A Hoa tỷ đứng dậy xoa bóp cổ tay mình và nói bằng giọng hơi khó chịu: “Thằng này cũng quá cứng đi, đã được Phàm ca cổ vũ mà vẫn cần lâu như vậy mới giải quyết được.”
Không biết những khán giả ở đây khi nghe được lời phàn nàn này của A Hoa tỷ có bị dọa hay không, bởi vì trong mắt họ thì trận thứ ba kết thúc quá nhanh.
A Hoa tỷ chỉ dùng một quyền đã đánh bay Long Ngạo Thiên, sau đó ném hắn ta lên trời, đánh đập liên tục, khi Long Ngạo Thiên chuẩn bị rơi xuống thì lại bị hất tung lên, lại một trận đánh đập nữa xảy ra, sau khi rơi xuống đất thì lại bị một cú đâm mạnh mẽ là kết thúc…
Toàn bộ hành trình đều rất gọn gàng và liên tục, Long Ngạo Thiên bị đánh tới ngu người, ngay cả một lần phản kích cũng không có, cũng là do A Hoa tỷ có kỹ năng cận chiến quá mạnh mẽ cộng thêm lực phòng ngự cực mạnh của Long Ngạo Thiên thì mới có thể ra được một siêu phẩm như vậy.
Cuộc tấn công rất bạo lực, tăng thêm tiếng vang khi nắm đấm của A Hoa tỷ tiếp xúc tới áo giáp của Long Ngạo Thiên làm cho mọi người cảm nhận được sự nhiệt huyết giống như đích thân tham gia một trò chơi đối kháng vậy, thậm chí trong khoảnh khắc Long Ngạo Thiên bị thua thì trong lòng của rất nhiều người vang lên một âm thanh quen thuộc, ” K.O!”
Cho nên sau một hồi yên lặng thì mọi người đều hoan hô, khen ngợi cho chiến thắng của A Hoa tỷ trong trận chiến đấu này.
Mặc dù Tiểu Miêu khi xem trận đấu này rất kích động, thế nhưng cô lại không biết bình luận quá trình chiến đấu như thế nào cả.
Bởi vì cô không biết miêu tả tình hình chiến đấu của trận này thế nào mới tốt, nếu như cô khen ngợi người chiến thắng là A Hoa tỷ đã chiến thắng rất dễ dàng thì sẽ đắc tội với một đám con ông cháu cha kia, cho nên cô đã tặng quyền lợi bình luận lại cho Phong Ma Tiểu Xích Lang: “Phong Ma Tiểu Xích Lang, anh hãy cho một nhận xét về trận đấu đặc sắc vừa rồi như thế nào?”
“Trận đấu vừa rồi đã dùng kỹ xảo chiến đấu quá cao cấp, diễn biến cũng quá nhanh, bởi vì tôi cũng không phải là nhân viên chiến đấu nên chiến đấu ở trong trò chơi vẫn không rõ ràng lắm, tôi cũng không biết nói cái gì cả nên chúng ta tiếp tục đi vào trận đấu tiếp theo thôi.”
Kẻ lão luyện như Phong Ma Tiểu Xích Lang tất nhiên là bỏ qua câu hỏi của Tiểu Miêu, đi tới trận đấu kế tiếp…
Long Ngạo Thiên sau khi bị đánh bại liền trực tiếp bị truyền tống về chỗ ngồi hạng nhất của hắn, cho đến lúc này hắn vẫn chưa lấy lại được tinh thần từ trong chiến bại của bản thân.
Long Ngạo Thiên hắn thế mà lại thua, Long Ngạo Thiên hắn thế mà lại thua!
Vì sao lại thế này! Thần khí, thần kỹ của hắn còn chưa dùng được thì liền thua mất tiêu!
Hắn lại còn bị một cái dạng xấu xí dọa người như A Hoa Tỷ đánh bại nữa chứ! Vì sao chứ!
…
Phương đại thiếu nhìn Long Ngạo Thiên đáng thương ngồi bên cạnh, bị đánh thành bộ dáng thê thảm như này, vô cùng đồng cảm với hắn ta, muốn an ủi hắn ta một chút nhưng lại sợ kích động đến lòng tự trọng của tên nhóc thối này, thế là chỉ có thể im lặng ngồi yên.
…
Chẳng qua sau khi Long Ngạo Thiên trải qua lần thất bại này, nội tâm mê mang cũng không kéo dài lâu, lập tức hướng chú ý đến việc tìm hiểu nguyên nhân thật sự khiến hắn thất bại trong cuộc tranh tài này, lần nữa tìm về sự tự tin của một Long Ngạo Thiên cuồng khốc.
Không sai, nguyên nhân chính của thất bại lần này chính là hắn vung tiền chưa đủ, áo giáp trên người chỉ mang phẩm chất sử thi, vẫn chưa đạt đến phẩm chất truyền thuyết, nếu như đạt tới phẩm chất truyền thuyết, cô ta nhất định đánh không lại hắn.
Còn nữa chính là tại hắn không mua thần kỹ [Thiên Thần Thủ Hộ], chỉ cần hắn học được kỹ năng có thể vô địch trong thời gian ngắn này, hắn không tin cô ta còn có thể thắng được hắn!
Kết quả là, Long Ngạo Thiên lại quay lại lối suy nghĩ làm thế nào để vung tiền như rác, đã không còn mê mang nữa.
Long Ngạo Thiên là một tên không trải qua sai lầm thì sẽ không dễ dàng buông tha!
Đương nhiên nếu đối tượng trả thù của Long Ngạo Thiên là A Hoa Tỷ, chúng ta cũng không cần lưu tâm làm gì.
