Tiêu Phàm cầm lên song kiếm rồi làm tư thế phòng ngự, bởi vì Tiểu Sửu Hoàng đã rút một thanh kiếm ngắn từ sau lưng ra, giống như muốn tấn công vậy…
Cái gì?
Tiêu Phàm hoàn toàn không thể tin vào mắt mình, Tiểu Sửu Hoàng lại cắm thanh kiếm vào cơ thể của mình, thế nhưng HP của gã chẳng những không hạ mà còn tăng lên, gã có thể tấn công mình mà tăng máu, chẳng lẽ tên này là tự ngược cuồng?
Tiểu Sửu Hoàng thưởng thức bộ dáng khiếp sợ của Tiêu Phàm, hài lòng nói: “Danh xưng của tôi là Thằng Hề Ảo Thuật, kỹ năng danh xưng của tôi là Bốn Màu Ảo Thuật, bốn màu chính là bốn loại màu sắc trong bộ bài poker, mỗi loại màu sắc đều có một trạng thái thêm vào trong đòn tấn công của tôi, để mỗi đòn công kích của tôi có một hiệu quả khác nhau, Át Bích chính là tăng lực tấn công, Át Rô tăng lực phòng ngự, Át Tép có hiệu quả tê liệt, mà Át Cơ chính là chữa trị.”
Thật là danh xưng quá tốt, một cái kỹ năng có chứa bốn loại hiệu quả, có thể chuyển đổi sử dụng cho từng trường hợp riêng biệt, thật sự là biến thái, Tiêu Phàm nghĩ vậy nên biết lần chiến đấu này gian khổ hơn vài lần.
“Cạc cạc, bây giờ là tới phiên tôi tấn công.” Tiểu Sửu Hoàng rút thanh kiếm thứ hai ra, chậm rãi đi tới Tiêu Phàm.
Lúc này Tiêu Phàm lại cảm thấy áp lực rất lớn, sắc mặt rất nghiêm túc.
“Bốn Màu Ảo Thuật, Át Bích!” Sau khi Tiểu Sửu Hoàng hô lên thì trên kiếm có thêm một lớp nước sơn đen mỏng, chém tới Tiêu Phàm.
Ánh mắt Tiêu Phàm sắc bén lên, song kiếm để hình chữ X tại trước người, đón đỡ thanh kiếm ngắn màu đen của Tiểu Sửu Hoàng.
“Đang!” Tiếng kim loại chạm nhau vang lên, tay Tiêu Phàm hơi run rẩy.
Mà Tiểu Sửu Hoàng lại không bị ảnh hưởng chút nào, kiếm ngắn trên tay gã xoay tròn một cách linh hoạt: “Bốn Màu Ảo Thuật, Át Tép!”
Theo tiếng kêu của Tiểu Sửu Hoàng thì trên kiếm ngắn lại thêm một lớp bụi mờ mịt, mũi kiếm dưới sự khống chế của những ngón tay linh hoạt của gã giống như không có chút lực nào, quẹt qua cổ tay Tiêu Phàm làm hắn tăng thêm một đường tơ máu…
[Thông báo của hệ thống: Ngài trúng kỹ năng “Bốn Màu Ảo Thuật: Át Tép” của người chơi Tiểu Sửu Hoàng, tay phải tê liệt 5 giây, tê liệt sẽ làm hành động chậm chạp 20%]
Lúc này Tiêu Phàm cũng không thể quan tâm tới debuff của mình, hắn phải đánh cược một lần, kiếm trong tay trái chém vào bụng Tiểu Sửu Hoàng, thế nhưng hắn lại không chú ý rằng từ đầu tới giờ Tiểu Sửu Hoàng chỉ dùng một tay khi đánh với hắn.
“Bốn Màu Ảo Thuật, Át Rô!” Tay còn lại của Tiểu Sửu Hoàng cũng đưa ra, một tấm chắn hình vuông xuất hiện trên mũi kiếm của tay đó, đòn tấn công của Tiêu Phàm cứ như vậy thì bị cản lại.
“Cạc cạc, cậu còn chưa hoàn toàn phát triển nha, lúc chiến đấu làm sao có thể hốt hoảng như vậy được, cứ chém lung tung như vậy thì chỉ bị kẻ địch điều khiển tiết tấu trận đấu mà thôi.” Tiểu Sửu Hoàng cười nhẹ mà nói.
