao: “Có điều… sao những người này nhìn có vẻ giống như xã hội đen thế nhỉ?”
Hình ảnh đang được chiếu lúc này là mở đầu hôn lễ, mà khách quý đang tiến vào lúc này là một thiếu nữ, phía sau cô có một đám đàn ông mặc âu phục đen đi theo, ánh mắt cực kì hung dữ.
“Ồ, hình như bọn họ là Bang Long Hổ ở Hồng Công.”
“A? Xã hội đen Hồng Công á?”
“Đúng vậy, bọn họ là bạn bè của Mệnh Phàm.”
“Vậy đám người tiến vào sau đó lại là bạn bè phương nào?”
“À, đó là Bang Hắc Long, là công hội của trận doanh Ác Ma trong trò chơi.”
“Mẹ cũng không hiểu những gì con đang nói cho lắm… Có điều cuối cùng cũng có mấy người bình thường một chút đi vào.”
Người đang đi vào lúc này là một đôi vợ chồng, đàn ông thì đẹp trai, phụ nữ thì xinh đẹp.
Trong lòng nữ chủ nhân đang ôm một bé gái ba, bốn tuổi, cô đang hưởng thụ dùng mặt cọ cọ vào da thịt mềm nhẵn của bé gái.
Cô đang hưởng thụ, còn bé gái kia lại cực kì không thích thú, bất lực quay về phía sau hét lên gì đó.
Đi phía sau đôi vợ chồng này chính là bốn cô gái sinh đẹp, nhìn vào vẻ ngoài mà suy đoán, bọn họ chắc là bốn chị em.
Có điều hơi kì quái, đó là Lượng Lượng và Tinh Tinh nhìn thấy “thiếu nữ” đi sau cùng kia, ánh mắt trở nên cực kì sùng bái.
Mà những người đứng xem xung quanh lại không hề chú ý đến chuyện này, bọn họ đã bị cảnh tượng tuyệt đẹp này thuyết phục hoàn toàn rồi.
Đáng tiếng bọn họ không nghe thấy được tiếng kêu của cô bé nằm trong lòng người vợ phát ra, đó chính là lời chửi mắng ngây thơ đơn thuần nhất thế giới…
“Anh ơi, anh ơi, mau giúp em với, mẹ lại phát điên lên rồi, hu hu…”
…
Khách mời bắt đầu dần dần tiến vào trong lễ đường, Tiểu Miêu đang ở bên trong vừa ăn thứ này thứ nọ, vừa nhìn ngó xung quanh.
Oa, hôn lễ của Mệnh Phàm thật sự long trọng quá đi, có nhiều ơi là nhiều anh đẹp trai xuất hiện ở nơi này!
Cô ta nhìn nhìn bên này, rồi lại ngó ngó bên kia, trong đầu bắt đầu suy nghĩ ra mấy thứ linh tinh kì quái, có điều đúng lúc này có người đánh gãy “tư duy kiểu Miêu” của cô ta…
“Đã lâu không gặp nhỉ…”
Tiểu Miêu ngẩng đầu lên nhìn lướt qua, phát hiện người xuất hiện trước người cô ta là một anh đẹp trai, nhưng cô ta có thể chắc chắn bản thân chưa từng gặp người này.
Hắn ta đến bắt chuyện với mình sao?
Có điều cách thức này cũ quá rồi, nhưng nể tình hắn ta có thể xem là đẹp trai, mình miễn cưỡng đáp lại hắn ta một chút đi.
“Chào anh, tôi đã từng gặp anh sao?”
“Gặp rồi chứ, chúng ta còn từng cùng đội với nhau cơ.”
Người đàn ông lấy hai ly champagne từ chỗ bồi bàn tiếp đón, đưa một ly cho Tiểu Miêu, ý muốn cô ta cạn ly.
Hai má Tiểu Miêu ửng đỏ, cô ta cảm thấy người đàn ông này rất nhã nhặn, nhẹ nhàng nhận lấy cái ly.
“Tôi không nhớ tôi và anh đã từng cùng một tổ đội đấy.”
