favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ác Ma Doanh Địa
  3. Chương 149: Trở Về

Chương 149: Trở Về

Fan Soyes rất tức giận.

Người bình thường vốn không thích tính cách mấy vị nhà giàu, thấy fan Iphone bọn họ luôn huênh hoang đã chẳng dễ chịu gì, bây giờ vất vả lắm mới có thể giả vờ khí chất: “Nhìn vào ánh mắt của tôi! Hút hồn!”. Fan iphone bọn họ còn tới kiếm chuyện. Đúng là chỉ có thể nhịn chứ không thể chịu nhục!

Cuộc chửi rủa giữa Iphone cùng Soyes cứ như vậy mà mở ra, từ đó về sau Iphone và Soyes quyết không đội trời chung.

“Ngươi là fan Soyes?” Lão ăn mày híp mắt quay sang nhìn Tiêu Phàm nói.

Có lầm không vậy! Ông ta thật sự là fan lâu năm của Iphone sao? Đã già thế rồi mà vẫn “Trẻ trâu” như vậy!

“Không phải!” Tiêu Phàm không chút suy nghĩ mở miệng phản bác. Hai tay hắn giờ còn bị trói không cử động được, nhỡ chút nữa bị lão già biến thái đem nỗi căm ghét fan Soyes trút lên người hắn thì biết tính sao.

“Vậy tại sao ngươi lại dùng điện thoại Soyes?” Lão ăn mày hoài nghi nhìn Tiêu Phàm hỏi.

“Ông tưởng rằng tôi muốn dùng sao? Tôi không có tiền! Tôi mà có tiền thì sớm đã mua Iphone giống ông rồi! Điện thoại Soyes này chậm như vậy, tín hiệu cũng không tốt nữa!” Tiêu Phàm cẩn thận giải thích.

Lão ăn mày vừa nghe xong, mặt mày hớn hở trong nháy mắt: “Phải đấy! Ta đã nói mà! Chỉ có điện thoại Iphone là tốt thôi! Soyes chỉ là thứ đồ chơi vớ vẩn!”

Vừa nói lão ăn mày vừa hung hăng ném phăng chiếc Soyes 4 của Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm ngoài mặt ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng thì không ngừng gào thét! Mẹ kiếp! Có nhầm không vậy! Nhỡ ném hỏng thì sao! Con Soyes 4 này cũng thứ ta mua từ tiền của mình mà!”

Sau đó lão ăn mày nhặt chiếc điện thoại của Tiêu Phàm lên rồi nói với hắn: “Nên đổi đi! Con điện thoại di động này rách nát lắm rồi!”

Tiêu Phàm cố nén kích động để không xông lên đánh cho lão một trận, run rẩy nói: “Không có tiền!”

Lão ăn mày chẳng bận tâm điều đó, cầm chiếc Soyes 4 hướng về phía Tiêu Phàm, ra hiệu cho Tiêu Phàm mở khóa.

“Nhìn…” Tiêu Phàm vừa nói một chữ “Nhìn” đã lập tức im miệng ngay, suýt chút nữa theo thói quen đọc ra câu phá giải mà fan Iphone ghét nhất.

“Hử?” Lão ăn mày nhíu mắt lại lần nữa.

“Tôi muốn nói chiếc điện thoại di động này kém quá! Ông cầm xa như vậy! Tôi không nhìn thấy bộ phận cảm ứng, lát nữa sợ không mở được.”

Lúc này lão ăn mày mới đưa chiếc Soyes 4 lại gần Tiêu Phàm một chút.

Sau khi mở khóa, lão ăn mày cầm chiếc Iphone 9S ngồi bên cạnh Tiêu Phàm với con Soyes 4, lão bỏ mặc Tiêu Phàm một bên, thật không biết đang làm cái gì.

Sau một hồi, lão ăn mày quay người lại nói với Tiêu Phàm: “Nhận diện tròng đen”.

“Ok!”

“Nhà ngươi ở đâu?”

“Ví tiền của ngươi đâu?”

Giờ Tiêu Phàm tựa như cá nằm trên thớt, chỉ có thể thành thật trả lời.

Lão ăn mày duỗi cánh tay bẩn thỉu của mình ra sờ người Tiêu Phàm trước ánh mắt khiếp sợ của hắn, sau đó móc ra ví tiền của Tiêu Phàm, rút sạch tiền rồi nhét lại mấy đồng tiền lẻ vào trong ví: “Được rồi! Chỗ tiền thừa còn lại đủ để ngươi bắt xe từ đây về nhà.”

“Này! Ông có nhầm không vậy? Một lão dùng Iphone 9S mà còn cướp một kẻ nghèo kiết xác như tôi!”

“Ăn cướp?! Ngươi đừng nói khó nghe như vậy chứ! Ta như vậy sao có thể gọi là ăn cướp! Đây là học phí để ngươi gia nhập Thục Sơn phái của chúng ta. Coi như ta và ngươi có chút nhân duyên nên chỉ thu một chút xíu! Ngươi gọi cái rắm!”

Vừa nói lão ăn mày vừa hết sức ghét bỏ đem chiếc Soyes 4 cùng ví tiền của Tiêu Phàm nhét lại vào trong túi quần hắn.

Chương trướcChương tiếp