Ngọc Sinh Yên nghĩ đến đây, từ túi đeo lưng phía sau lấy ra một đạo cụ phát ra ánh sáng nhàn nhạt…
Lại một lần nữa đọc giới thiệu thuộc tính của món đạo cụ này, tự tin của Ngọc Sinh Yên lại được phục hồi.
Bởi vì cô biết mình thắng chắc rồi!
Dùng thứ này ở đây tuyệt đối sẽ không giải được, chỉ cần dùng nó rồi, bất cứ tuyển thủ dự thi nào cô đều có thể đánh bại!
Chỉ có một điều đáng tiếc duy nhất, món đồ này cô chỉ có một cái, bây giờ dùng đến cảm thấy rất lãng phí, nhưng chỉ cần có thể đánh bại Tiêu Phàm, Ngọc Sinh Yên cảm thấy rất đáng!
…
Ít nhất thì bây giờ Ngọc Sinh Yên đã nghĩ như vậy, nếu như Ngọc Sinh Yên của tương lai xuất hiện tại nơi này, cô thà rằng chọn chết dưới kiếm của Tiêu Phàm cũng không để chuyện sau đó xảy ra…
Cảm giác vừa rồi rất tự nhiên, rất hài lòng, thi triển lưu loát công kích liên tiếp xong, Tiêu Phàm cảm thấy cả người đều cực kì thoải mái.
Thục Sơn kiếm pháp quả nhiên lợi hại, giống như người ta nói là chỉ cần học được một chút như hạt muối giữa biển khơi, thì không cần để voc lâm vào mắt, học được một nửa thì có thể tung hoành tam giới.
Có điều Tiêu Phàm vẫn chưa hài lòng lắm, những tưởng chỉ cần ba chiêu là có thể hạ gục được Ngọc Sinh Yên, ai ngờ đâu sau ba chiêu Ngọc Sinh Yên vẫn còn sống.
[Chuyên tinh kiếm thuật] tăng cường 10% lực công kích, [Cô Độc] hiệu quả bị động phổ thông, tác chiến một mình có thể gia tăng 15% toàn bộ thuộc tính, [Phẩm Cách Thân Sĩ] buff tăng lên 21%, [thanh kiếm Ảm Long Minh Viêm] và [Frostmourne] một cái là vũ khí sử thi, một cái là vũ khí truyền thuyết, ba chiêu xuất ra, Ngọc Sinh Yên vẫn còn đứng ở đây, chuyện này làm cho Tiêu Phàm thực sự rất bất ngờ, xem ra Ngọc Sinh Yên không đơn giản giống như vẻ bề ngoài.
Vốn ban đầu Tiêu Phàm muốn sau khi Ngọc Sinh Yên bị hạ gục sẽ xấu xa mà nói một câu là cô chết rồi, kết quả lại không thể thực hiện được.
Không ngờ, Ngọc Sinh Yên đối với lực công kích của Tiêu Phàm càng bất ngờ hơn, cô biết rõ áo giáp của bản thân ngoại trừ [bộ đồ Nhu Phong] có phẩm chất hiếm, có có thêm một sợi dây chuyền phẩm chất truyền thuyết.
Sợi dây chuyền phẩm chất truyền thuyết này là do Ngọc Sinh Yên hoàn thành một nhiệm vụ cấp bậc truyền thuyết trong trận doanh Tinh Linh mà có được, nó có một thuộc tính rất bạo lực, phòng ngự tăng cường 40%.
40% là khái niệm gì? Chính là sức phòng ngự của một Kiếm Sĩ như Ngọc Sinh Yên có thể vượt qua một “kẻ trâu bò” bình thường trong nháy mắt!
Nhưng mà không ngờ rằng Tiêu Phàm chỉ dùng ba chiêu thì lượng HP của Ngọc Sinh Yên chỉ còn lại 10%, vậy thì lực công kích của Tiêu Phàm đáng sợ đến mức nào cơ chứ.