Tiểu Phàm không biết tại sao Tiểu Sửu Hoàng lại nhắc nhở mình, thế nhưng hai thanh kiếm trong tay vẫn chém mạnh vòa.
“Aiz, đã nói rồi, cậu phải nghe lời chứ, tôi khá yêu thích phong cách của cậu thì mới nói những lời này, nếu như ngu xuẩn như Ác Long thì tôi sẽ chả nói làm gì, cách ăn mặc của cậu rất phù hợp với gu nghệ thuật của tôi, đặc biệt là bộ pháp, quá xinh đẹp cho nên tôi mới nói thêm vài lời này.” Tuy Tiểu Sửu Hoàng nói vậy nhưng hai thanh kiếm ngắn cũng không chậm trễ, kỹ năng Bốn Màu Ảo Thuật cũng liên tục biến đổi trong chiến đấu.
Cùng so sánh với Tiêu Phàm thì đòn tấn công của Tiểu Sửu Hoàng có một quy tắc nhất định, xuất thu có độ, một tiến một lùi rất hoàn hảo, khi nhìn Tiểu Sửu Hoàng chiến đấu thì rất giống với nhìn một tên hề đang biểu diễn trên sân khấu, cực kỳ đặc sắc.
Thế nhưng buổi biểu diễn của Tiểu Sửu Hoàng lại rất tanh máu, bởi vì mỗi động tác của gã đều sẽ mang đi một lượng HP của đối thủ…
…
Lúc này Tiêu Phàm đang thở phì phò, hơi khẩn trương mà nhìn lượng HP còn thừa của mình.
Một lần đều không! Vậy mà mình không thể công kích được người này một đòn nào cả! Thế mà mình lại bị người này chém rất nhiều lần, người này quá mạnh!
Tiêu Phàm vừa rên rỉ trong lòng, theo bản năng lùi về sau một bước.
Tiêu Phàm đang rất thê thảm nhưng Tiểu Sửu Hoàng lại rất dễ dàng, thanh kiếm ngắn nhìn rất bình thường lại có thể chuyển động linh hoạt giữa các ngón tay của Tiểu Sửu Hoàng, gã kiêu ngạo mà nói: “Ảo thuật gia không có gì là không thể, cạc cạc.”
Bây giờ Tiêu Phàm tùy thời duy trì [Phẩm Cách Thân Sĩ] ở trạng thái bình thường [lẻ loi] không tiêu hao tăng thêm buff. Về phần [Điệu Waltz Phong Vũ] thì Tiêu Phàm thông qua [Nhã Sĩ] chuyển đổi giá trị thể lực thành giá trị mị lực, thoảng thoảng cũng coi như là bộc phát sử dụng. Dù sao giá trị thể lực của Tiêu Phàm có hạn, không thể tùy ý phung phí.
Tuy nhiên trước mắt, xem ra tốc độ bình thường cũng không thể chiếm được bất kỳ ưu thế nào trước mặt tên biến thái Tiểu Sửu Hoàng này. Không nói đến việc Tiêu Phàm hoàn toàn không tìm được cơ hội nào để công kích Tiểu Sửu Hoàng, cho dù trăm cay nghìn đắng công kích Tiểu Sửu Hoàng, gã dùng [Ma Thuật Tứ Sắc Hồng Đào] cắm bừa một đao lên người mình cũng có thể khiêns Tiêu Phàm buồn nôn đến chết.
Hiện tại Tiêu Phàm chỉ còn lại át chủ bài là trạng thái biến dị dưới dạng kỹ năng danh hiệu, đây là hình thái tốc độ cao mạnh nhất của Tiêu Phàm, mà điều kiện là lượng HP của Tiêu Phàm nhất định phải duy trì trên mức nguy hiểm. Nhưng hắn thật sự phải dùng đến át chủ bài sao?
Về phần còn có cái kĩ năng thiên phú [Tửu Tĩnh Cuồng Âm], thật xin lỗi, dây dưa với Phá Quân một trận xong vẫn còn lại di chứng, trước mắt, một giọt rượu Tiêu Phàm cũng không muốn đụng vào.