…
Khác với Long Ngạo Thiên, sau khi trận đấu này kết thúc, Tiêu Phàm vô cùng vui vẻ, không những vì thấy được bộ dạng bị đánh của tên nhóc Long Ngạo Thiên kia mà còn vô cùng vui mừng bởi hắn thắng được tiền đặt cược.
Chẳng qua cao hứng bao nhiêu, Tiêu Phàm cũng lần nữa được chứng kiến thực lực tác chiến kinh khủng của A Hoa Tỷ, khiến thái độ Tiêu Phàm đối với lần tranh tài này bình tĩnh một chút.
…
Trận đấu sau đó cũng không cần dùng đến hệ thống chọn lựa nữa, bởi vì tuyển thủ được mời đến cũng chỉ còn hai người chưa lên sàn.
Một người là tuyển thủ có nhân khí cao nhất trong giải đấu lần này, Ngọc Sinh Yên, một người khác chính là Tiêu Phàm.
Mặc dù nói không cần chọn, nhưng lên sàn vẫn phải có trình tự.
Theo ánh sáng tuyển thủ lên sàn hiện lên, trên khán đài xuất hiện một tràng tiếng cổ vũ lớn chưa từng có.
Tiếng cổ vũ kia còn lớn hơn đội cổ động viên chuyên dụng ở trận đầu của Long Ngạo Thiên, cũng lớn hơn so với hội fan girl của Tịch Dương ở trận thứ hai, dù sao đều đến từ giọng la của nam giới, những tiếng la hét của thiếu nữ làm sao có thể so sánh được.
Bởi vậy có thể thấy được người đầu tiên lên sàn cũng không phải Tiêu Phàm, mà là người tình trong mộng của vô số người đàn ông, Ngọc Sinh Yên.
Lúc này, một vị thiếu nữ Tinh Linh dáng người yểu điệu đứng trên sàn đấu, cứ bình tĩnh nhìn về phía trước như vậy, giống như một vị nữ thần Thiên Giới, nhận lấy tiếng reo hò của tín đồ của mình.
Ngọc Sinh Yên và Long Ngạo Thiên, vẻ ngoài đều lựa chọn biểu hiện trang bị.
Trên người cô mặc một bộ [Nhu Phong Sáo Trang], bên hông buộc một thanh kiếm mỏng vẻ ngoài nhìn không tệ.
[Bộ Đồ Nhu Phong] là trang phục phẩm chất hiếm ở trận doanh Tinh linh, đặc sản của phó bản hàng ngày trận doanh Tinh linh, tương đương với [Bộ Đồ Linh Xà] trên người Tiêu Phàm, chẳng qua thuộc tính tăng thêm của [Bộ Đồ Nhu Phong] là tốc đánh và khôi phục HP mà thuộc tính tăng thêm của [Bộ Đồ Linh Xà] là kháng độc và tốc độ di chuyển mà thôi.
Ngọc Sinh Yên lên sàn, là “Nữ Thần Võng Du”, phương diện bề ngoài dĩ nhiên không phải bàn cãi, nhưng mà cũng chả có gì để mà bàn cãi.
Khi bạn trông thấy cô ấy, dùng bất kỳ từ ngữ miêu tả vẻ đẹp nào trên người cô ấy cũng không hề quá phận, thậm chí có khi sẽ còn cảm thấy chẳng có từ ngữ nào có thể đủ để miêu tả cô, dù cô không ăn diện gì nhiểu, chỉ cần mặc bộ [Bộ Đồ Nhu Phong] thôi cũng đã rực rỡ lóa mắt rồi, cái danh hiệu “Nữ Thần Võng Du” này vô cùng xứng với cô ấy.
Nếu như nói Nhược Sở và Khiếu Khiếu là nỗi thất bại của trận doanh Tinh linh luôn tự hào về vẻ ngoài tuấn mỹ thì Ngọc Sinh Yên này liền có thể một mình bù đắp hết thảy.
“Woa woa woa! Nữ thần Ngọc Sinh Yên của chúng ta lên sàn! Còn cần Tiểu Miêu tôi giới thiệu sao! Nhìn phản ứng của khán giả hiện tại liền biết Ngọc Sinh Yên nổi tiếng thế nào! Trận đấu này Tiểu Miêu tôi tuyệt đối kiên định, ủng hộ tuyển thủ Ngọc Sinh Yên đến cùng!”
Nhing thấy Ngọc Sinh Yên lên sàn,
người chủ trì Tiểu Miêu cũng đã không khống chế được tâm trạng của mình nữa mà lớn tiếng gào lên.
…
Ngọc Sinh Yên đứng trên sàn đấu trong lòng hoàn toàn bình tĩnh, loại tình cảnh náo nhiệt này và những ánh mắt nóng bỏng làm người ta chán ghét của những người chơi nam kia cô đã sớm quen thuộc.
Mỗi lần nhắc đến cô, mọi người lại chú ý đến vẻ ngoài hơn là kỹ thuật của cô, đối với điểm này, trong lòng Ngọc Sinh Yên hết sức bất mãn.
Cho nên cô không ngừng cố gắng nâng cao thực lực bản thân, để cho càng nhiều người hiểu rõ, cô không phải là một cái “bình hoa”.
Lúc trước lúc Ngọc Sinh Yên cấp 30, trận doanh Tinh linh thật ra đã có một nhóm người chơi cấp 30, đa số bọn họ đều thuộc công hội Tinh Thần.
Chẳng qua dường như những tuyển thủ này của công hội Tinh Thần đều bận rộn với những nhiệm vụ khác, giao nhiệm vụ mở ra khu vực liên thông trận doanh Tinh linh cho Nhược Sở xử lý.