Có điều những thứ này đã không còn quan trọng, tất cả đều đã kết thúc, bởi vì Ngọc Sinh Yên quyết tâm chuẩn bị dùng chính bản thân mình làm vũ khí bí mật cho trận tranh tài lần này…
…
Sau ba chiêu của Tiêu Phàm, hiện trường trở nên rất yên tĩnh, bởi vì tất cả khan giả chỉ thấy Tiêu Phàm nhanh chóng tiến lại gần rồi nhẹ nhàng xoay tròn một vòng xung quanh Ngọc Sinh Yên, bước chân thoải mái ung dung nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng tao nhã.
Nhưng mà mọi người đều nhận thấy rằng chỉ trong chớp mắt đó mà lượng HP của Ngọc Sinh Yên đã giảm từ 100% xuống còn 10%, tình hình này làm cho tất cả mọi người ở hiện trường vô cùng sợ hãi.
Khán giả nhìn thấy Tiêu Phàm vẫn thoải mái đứng trên sân thi đấu, mang theo mỉm cười tùy ý, không tự chủ được nuốt nước bọt một cái, nghĩ thầm, lẽ nào người này là ác ma sao?
Mặc dù khả năng tấn công của Tiêu Phàm được đánh giá là khá tùy ý, nhưng sự tùy ý khi công kích lại kết hợp với thương tổn to lớn được tạo ra, vậy thì lại làm cho người ta có một loại cảm giác giống như sởn tóc gáy.
Thế nhưng lức này Phong Ma Tiểu Xích Lang lại vô cùng vui mừng, bởi vì hắn ta cảm thấy Tiêu Phàm cực kì giống với một vị bằng hữu của hắn, thời điểm vị bằng hữu kia của hắn ta “giết người” cũng vô cùng tao nhã, giống như diễn xuất trên sân khấu vậy.
Tiểu Sửu Hoàng ơi, trái táo xanh mà anh nói hình như đã phát triển rồi, không biết đến lúc đó anh còn có thể nuốt được cái trái đã chín này hay không, Phong Ma Tiểu Xích Lang nhìn chằm chằm Tiêu Phàm trên sân thi đầu.
“Chuyện này, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, nhờ đạo diễn vui lòng tua chậm lại đoạn ghi hình lúc công kích của tuyển thủ Mệnh Phàm!” Tiểu Miêu cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại sau khi khiếp sợ, sau đó trên màn hình lớn treo trên sân thi đấu đã chiếu lại một loạt công kích của Tiêu Phàm với tốc độ chậm gấp 5 lần so với bình thường.
Một chiêu, hai chiêu, ba chiêu!
Tên đó là quái vật hả, khan giả nhìn thấy đoạn ghi hình ngắn ngủi trong nháy mắt kia, Tiêu Phàm xuất ba chiêu đối với Ngọc Sinh Yên, mà sau ba chiêu đó Ngọc Sinh Yên vẫn còn giữ nguyên dáng vẻ chuẩn bị tấn công Tiêu Phàm bằng chiêu thứ nhất.
Càng khó tin chính là, tư thế ra tay của tuyển thủ Mệnh Phàm rất tùy ý, mỗi chiêu thức đều giống như là tiện tay cực kì tự nhiên, nhưng lượng HP của Ngọc Sinh Yên lại giảm xuống khiến cho mọi người biết rằng ba chiêu này uy lực không phải là tầm thường!
Mọi người sau khi xem rõ chiêu thức tiến công của Tiêu Phàm đều hơi yên lặng, bởi vì đại đa số khan giản đều ủng hộ “nữ thần Võng Du” Ngọc Sinh Yên, nhìn thấy nữ thầm mà bản thân mình ủng hộ rơi vào thế yếu thì bọn họ làm sao có thể mừng rỡ được.
Chỉ cần nhìn Tiểu Miêu cũng có thể thấy được, sau khi xem lại đoạn ghi hình này,
Tiêu Phàm đã tạo thành ảnh hưởng lớn đến mức độ nào đối với tâm lí của cô, bình thường cô đều bình luận về cuộc tranh tài bằng một cách hết sức sinh động, còn bây giờ chỉ có thể im lặng đứng đó.