Cạn ly xong, Tiểu Miêu uống champagne trong đó.
“Chúng ta đã từng cùng tổ đội thật mà, lúc đó trong tiểu đội của chúng ta còn có cả Hạ Lộ Lọ và Mệnh Phàm mà nhỉ?”
Hạ Lộ Lộ và Mệnh Phàm, quen thuộc lắm nhỉ, lúc đó trong đội ngũ còn một người, là ai nhỉ…
Tiểu Miêu uống rượu vào, đầu óc có chút mơ hồ.
Có điều cô ta ngây ra một lúc rồi cuối cùng cũng phản ứng lại, mạnh mẽ phun một ngụm champagne ra!
Mà trong quảng trường tiếp khách của giáo đường thiên chúa lớn liên tiếp vang lên loạt tiếng cười kì quái: “Quác quác quác…”
Hôm nay ông Thần có chút căng thẳng, bởi vì hôm nay ông ta là MC cho hôn lễ của thiên kim tập đoàn Hổ thị.
Ông ta còn nhớ lần trước mình bị dọa đến mức hôn mê, sau khi ông ta tỉnh lại, phát hiện khung cảnh ngoài giáo đường giống như vừa gặp bão vậy, còn xuất hiện một cái hố lớn.
Còn về cái hố lớn đó, bây giờ nó đã được tập đoàn Hổ thị bỏ vốn làm thành hồ nhân tạo bên ngoài giáo đường.
Có điều hôn lễ lần này cũng không giống hôn lễ lần trước, nhiều người đến đây quá, chỉ riêng đoàn phù dâu đã nhiều người lắm rồi, hơn nữa những cô gái đó đều rất xinh đẹp…
Tiêu Phàm đứng bên cạnh ông Thần cũng có chút thấp thỏm, không ung dung được như Arthur.
Nhưng mà hắn không phải căng thẳng vì việc kết hôn, mà bởi vì áp lực đến từ đoàn phù dâu.
Tiêu Phàm bỗng nhiên phát hiện, những cô gái mà thường ngày hắn vẫn vô cùng thân quen đó, ánh mắt lúc này lại trở nên cực kì đáng sợ.
Cũng may cuối cùng nhạc công cũng tiến hành đánh khúc nhạc hôn lễ lên, hạnh phúc dào dạt trong giáo đường…
…
“Chú rể đẹp trai quá, cô dâu cũng rất xinh đẹp, quả thực là trai tài gái sắc. Có điều mẹ vẫn cảm thấy ánh mắt của đám phù dâu này có gì đó kì lạ, bọn họ có quan hệ gì với chú rể vậy?”
Bà Hiên nhìn lên màn hình rồi quay sang hỏi Tiểu Hiên.
“Bọn họ chính là hồng nhan tri kỉ của Mệnh Phàm, Xà Cơ và Bán Trường Miên của Vũ Hội Ác Ma, Ngọc Sinh Yên và Hàn Tiểu Yêu của công hội Hoa Nguyệt, vân vân…”
“Hồng nhan tri kỉ á? Hừ! Quả nhiên đàn ông rất lăng nhăng! Nhìn hắn đẹp trai như vậy, vốn mẹ còn muốn trở thành fan của hắn, không nghĩ tới bên trong hắn lại cặn bã như vậy!”
Đúng lúc này, cô dâu tung bó hoa tươi trong tay, một con thú dữ cực kì vạm vỡ xông ra!
Bà Hiên sợ đến ngây người, bà vội vàng hỏi Tiểu Hiên: “Đây cũng là bạn giới tính nữ của Mệnh Phàm sao?”
“Mẹ nói A Hoa Tỷ à, nghe nói quan hệ giữa bọn họ không tệ.”
“Mẹ con thay đổi chủ ý rồi, mẹ phải thành fan của hắn!”
“A? Không phải vừa rồi mẹ mới vừa bảo hắn lăng nhăng sao!”