Không đúng, còn có một kỹ năng mới có thể sử dụng…
Tiểu Sửu Hoàng mỉm cười nhìn Tiêu Phàm đang suy nghĩ ở giữa sân, không sốt ruột chút nào, kiên nhẫn chờ đợi.
Bỗng nhiên thấy Tiêu Phàm thu hồi vũ khí trong tay, hai tay tản mát ra ánh sáng dìu dịu, hai mắt Tiểu Sửu Hoàng khép hờ ngưng tụ lại…
[Lễ Nghi Bàn Ăn] phát động, dao nĩa sáng loáng xuất hiện trong tau Tiêu Phàm.
Tiểu Phàm muốn thử thông qua hiệu quả phong ấn của [Lễ Nghi Bàn Ăn], làm hạn chế năng lực hành động của Tiểu Sửu Hoàng, thừa dịp hành động của Tiểu Sửu Hoàng bị hạn chế trong hai giây, mạnh mẽ công kích gã, muốn tiêu diệt hắn trong một kích.
Tiểu Sửu Hoàng nhìn hành động của Tiêu Phàm, không nói gì, trong mắt mơ hồ lóe ra ánh sáng hưng phấn, thậm chí còn có vẻ mong đợi.
Tiêu Phàm khác với Tiểu Sửu Hoàng, không có nhiều đam mê biến thái như vậy, chỉ cần chiến đấu, vậy liền dứt khoát tấn công về phía trước.
Một luồng sáng trắng theo cánh tay của Tiêu Phàm huy động gào thét lao về phía Tiểu Sửu Hoàng…
Gió dừng, đao ngừng, máu tươi.
Nhưng trong lòng Tiêu Phàm không hề có cảm giác vui sướng vì công kích thành công chút nào, vẻ mặt hoàn toàn được thay thế bởi sự chấn kinh.
Tay phải mảnh khảnh của Tiểu Sửu Hoàng vững vàng bắt được con dao của hắn, máu tươi chậm rãi từ lòng bàn tay chảy xuống, sau một lát, tay phải của Tiểu Sửu Hoàng vô lực rũ xuống.
“Ha ha, Lễ Nghi Bàn Ăn, hạn chế hành động, không tệ không tệ.” Tiểu Sửu Hoàng liếc cánh tay không còn chút sức lực nào của mình một cái rồi nhàn nhạt nói: “Nếu như tao đoán không nhầm thì đây chính là kỹ năng truyền thừa nhỉ.”
Trong nháy mắt nghe được câu nói của Tiểu Sửu Hoàng, Tiêu Phàm cảm giác tim mình đập chập nửa nhịp, vốn định tập kích lần nữa bằng nĩa cũng ngừng lại.
Chẳng lẽ gã cứ thế mà đón lấy một dao của mình chỉ vì muốn thăm dò hiệu quả của kỹ năng? Tên này cũng quá là biến thái rồi? Gã không sợ thuyền lật trong mương à?
Gã đang khinh bỉ thực lực của mình.
Mà sao hắn lại biết đây kỹ năng truyền thừa? Thuật Đọc Tâm? Kỹ năng thăm dò tin tức nhân vật?
Bất luận là cái gì đều là phiền phức lớn!
Tiểu Sửu Hoàng nhìn vẻ mặt của Tiêu Phàm lúc này, biết là mình đoán đúng.
Tuy nhiên nhìn dáng vẻ của Tiêu Phàm lúc này, Tiểu Sửu Hoàng dường như biết Tiêu Phàm hiểu lầm cái gì, cười khẽ giải thích: “Ha ha, chúng ta thật sự có duyên, nói thật, kỹ năng truyền thừa tao cũng có, truyền thừa của chòm sao Ma Kết, sở trường nghệ thuật, truyền thừa của mày là gì thế?”
Tiêu Phàm không biết vì sao Tiểu Sửu Hoàng lại không phòng bị chút nào mà nói tin tức về kỹ năng của gã cho mình, chẳng lẽ gã cho rằng hắn không thể tạo ra bất cứ uy hiếp gì với gã, tuyệt đối tin tưởng thực lực của bản thân?
Nếu đúng như vậy, Tiểu Sửu Hoàng này cũng quá là kiêu ngạo đi!