…
Ngọc Sinh Yên cảm thấy không khí ở xung quanh sân thi đấu hình như hơi ngột ngạt, giống như mọi người vì thấy cô rơi vào thế yếu, khan giản cũng trở nên bi quan hơn, có điều không bao lâu nữa mọi thứ sẽ thay đổi, bởi vì cô sẽ đánh bại tên cặn bã Mệnh Phàm đó, giành chiến thắng ở cuộc tranh tài lần này.
“Anh tưởng rằng anh đã thắng chắc rồi hay sao?” Ngọc Sinh Yên kiêu ngạo nhìn thẳng vào mắt Tiêu Phàm đang đứng trước mặt mình, cũng có sự tự tin giống như khi Tiêu Phàm nhìn cô lúc nãy.
Tiêu Phàm có chút khó hiểu nhìn Ngọc Sinh Yên chỉ còn một lượng HP vừa đủ để kéo dài chút hơi tàn, người phụ nữ này lại muốn giở trò quỷ gì đây, lẽ nào cô ta còn muốn đảo ngược tình thế?
Coi như cô thu hồi(lãnh khước) cả hai tuyệt chiêu [Liên Hoàn Nước Rút] và [Úc Kim Hương Đoạt Mệnh] cũng vậy thôi, không thể nào đánh bại được tôi, bởi vì chỉ cần là kĩ năng từng được sử dụng ở trước mặt tôi dù chỉ một lần thì nó cũng đã mất đi tính bất ngờ, khi đã không có kĩ năng nào có thể đánh bất ngờ thì cô dùng cái gì để đấu lại tốc độ không gì sánh kịp của tôi?
Người phụ nữ này không phải bị tôi đánh đến mức tuyệt vọng, tinh thần xảy ra vẫn đề luôn rồi chứ, nếu quả thật mà đúng như vậy, tôi chỉ có thể nói, tội lỗi tội lỗi, tôi cũng không phải là cố ý mà, lúc trước chính cô đã thách đấu tôi nên bây giờ cô biến thành bộ dạng như thế này cũng không thể trách tôi nha.
Tiêu Phàm trong lức lơ đễnh đã bộc lộ sự khiêu khích đối với Ngọc Sinh Yên.
Nhìn thấy Tiêu Phàm không trả lời cô, lại còn dùng ánh mắt thương hại nhìn mình, Ngọc Sinh Yên lại tức giận một lần nữa: “Anh sẽ phải hối hận! Đáng lí ra lúc nãy anh nên dùng thêm một chiêu nữa, còn bây giờ đã muộn rồi, người có thể chiến thắng cuộc tranh tài lần này chỉ có thể là tôi, Ngọc! Sinh! Yên!”
Nói xong, một quyển sách tỏa ra ánh sáng màu xanh lục trong tay Ngọc Sinh Yên biến thành bột phấn, một luồng ánh sáng màu xanh tràn ngập hơi thở của sự sống từ trên trời chiếu thẳng xuống người Ngọc Sinh Yên, giống như những hạt mưa phùn rơi xuống người Ngọc Sinh Yên chữa lành những vết thương trên người cô…
Trong chớp mắt khi ánh sáng màu xanh lục đó bao bọc lấy toàn bộ cơ thể của Ngọc Sinh Yên, lượng HP của Ngọc Sinh Yên từ 10% đã khôi phục lại thành 100%, mà luồng ánh sáng màu xanh lục đó vẫn chưa có dấu hiệu biến mất đi, giống như cái bóng theo sát Ngọc Sinh Yên trong mỗi một hành động.
Khán giả giật mình nhìn Ngọc Sinh Yên đứng giữa luồng ánh sáng, lúc này Ngọc Sinh Yên xinh đẹp giống như tỏa ra hào quang rực rỡ, tựa như một nữ thần thật sự.