“Con thì hiểu cái gì? Sau khi nhìn thấy A Hoa Tỷ kia, mẹ cảm thấy Mệnh Phàm chắc chắn là một người đàn ông tốt. Nếu như đây không phải là tình yêu thì cái gì mới là tình yêu đích thực!”
…
Mà ở bên kia, một anh đẹp trai nào đó trong hội trường hoàn toàn không phát ra được tiếng cười kỳ quái nữa, ôm bụng chạy về phía phòng vệ sinh.
Trong một góc của hội trường, một người đàn ông không thèm chớp mắt nhìn theo bóng dáng chạy vội của hắn ta, khẽ cười nói: “Ha ha, định luật tuyệt đối của trận doanh Ác Ma, không ngờ lại vẫn có tác dụng trong hiện thực, tôi cũng không thể giúp gì anh được, anh bạn à…”
…
“Anh đến rồi.”
Tiêu Phàm đưa ly rượu cho Arthur.
“Ừ.”
Có chút yên tĩnh, nhưng không phải lạnh băng.
“Sau lúc đó… vẫn ổn chứ?”
“Tôi đang suy nghĩ về những gì anh nói.”
Hôm nay Hồ Phỉ Phỉ cực kỳ hoạt bát, cô trực tiếp chen giọng vào: “Suy nghĩ cái gì chứ! Giao cho bạn gái đi, có muốn tôi giới thiệu cho anh không!”
Arthur liếc nhìn Hồ Phỉ Phỉ một cái, nghĩ thầm, đây mới là dáng vẻ mà cô nên có: “À, không cần đâu, tôi không rành chuyện đó lắm…”
“Tôi thấy có vẻ anh đã có người trong lòng rồi nhỉ, nói tôi nghe xem, ai thế?”
“Có người trong lòng? Tức là sao?”
“Tức là sao á? Vậy cô gái anh có ấn tượng sâu sắc nhất là ai thế?”
Arthur hồi tưởng một lát, nhớ đến mái tóc bạc kia…
“Tôi gặp cô ấy trong trò chơi, một cô gái khá giống Tiêu Phàm, hình như trong tên cũng có một chữ “Phàm”…”
Rất giống Tiêu Phàm? Tên cũng có chữ “Phàm”?
Sao?
Bỗng nhiên Hồ Phỉ Phỉ nhớ ra một chuyện thú vị nào đó, cô đang định mở miệng nói ra thì lại bị Tiêu Phàm trực tiếp bịt kín miệng!
“Ư! Ư! Ư!”
Nghe thấy Hồ Phỉ Phỉ phát ra tiếng ư ư, Arthur có chút ngờ vực: “Cô ấy muốn nói gì thế?”
“Mặc kệ cô ấy đi, chắc là lại phát điên rồi…”
Trong lòng Tiêu Phàm vô cùng căng thẳng, trán hắn đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Tất nhiên Arthur cũng phát hiện ra đầu mối, đồng tử anh ta hơi lóe lên.
Nguy rồi! Làm sao bây giờ?
Hắn có thể dùng tâm pháp Thục Sơn tạm thời che đi “Tâm Điện Tĩnh Lưu”, nhưng Hồ Phỉ Phỉ lại không làm được điều này! Chuyện kia tuyệt đối không thể để Arthur phát hiện ra!
“He lo! Chúng ta lại gặp nhau rồi, có hứng thú nói chuyện với tôi một lát không?”
Ngay vào thời khắc quan trọng, Tiêu Bình xen vào.
Arthur liếc nhìn Tiêu Bình một cái, sau đó cùng hắn ta ra ngoài.
Lúc này Tiêu Phàm mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nói trong lòng, cảm ơn anh nha! Anh vẫn khá là đáng tin đó!
“Sao anh lại bịt miệng em?”
“Em muốn xem chiến tranh thế giới đúng không!”
“Chiến tranh thế giới? Nghe có vẻ cũng được đấy!”
“Sao anh lại cưới một người như em làm vợ chứ!”
“Anh nói cái gì thế? Chúng ta mới kết hôn chưa được một tiếng mà anh đã bắt đầu ghét bỏ em rồi à!”
