“Hiện nay thực lực vô cùng xuất sắc của Thái Thập Tam đã được người chơi khác tôn xưng làm ‘thái thượng hoàng’, mà ở dưới trướng của ‘thái thượng hoàng’ cũng có tứ đại hộ pháp thực lực phi thường của Long Hổ bang tọa trấn, bọn họ chính là: Đại Ca Đi Đầu, Lưu Manh Đòi Nợ, Quân Sư Phúc Hắc và Bạch Diện Thư Sinh.”
Giới thiệu đến đây, Phong Ma Tiểu Xích Lang liền dừng lại không nói nữa, tuy rằng hắn biết rất nhiều tin tức về Long Hổ bang nhưng cũng không thể nói ra miễn phí như vậy được, bất luận là từ sự kiêng kị với Long Hổ bang hay là vì phương diện buôn bán của Thính Phong các.
Mà nói tới đây, mục đích của Phong Ma Tiểu Xích Lang đã đạt được, hắn đã khiến cho những vị khách tiềm năng ở đay hiểu được năng lực thu thập tình báo của bản thân, đồng thời cũng không đắc tội đến “các vị bằng hữu” của Long Hổ bang.
Thái Thập Tam chỉ liếc nhìn qua người đàn ông có vẻ ngoài xấu xí này một cái, trong mắt ngập tràn ý tứ cảnh cáo.
Phong Ma Tiểu Xích Lang gật đầu với cô một cái, ý thể hiện lập trường của bản thân, tin tức nào không nên lộ ra thì hắn sẽ ngậm miệng như hến, đây chính là đạo đức của một tình báo viên.
Thái Thập Tam hiểu ý của Phong Ma Tiểu Xích, liền không băn khoăn nữa, vung kiếm về phía giữa sân!
“Long chiến vu da, hổ gầm rồng ngâm, đại nghĩa bang phái, vĩnh viễn trong tâm!”
Khẩu hiệu đồng thanh được vang lên, khiến người nghe đinh tai nhức óc.
Đây là đoàn đội của Thái Thập Tam hoặc nói cách khác chính là đàn em của cô.
Phần lớn đàn em đang hô to khẩu hiệu của Long Hổ bang đều đang buộc trên đầu một mảnh vải màu đỏ, mặc quần áo màu đen mạnh mẽ, giơ lên bảng khẩu hiệu, trên đó dùng bút lông viết mười sáu chữ khẩu hiệu.
Thái Thập Tam lớn tiếng nói với đàn em của mình: “Nói cho ta biết, Tiêm Sa Chủy là do ai định đoạt!”
“Do đại tỷ định đoạt!”
…
Vãi thật, Tiêu Phàm là người đầu tiên phản ứng với những lời nói của cô ta đầu tiên.
Sau đó Tiêu Phàm lại nhìn đám đàn em hung thần sát ác kia của Thái Thập Tam, trong lòng có chút ủ rũ nói thầm một câu, có lẽ hiện tại Tiêm Sa Chủy thực sự là do “Long Hổ Thập Tam Muội” này quyết định.
Hiện tại Tiêu Phàm lại muốn chỉnh lại ấn tượng của Thái Thập Tam của mình rồi, ánh mắt kia không phải là kiên định mà chính là hung ác, chẳng trách ID trò chơi lại là Thái Thập Tam….
….
“Vậy giờ tôi tuyên bố, trận PK đầu tiên bắt đầu!” Lúc này Tiểu Miêu đã điều hòa tâm trạng lại, tinh thần cũng trở lại lại như cũ, bắt đầu ra lệnh cho trận thi đấu!”
“Không nghĩ là đối thủ trong trận PK đầu tiên của tôi lại là cô, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.” Reginald nhìn cô bé đứng trước mặt mình: “Tôi không muốn đánh nhau với cô, dù sao lúc chúng ta liên hợp để hoàn thành nhiệm vụ ở trong trận doanh Thú Nhân, cô đã cứu tôi, cô có ân với tôi, nên trong trận PK hôm nay, tôi quyết định sẽ chỉ đứng yên cho cô đánh, tuyệt đối không đánh lại.”
Reginald cắm thanh Cự Kiếm xuống đất, đứng không nhúc nhích đối mặt với Thái Thập Tam.
…
“Con mẹ nó, không phải lão đại của các anh nói thật đó chứ, trận PK đầu tiên mà hắn làm “qua loa” như vậy sao? Tôi còn muốn xem xem thực lực của hội trưởng của một trong hai công hội lớn của trận doanh Thú Nhân sẽ tới đâu đấy.” Tiêu Phàm nghe những lời của Reginald thì hơi giật mình, vẻ mặt không dám tin nhìn sang Hào Đại Bàn đứng cạnh.
“Hội trưởng nghiêm túc.” Ánh mắt của Hào Đại Bàn vô cùng kính trọng nhìn người đàn ông trên sân đấu một cách chăm chú: “Anh ấy chính là một người đàn ông chính trực như vậy đấy, bởi vì tính cách này của anh, tôi mới gia nhập công hội Chiến Binh.”
…
“Tôi chưa từng nói muốn anh trả ơn.” Thái Thập Tam thô bạo cầm ống thép chỉ về phía Reginald: “Ra tay nhanh lên, đừng làm mất mặt cánh đàn ông.”
“Tôi đã nói tôi sẽ không đánh cô trong trận PK này, thì dù có chết tôi cũng sẽ không ra tay, đây là lời hứa của một người đàn ông.” Reginald vẫn đứng yên không nhúc nhích như một bức tượng, nhìn Thái Thập Tam nói nghiêm túc.
“Đáng ghét! Tôi ghét nhất là loại đàn ông ngu ngốc không có thuốc chữa như vậy!” Là một người xuất thân từ xã hội đen, Thái Thập Tam hoàn toàn không khách khí nữa, nhặt ống thép lên, chạy tới trước mặt Reginald đập một trận.
…
Cây gậy đó mạnh mẽ đánh vào người Reginald, Tiêu Phàm nhìn thôi cũng thấy đau.
Trong lòng âm thầm thán phục, đây là người như thế nào chứ, anh trai à, anh không muốn đánh thì sao còn nhận thiệp mời tham gia giải đấu?
Dù anh ra sân gặp phải Thái Thập Tam nên không muốn đánh thì trực tiếp nhận thua không phải được rồi sao, sao còn đứng yên không nhúc nhích ở đó để chịu đòn chứ?
Tiêu Phàm thật sự rất nghi ngờ không biết có phải cái tên Reginald này biết anh ta không thể đánh bại Thái Thập Tam nên mới cố ý diễn ra như vậy.
Nhưng sau này, lúc hắn bắt đầu hiểu rõ người này thì đã xác nhận lại vấn đề này, rõ ràng đám người này thiếu não, quên mất rằng có thể nhận thua với người ta, nhưng mà chuyện này nói sau…
“Đúng là đáng ngưỡng mộ, không ngờ hội trưởng của công hội Chiến Binh Reginald lại vì ơn nghĩa của với hội trưởng Thái Thập Tam của Bang Long Hổ mà chấp nhận bị loại ngay từ vòng đầu, Tiểu Miêu tôi sắp bị bản lĩnh đàn ông của hội trưởng Reginald làm cho say đắm rồi!”
Bị bệnh đúng không, chuyện này có gì hay mà khen ngợi chứ, Tiêu Phàm lơ đễnh nhìn sang.