Ánh mắt cuối cùng của Tiêu Phàm đảo quanh không trung vài lần, hắn nhìn thấy nước mắt của Mary tràn mi, hắn nhìn thấy quần chúng vây xem xung quanh hoảng sợ, hắn còn nhìn thấy được cự kiếm đã được rút ra khỏi vỏ còn đang vương máu tươi của Cage, đồng thời còn nhìn thấy khuôn mặt của Cage bị mình chọc tức tới vô cùng dữ tợn.
Cuối cùng Tiêu Phàm nhìn thấy bóng lưng của chính mình nhưng không hề có đầu, chỉ trong nháy mắt sau đó mọi thứ liền rơi vào bóng tối.
…
Lần này Tiêu Phàm thật sự là tự đi tìm chết khiến cho Cage không khống chế được mà giết chết hắn, hệ thống trò chơi liền rời khỏi ác ma trận doanh, bản tính của nó chính là không đáng tin như trước nếu không thì NPC sẽ tuyệt đối không ám chủ động giết chết người chơi như vậy.
Tiêu Phàm nhớ lại hành động vừa nãy của bản thân mình, nếu đứng trên góc độ của Cage, có lẽ cũng có thể hiểu được sự tức giận của hắn.
Cage bị mình là cho tức đến nỗi vượt qua cả hạn chế của hệ thống, Cage thật sự rất có tương lai đó.
…
Nhưng mà, cái này cũng chẳng sao cả, bởi vì…
Ha ha ha, ta lại sống lại rồi!
[Hệ thống nhắc nhở: Mục sư Mary thi triển Người Chết Sống Lại với ngài, ngài đã đầy máu hồi sinh.]
Cấp 100 sao, không ngờ rằng NPC nữ này lại lợi hại như vậy, lại hơn kỹ sĩ Cage cấp 80 tạn 20 cấp, cục cưng của ta thật là không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, thật là sâu như biển cả.
Nhưng mà quá trình này kích thích quá độ rồi, thật sự đã hù chết hắn rồi…
Tiêu Phàm ôm chặt lấy Mary đang khóc đến lê hoa đái vũ, dịu dàng nói: “Đừng khóc, không phải là anh không sao rồi sao.”
“Nhưng mà, nhưng mà….đều tại em không tốt, hu hu hu…” Mary khóc càng thêm đau lòng rồi.
Còn về phần Cage, Cage đáng thương của chúng ta…
“Thả ta ra! Có nghe thấy không vậy, hai người thả ta ra!” Cage ở trong phòng nghị sự điên cuồng kêu gào.
“Bình tĩnh chút đi, Cage, cậu đừng có mà khiến cho người ta sợ.”
Sau khi Cage mất lý trí rút kiếm làm người khác bị thương, đồng nghiệp trong phòng nghị sự của hắn ra tay ngăn lại.
Vì vậy lúc này gã đang bị vài người của đoàn kỹ sĩ giữ lại, không thể nhúc nhích, chỉ có thể dùng ánh mắt hung ác trừng mắt với Tiêu Phàm bên kia.
Tiêu Phàm cảm nhận được ánh mắt của Cage, lại càng ôm chặt eo Mary hơn như là để thị uy.
“Đúng chết, tên súc sinh, mau buông bàn tay bẩn thỉu của mày ra, buông Mary ra!” Nhìn thấy hành vi của Tiêu Phàm, Cage lại càng kích động hơn.
Tiêu Phàm thông cảm nhìn một đám “thùng sắt màu bạc” ( kỵ sĩ mặc áo giáp sắt trong mắt Tiêu Phàm) vây quanh Cage, há mồn động dậy, không phát ra tiếng vang gì.
Nhưng Cage vẫn hiểu được ý của Tiêu Phàm, tên ác ma đáng ghét này lại đang mắng hắn: “Ngu ngốc.”
“Mary, em thật sự bị hắn lừa rồi, em mau nhìn bộ dáng hiện tại của hắn ta!”