…
Kết hôn là cảm giác thế nào?
Tiêu Phàm không rõ lắm, nhìn chung thì hôm ấy cứ như trong trận doanh Ác Ma vậy, mọi chuyện đều rất loạn, có thể là vì có rất nhiều người trong trận doanh Ác Ma đến dự buổi hôn lễ.
Sau khi Tiêu Phàm kết hôn, hình như A Hoa Tỷ đã có mục tiêu mới, mà không hiểu sao Tịch Dương với Long Ngạo Thiên lại trở thành bạn tốt, cho nên hôm Tiêu Phàm kết hôn hai người đó đều không dễ chịu lắm.
Đội phù dâu cũng không hòa bình, dường như buổi hôn lễ này đã mở màn cho một cuộc chiến tranh, trong mắt các cô đều dấy lên từng chùm pháo hoa.
Có một lão ăn xin ăn uống loạn xạ trong hội trường buổi hôn lễ bị nhân viên bảo vệ đuổi ra ngoài, sau khi bị đuổi ra ngoài còn không quên hét lớn, nghịch đồ, nghiệp chướng.
Còn có một lời đồn kỳ lạ, rằng sau ngày hôm đó có một vài khách mời nam tham gia hôm lễ xong thì thích đàn ông…
…
Sau khi loan tin xong, Tiêu Hiên nhanh chóng bới cơm trong bát, sau đó xông vào kho trò chơi, khẩn cấp đăng nhập vào “Tân Sinh”…
[Hoan nghênh bạn sử dụng sản phẩm của công ty, bắt đầu quét hình, xin hãy chờ…]
[Hoàn thành quét hình, xác nhận id450xxxxxxxxxxxxxxx, họ và tên: xx; vệ sĩ an toàn của Tân Sinh đang kiểm tra…]
Đúng lúc này, bỗng nhiên Tiểu Hiên cảm thấy đầu cậu ta đau nhói.
Đó hẳn là do vết thương cũ vẫn còn chưa khỏi hẳn, nhưng cậu ta không quan tâm đến chuyện đó, lúc này đăng nhập vào “Tân Sinh” quan trọng hơn!
[Chưa phát hiện có người thứ ba xâm nhập, khởi động trò chơi, sau 10s sẽ vào trò chơi…]
[Người chơi thân mến, ngài rất may mắn, ngài đã được “Tân Sinh” chọn vào trận doanh đặc biệt, bạn sẽ thiếp lập nhân vật của ngài trong trận doanh Ác Ma.]
Trận doanh Ác Ma! Quá tuyệt vời! Rất nhiều bạn học của mình đều không được vào trận doanh giống với Lich King Mệnh Phàm!
[Mời ngài đặt tên cho nhân vật, một khi đã xác định thì không thể sửa lại, xin hãy suy nghĩ cẩn thận.]
…
Không lâu sau, Tiêu Hiên liền vào trong trò chơi, một vùng đất vàng xuất hiện trước mặt cậu ta.
Mặc dù nhìn qua có chút hoang vắng nhưng cậu ta lại cảm thấy cực kì hưng phấn, bởi vì đó là nơi mà thần tượng của cậu ta từng ở.
Tiêu Hiên ôm chí lớn bắt đầu bước đi bước đầu tiên trong “Tân Sinh”, kết quả vừa mới bước ra ngoài liền bị người khác đánh…
“Sao tự nhiên anh lại đánh tôi!”
“Tên ngu ngốc này, chẳng lẽ cậu không biết đây là truyền thống từ trước đến nay ở Thân thủ thôn trong “trận doanh Ác Ma” à!”
Tiêu Hiên còn muốn nói gì đó nữa nhưng lại bị người khác đấm thêm một cái.
Có điều cậu ta cũng nhanh chóng tham gia vào trận hỗn chiến này…
…
Trên một sườn núi cao cách Tân thủ thôn của Ác Ma không xa, có một đôi nam nữ ngồi trên đó, cô gái nhìn dáng vẻ chật vật của Tiêu Hiên, nở nụ cười: “Trước đây anh cũng như vậy…”
“Nhớ ngày ấy thật.”
