favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ác Ma Doanh Địa
  3. Chương 144: Túy Quyền (2)

Chương 144: Túy Quyền (2)

Mà Lưu Kinh Đào vừa chịu một trận đòn đau đớn, choáng mặt hoa mắt, bụng vừa chống đỡ cả trọng lượng cơ thể của Tiêu Phàm, hô hấp khó khăn, gã khó chịu đến chết đi sống lại.

May mà bọn anh em của Lưu Kinh Đào rốt cuộc cũng chịu phản ứng, bắt đầu hành động. Bọn chúng bám lấy vai Tiêu Phàm, dùng sức kéo hắn ngã về đằng sau, sau đó thẳng tay vứt Tiêu Phàm sang một bên rồi đồng loạt lao vội đến dìu Lưu Kinh Đào.

Lưu Kinh Đào bị Tiêu Phàm đập đến như thế thì đã sớm biến dạng hoàn toàn, mặt mũi bầm dập, không khác gì cái đầu heo.

Bọn anh em của Lưu Kinh Đào lúc thấy bộ dạng thảm hại này của Lưu Kinh Đào rất muốn cười, thế nhưng cũng không tiện bật cười. Thế là chỉ có thể yên lặng thầm nghĩ trong đầu, Đào Ca cũng thiệt tình, sao lại không cẩn thận như vậy, bị một tên say khướt đánh ra thành như thế, thật là mất mặt quá đi.

Lưu Kinh Đào nhắm mắt lại, ra sức lắc đầu mới tỉnh táo lại được. Bỗng, gã cảm giác trên mặt có gì đó ướt ướt, lấy tay chà một cái thì mới phát hiện mình chảy máu mũi, hơn nữa mỗi một bộ phận tay đụng vào đều rất là đau nhức. Gã nhìn Tiêu Phàm đang nằm trên đất ngủ đến là sảng khoái thì tức sôi máu, gào to vào mặt đồng bọn: “Tụ ày còn đứng ơ ra đó làm ái mẹ ì, còn không mau đánh chết hắn cao, đặc biệt là ặt ấy! (Tụi mày còn đứng ngơ làm cái mẹ gì? Còn không mau đánh chết hắn tao, đặc biệt là mặt ấy! ) “

Bởi vì Lưu Kinh Đào vừa mới bị Tiêu Phàm đánh bay mất mấy cái răng, hàm răng hở ra, nên khi nói chuyện, phát âm có hơi kỳ lạ.

Bọn anh em của Lưu Kinh Đào nghe thấy Lưu Kinh Đào gào lên như thế thì đành phải nghe lời gã, xông đến giáo huấn tên say này một trận, nhưng trong lòng cũng không muốn ra tay ác độc, bởi vì bọn chúng cũng không cho rằng, chuyện mới vừa nãy lỗi là do Tiêu Phàm, chuyện này phải trách Lưu Kinh Đào quá xui xẻo, không chú ý đường đi.

Nhưng mà khi bọn hắn vừa mới tới gần Tiêu Phàm, hắn đột nhiên làm một tư thế kỳ cục, một chiêu cá chép nhảy, bậc dậy, bước một bước lắc ba lần đi về phía bốn người anh em của Lưu Kinh Đào.

Bọn anh em của Lưu Kinh Đào cảm thấy cái tên Tiêu Phàm này có hơi quái đản nhưng trong lòng vẫn không có ý cảnh giác hắn như cũ. Một tên say rượu đến đầu óc cũng mơ hồ, bọn hắn có gì phải sợ.

Thế là bốn người và Tiêu Phàm, hai bên lại đấm đá lung tung.

Cơ thể Tiêu Phàm bắt đầu lắc lư trong loạt quyền cước của bốn tên này, lắc qua loạn lại vô cùng vui vẻ, cơ thể đong đưa không ngừng, hệt như lục bình trôi nổi chập chờn trên mặt nước.

Tuy đong đưa loạn xạ như vậy nhưng lại tránh được toàn bộ quyền cước của bốn người kia!

Lưu Kinh Đào nhìn thấy đồng bọn mình ngay cả góc áo của Tiêu Phàm cũng không sờ đến được, thì vô cùng tức giận: “Mấy người đang nàm cái zì thế, đánh hết sức coi! ( Mấy người đang làm gì thế, đánh hết sức coi! ) “

Bọn anh em của Lưu Kinh Đào nghe thấy Lưu Kinh Đào bảo thế thì trong lòng rất buồn bực. Rõ ràng mình luôn đấm vào tên say này mà, sao lúc nào cũng đánh vào không khí mà đánh không trúng người hắn chứ.

Nhưng Trịnh Phàm thì không ngu như Lưu Kinh Đào, thấy Tiêu Phàm không ngừng tránh được mấy cú đấm kia, hai mắt gã sáng rực lên.

Đúng lúc này, Tiêu Phàm bỗng nhiên té nhào xuống đất, tránh khỏi một đòn công kích bằng một tư thế kì lạ. Hắn ngã xuống người của một trong số những tên đang vây đánh, khuỷu tay thuận đà đập mạnh vào sương sườn của tên kia.

Tên kia đột nhiên hứng một đòn ác độc như thế thì rất đau đớn, muốn đẩy Tiêu Phàm ra.

Tiêu Phàm thuận đà bị đẩy, lại ngã về phía một tên khác đang đứng giữa sân, bước chân lộn xộn, hai tay tung bừa bãi, nhìn như hắn đang cố giữ thăng bằng.

Nhưng quỷ thần xui khiến sao mà hai tay Tiêu Phàm lại cứ hất lên, thẳng một đường vả vào mặt một tên trong số đó.