Lúc này Mary không có tâm tư nào để ý đến gã, bởi vì cô đang được Tiêu Phàm ôm vào trong ngực, Mary cảm thấy vô cùng thoải mái, ngọt ngào, không muốn buông vòng tay đó ra.
Có lẽ đoàn kỹ sĩ này thấy hành vi của Cage thật sự quá xấu hổ, liền trực tiếp dùng bạo lực mà đưa gã đi khỏi.
Tiêu Phàm nhìn theo Cage đang bị ép đi qua cửa, trong lòng “từ bi” thì thầm, Cage đáng thương của chúng ta, đi đường bình an nhé.
Nhưng phòng nghị sự cũng không yên tĩnh sau khi Cage rời khỏi, ngược lại bởi vì tiếng động trong phòng phát ra quá lớn, quần chúng vây xem ngày càng nhiều hơn.
Dù sao việc người chơi chọc ghẹo NPC nữ thật sự không nhiều, hơn nữa lại cướp người khỏi tay một NPC cấp 80 lại càng ít, sau đó lại xảy ra sự kiện kinh điển đó là NPC chém giết người chơi, điều này làm cho phòng nghị sự càng thêm náo nhiệt, mà người chơi trong thành Antequera cũng bắt đầu nghe tiếng tụ tập tới.
Cho nên Tiêu Phàm biết nếu lúc này hắn không rời khỏi đây thì thực sự là không còn cơ hội nữa.
“Mary thân yêu, xin lỗi em, lần này anh thật sự phải đi rồi.” Tiêu Phàm nhẹ nhàng kéo bả vai Mary từ trong lòng mình ra ngoài, dịu dàng nói.
Mary vừa mới cảm nhận được tình cảm, nghe được lời Tiêu Phàm nói, làm sao có thể cam lòng được: “Vì sao vậy? Cage đã đi rồi mà.”
“Không, anh là một mạo hiểm giả trời sinh.” Nói xong Tiêu Phàm hướng ánh mắt kiên định về phương xa, dường như đang nhìn về phía cuối chân trời vậy.
Sau đó Tiêu Phàm lại nhìn Mary chăm chú.
“Mary, em là người con gái xinh đẹp nhất dịu dàng nhất, anh cũng không nỡ phải rời xa em nhưng xin em đừng làm anh khó xử, đừng nên ngăn cản bước chân của người đàn ông trên con đường thám hiểm của người đó!”
Mary bị Tiêu Phàm lừa gạt, lập tức bị “sự đàn ông” của Tiêu Phàm làm cho cảm động, đôi mắt như làn nước dịu dàng động lòng người nhìn Tiêu Phàm: “Ừm…”
“Tạm biệt, Mary thân ái của anh, cuối cùng hãy để anh hát lên một bài hát dành tặng cho em.” Tiêu Phàm thả lỏng tay Mary mà mình đang nắm ra, chào tạm biệt cô.
Muốn thử kỹ năng mới [ tình ca thân sĩ ] và còn muốn tăng sự thiên cảm mà NPC dành cho mình, Tiêu Phàm liền muốn hát lên một bài.
Dù sao tình hữu nghị với NPC mục sư cấp 100 vô cùng đáng quý, đặc biệt là kỹ năng [ người chết sống lại ] khiến cho người ta thèm đến đỏ mắt này.
“Em hỏi anh yêu em sâu đến bao nhiêu, anh yêu em bao nhiêu phần, tình cảm của anh là chân thật, tình cảm của anh dành cho em cũng là chân thật, ánh trăng đại biểu lòng anh…”
Danh hiệu “vua hát toilet” của Tiêu Phàm cũng không phải là bịa ra, giọng hát khá là tốt.
Khi Tiêu Phàm hát lên, hắn phát hiện ra giá trị mị lực của bản thân cũng đang tăng lên bất ngờ.