“Cậu ta không được người tốt như em giúp đỡ, không biết phải ra ngoài thế nào đây.”
“Sẽ ra được thôi, mỗi người đều có con đường riêng phải đi mà.”
“Anh nói vậy cũng phải, vậy sau này anh muốn làm gì?”
“Ban đầu anh nghĩ sau khi thương mại hóa thì anh có thể thể hiện bản lĩnh của mình trong trò chơi, không ngờ rằng chuyện đời lại thay đổi. Để đoạt lại em từ tay Arthur, anh đã để lộ năng lực của mình rồi, bây giờ anh muốn làm việc giúp anh trai anh.”
“Bây giờ “Tân Sinh” được đưa vào quyển tài liệu của “Dị Giới Hàng Lâm”, bọn họ hoàn toàn không chống đỡ được “Lich King” anh đâu. Hơn nữa, anh biết em không hỏi chuyện này mà?”
Hổ Nữu híp mắt, nhìn đến mức khiến Tiêu Phàm chột dạ.
“Em muốn… hỏi gì cơ?”
“Đừng có giả bộ ngớ ngẩn để lừa em, em hỏi chuyện đám Xà Cơ đó!”
“A… Thì… À…”
“Anh đang tập đánh vần đấy à!”
“Anh…”
“Em biết anh muốn gì mà, em không xen vào quyết định của anh đâu.”
“A? Em đồng ý?”
“Mọi người đều là chị em, trước đây bọn em đã thỏa thuận rồi, bây giờ em quả thực em đã được rất nhiều lợi ích rồi.”
“À… Cảm ơn em…”
“Cảm ơn cái gì? Có điều rốt cuộc sau này anh muốn làm gì? Đừng nói với em là Long tổ, ông bác đó của anh kìm anh tại đó, dáng vẻ nằng nặc đòi phải ôm chắt, căn bản không định để anh vào chịu khổ.”
Tiêu Phàm liếc nhìn mảnh đất vàng hoang vắng kia một cái: “Anh… Viết sách nhé…”
“Viết sách á? “Lich King tự truyện”? Wow, anh giỏi thật đấy, với lượng fans bây giờ của anh, nhất định sẽ bán chạy!”
“Ai thèm viết loại truyện như thế chứ!”
“Vậy anh định viết cái gì?”
“Anh muốn ghi chép lại mọi chuyện trên vùng đất vàng, về mỗi người ở nơi đây, bọn họ có thể tốt có thể xấu, nhưng đều có sân khấu của riêng mình, đây hoàn toàn không phải câu chuyện chỉ thuộc về nhân vật chính.”
“Cũng phải, có rất nhiều em gái, ngay cả các em gái NPC cũng hay đến tìm anh nữa, sự phong lưu này, tất nhiên anh nhớ phải ghi lại đó, vậy anh có viết về A Hoa Tỷ không?”
“À…”
“Ha ha, em nói đùa thôi.”
Hổ Nữu nhìn sắc mặt xấu hổ của Tiêu Phàm, nở nụ cười: “Vậy anh đặt tên quyển sách là gì?”
Tiêu Phàm ngẩng đầu, nhìn lên khoảng trời đỏ rực mà chỉ trận doanh Ác Ma mới có: “Tên là… trận doanh Ác Ma đi…”
“Ừ, một cái tên rất sát nội dung, có điều khi nói chuyện anh rất nghiêm túc, nhưng vì sao tay lại không chịu để yên chứ!” Hổ Nữu hờn dỗi nói.
“Bởi vì… Anh là biến thái mà.”
“Không phải anh vẫn hay cường điệu anh là người bình thường à?”
“Người được chọn vào trận doanh Ác Ma sao có thể bình thường được, nếu như anh không biến thái thì trước đây sẽ được vào đây gặp em sao?”
Trên mảnh đất vàng, đôi nam nữ lại hôn nhau, trận doanh Ác Ma hôm đó rất xinh đẹp…
Kết thúc.
1098
1098