Tên đó ăn của Tiêu Phàm một bạt tai, vội cúi đầu che mặt.

Gã vừa cúi đầu, Tiêu Phàm lúc nãy vẫn còn đang nghiêng ngã bỗng rút cánh tay lại, buông lõng xuống, kết quả khuỷu tay vừa khé gõ mạnh vào gáy tên cúi đầu một phát, tên kia bị một đòn này làm cho chấn động đến mức hồn cũng muốn bay ra ngoài, không giữ cân bằng được, thế là gã ngã nhào về phía trước.

Tiêu Phàm cũng bị cái tên ngã xuống kia đẩy một cái, ổn định lại cơ thể, cũng làm bộ dúi về phía trước, cúi đầu húc vào xương sườn ở phần bụng của tên mới bị đập kia.

Bụng tên kia hứng một cú húc vô cùng mạnh của Tiêu Phàm thì cảm thấy rất đau đớn. Gã bụm bụng mình lại, sau đó bắt đầu xiêu vẹo như muốn ngã về phía sau, không ngờ Lưu Kinh Đào lại ở ngay sau lưng gã, hai người đụng vào nhau, gót chân gã bị giẫm một phát, gã kêu thảm một tiếng. Sau đó, cả hai ngã xuống đất cùng một lúc, đập đầu hôn mê bất tỉnh.

Lợi dụng lúc Tiêu Phàm đang cúi đầu, hai người còn lại cảm thấy thời cơ đến rồi, thế là tấn công từ hai phía, hai nắm đấm đánh về phía người Tiêu Phàm. Lúc này, Tiêu Phàm đang cúi người, thế nên cũng không thể tránh đi đâu được.

Nhưng Tiêu Phàm ngay lúc này tự dưng mất thăng bằng hay gì đó, lấy một tư thế kỳ cục ngẩng đầu lên, sau đó ngã ngửa về phía sau.

Cứ như vậy hai quả đấm to mang theo luồn gió mạnh sượt qua da đầu Tiêu Phàm. Còn Tiêu Phàm thì do mất thăng bằng nên giơ chân phải lên, hai tay cũng quơ múa loạn xạ.

Vừa khéo sao, Tiêu Phàm lại đánh vào giữa hai chân của hai tên một trước một sau, nếu đây không phải là trong trò chơi, mà là đây là cuộc sống thực tế, vị trí nhạy cảm này chỉ sợ là bị thương luôn rồi, vô cùng đáng sợ.

Thế là hai tên đó bụm lấy hạ bộ, gào lên thảm thiết rồi ngã oạch xuống đất.

Tiêu Phàm cũng ngã xuống, sau đó hắn mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhìn thấy bên cạnh có một người đàn ông đang nằm gào to. Hắn cười hì hì rồi giơ ra một nắm đấm, nện xuống mũi gã ta…

Hắn loạng chòa loạng choạng đứng lên lần nữa, làm một màn “xoay người 360 độ như mâm bánh tráng” một cách vô cùng duyên dáng.

Tiêu Phàm nhìn thấy bên cạnh còn có một tên nữa cũng đang gào kêu gào thảm thiết, thì hơi khó hiểu, sau đó hắn tẩn một cú vào đầu tên kia, và rồi ngõ cụt nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

…

“Lúc tên say rượu này đánh nhau, quơ quẩy lung ta lung tung mà đều là những chiêu chết người chuẩn xác. Mình tính đúng là không sai mà, mạng của người này thuộc Tiện Cách, ha ha, Tiện Cách mới tốt, Tiện Cách mới tốt, chứng tỏ hắn vô cùng có duyên với chữ ‘Tiện’.” Trong góc tối tăm hẻo lánh, lặng lẽ vang tiếng cười vô cùng hèn mọn của một lão ăn xin.

…

Bọn Lưu Kinh Đào vừa mới làm loạn tưng bừng, phút chốc đã tự tìm tư thế nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh hết, chỉ còn lại Tiêu Phàm vẫn đang đứng cười ngớ ngẩn.

Trịnh Phàm chứng kiến hết thảy chuyện xảy ra trước mặt nhưng gã cũng không thể hiểu nổi.

Trong mắt gã, Tiêu Phàm giống như một viên bi thép bắn vào trong một đám người vậy, đợi đến khi bi thép ngừng bắn, tất cả đã trở nên gió êm sóng lặng.

Có điều, những việc vừa xảy ra này làm cho Trịnh Phàm rất hăng hái, tay gã nắm thành hai nắm đấm.

Thế mới đúng chứ, đây mới là thực lực mà một người có thể đánh bại cả năm người nên có chứ, như thế tao mới có thể phô ra toàn bộ bản lĩnh mà đấu với mày một trận chứ!

Trịnh Phàm thuộc xã Võ Thuật, gã không phải là người thấy động tác võ thuật đẹp nên mới gia nhập xã Võ Thuật, mà gã là một thích võ thuật chân chính.

Vì thế gã không thiển cận như người bình thường, mặc dù bây giờ cổ võ đã vô cùng suy tàn rồi nhưng gã vẫn còn biết rất rõ về những kiến thức của cổ võ.

Cho nên gã rất mong chờ được đánh nhau với Tiêu Phàm, bởi vì gã từng nghe tiền bối nói về một loại quyền, quyền đó nhìn như đang say nhưng thật ra không say, bước đi như say nhưng thật ra không say, tay nhanh mắt cũng nhanh, chân bước người thay đổi tư thế, kết hợp cương nhu, cơ thể và ý chí hợp thành một, vô cùng khí thế, có thể dễ dàng đánh thắng địch. Quyền đó có tên là Tuý Quyền.

Chương trướcChương tiếp