Trong lòng Tiêu Phàm hưng phấn thầm than, kỹ năng này quả thực là quá trâu bò rồi, không cần phải lo việc mị lực không đủ nữa rồi!
Không ngờ rằng bản thân hắn thực sự đã gặp thời rồi, từ nay về sau, chỉ cần đi bừa thôi cũng có thể đạt được kỹ năng mới, vậy thì buổi PK ngày mai lại thêm một phần thắng cho hán rồi, trong lòng Tiêu Phàm hưng phấn thầm nghĩ.
…
Mary nhắm hai mắt từ từ lắng nghe tiếng hát của Tiêu Phàm, cô có thể nhận ra được tình yêu say đắm của Tiêu Phàm dành cho mình giữa những lời ca này, cả sự nhớ nhung của hắn với cô và cả “tình cảm thắm thiết” nữa!
Tiếng hát đã dừng một lúc lâu, Mary mới mở hai mắt ra, phát hiện trước mắt mình sớm đã không còn bóng dáng của Tiêu Phàm, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống.
…
Mà lúc này Tiêu Phàm vừa ra khỏi giáo đường đang đi vào một con ngõ nhỏ nhận được thông báo của hệ thống.
[Hệ thống thông báo: chúc mừng người chơi Mệnh Phàm thành công đạt được thiện cảm của mục sư Mary, vì sự thể hiện của người chơi Mary đã lập lời thề.]
Lập lời thề?!
Trời ạ, đây là cái gì vậy, sao lại có vẻ nghiêm trọng như thế, Tiêu Phàm nhìn ba từ này, trong lòng có chút không yên.
“Phàm muội muội!”
Một tiếng gọi quen thuộc cắt ngang suy nghĩ của Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy bốn người Hổ Nữu, Xà Cơ, Bán Trường Miên và Miên Miên đang đi về phía mình.
Không biết Xà Cơ tìm được một con rối vải ở chỗ nào, đang vui vẻ đùa nghịch nó.
Bán Trường Miên kéo đôi tay nhỏ bé của Miên Miên đi cuối cùng, Miên Miên đang cầm một thanh kẹo đường to vui vẻ ăn.
CÒn về Hổ Nữu lúc này hình như đang tức giận.
Tại sao Tiêu Phàm lại biết Hổ Nữu đang tức giận, điểm đó Tiêu Phàm cũng không rõ lắm, dù sao đó cũng chỉ là cảm giác của Tiêu Phàm.
Tiếp xúc đã lâu? Rất ăn ý? Tâm ý tương thông?
Tiêu Phàm lắc đầu mấy cái thật mạnh, tuyệt đối không thể có chuyện đó!
“Tại sao các cô lại ở đây?” Tiêu Phàm thấy các cô đã đi tới, nghi hoặc hỏi.
“Anh không biết sao, lúc này tất cả mọi người đang đổ xô về phía giáo đường.” Hổ Nữu giải thích: “Nghe nói có một tên vô cùng ngu ngốc, chạy tới giáo đường trêu ghẹo NPC nữ, kết quả bị NPC khác chém đầu, chúng tôi cũng nghe được tin tức đó trên đường, bây giờ đang chay jđi xem một chút náo nhiệt đây.”
Tiêu Phàm nghe Hổ Nữu nói vậy liền há hốc mồm như thằng ngốc, sau đó liền ngậm miệng lại, mặt đỏ lên: “Đừng đi, anh vừa mới đi từ chỗ đó ra, chỗ đó đã sớm không còn gì hay rồi, giáo đường lại không có gì đẹp nữa.”
“Thật sao? Thật là chán, tôi còn muốn đi đến đó xem kịch vui, điều chỉnh tâm trạng một chút.” Hổ Nữu nghe xong lời Tiêu Phàm nói liền có chút khó chịu: “Đúng rồi, vừa mới nghe được tin tức từ hệ thống, nghe nó là ngày mai anh được mời tham gia cái gì mà trận PK lớn của ‘người mới’?”