favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ác Ma Doanh Địa
  3. Chương 233: Shallbeking

Chương 233: Shallbeking

Mà trùng hợp lúc này cũng là lúc Tiêu Phàm điều khiển [Nhẫn Slime] bắn chất nhầy Slime về phía Ngọc Sinh Yên.

Dung dịch kết tủa màu trắng mà [Nhẫn Slime] bắn ra chậm rãi lượn một đường theo quỹ đạo hình vòng cung, bây đến “đậu” trên mặt Ngọc Sinh Yên đang té ngã…

Bên trên gương mặt xinh đẹp của Ngọc Sinh Yên, một bãi dung dịch kết tủa màu trắng chảy xuống, vô cùng tà ác…

Lúc này, Ngọc Sinh Yên do ngã sấp xuống mà không vọt tới bên Tiêu Phàm nữa, mà Tiêu Phàm nhìn cảnh tượng trước mắt, không nhịn được nuốt nước bọt một cái, không biết nên nói với Ngọc Sinh Yên như thế nào mới tốt.

Sau khi Ngọc Sinh Yên lấy lại được tinh thần, cảm nhận được Tiêu Phàm vừa làm cái gì đó với mặt của mình bằng cái thứ mà hắn đang cầm trong tay kia, thế là cô đưa tay lên mặt mình sờ. Kết quả phát hiện chất lỏng buồn nôn nhớp nhúa, ngay cả tay mình cũng bị dính chặt.

Ngọc Sinh Yên dùng sức kéo ra, rốt cục khóe mắt cũng nhìn thấy được chất lỏng trắng trắng buồn nôn kia.

Ngọc Sinh Yên đột nhiên nhớ đến những hành động của nam sinh trong clip jav mà mình vô tình nhìn thấy được trong lúc còn đi học, lại nghĩ đến dáng vẻ cùng Tiêu Phàm – người đã bắn chất lỏng này lên mặt mình, đột nhiên cảm nhận được một trận buồn nôn, không tự chủ được mà mê muội một trận, sau đó hóa thành uất ức cùng sợ hãi.

Ngọc Sinh Yên muốn kêu khóc, chợt phát hiện ra miệng không mở được, háo ra miệng mình cũng bị dính cái chất lỏng màu trắng bẩn thỉu này, nghĩ đến việc cái thứ này có thể chảy vào trong miệng mình, nội tâm vốn kiên cường của Ngọc Sinh Yên triệt để sụp đổ.

Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Ngọc Sinh Yên cứ thế hóa thành một chùm ánh sáng trắng, biến mất tại đấu trường…

Mọi người còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra thì màn hình trên không của đấu trường có thêm một tin tức.

Tuyển thủ Ngọc Sinh yên, trong trận đấu tự ý rời khỏi trò chơi, coi như là bỏ quyền tranh tài, vì thế trận đấu này người thắng là tuyển thủ Mệnh Phàm…

Lúc này Tiêu Phàm ngẩn ra, khuôn mặt vẫn giật mình đờ đẫn như lúc nãy khi Ngọc Sinh Yên biến mất trong chớp mắt. Đầu óc hắn trống rỗng, hắn không biết giờ mình nên dùng tâm trạng thế nào để đối mặt với những chuyện vừa xảy ra.

Sao Ngọc Sinh Yên lại ngã xuống vào lúc này?

Tại sao không phải lúc nào khác mà hắn lại sử dụng hiệu quả đặc biệt của [Nhẫn Slime] vào lúc này chứ?

Tại sao đường đạn của thứ chất nhầy Slime kỳ lạ này lại ra ngoài phạm vi, đúng lúc tưới lên mặt Ngọc Sinh Yên chứ?

Ai có thể nói cho hắn biết rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang xảy ra không?

Tiêu Phàm vẫn ngây ngẩn đứng trên đài như cũ, ánh mắt ngơ ngác nhìn nơi Ngọc Sinh Yên vừa biến mất, trong lòng có vô vàn thắc mắc, nhưng không ai có thể giải thích cho hắn.

Hắn muốn xin lỗi cô!

Hắn muốn nhận thua!

Muốn đầu hàng cũng khó khăn như vậy sao!

Sao mọi chuyện lại trở nên như thế này!

Trong trận chiến trước đó, suy nghĩ của Tiêu Phàm rất đơn giản, hắn chỉ muốn cho vị “Nữ thần võng du” kia một bài học, cũng chấm dứt mọi ân oán của hai người bọn họ, đồng thời tạo danh tiếng cho bản thân, như vậy hắn cũng sẽ xem như là một người thành công trong trận doanh.

Không nghĩ là, sau trận tranh tài này, cả hai điều đó hắn đều dành lấy được, chỉ không ngờ lại dành lấy bằng một cách khác.

Cho Ngọc Sinh Yên một bài học.

Bây giờ mọi chuyện đã không đơn giản chỉ là cho một bài học nữa rồi! Chắc chắn nó sẽ là một bóng đen của cô ta sau trận tranh tài này! Hơn nữa, có lẽ không chỉ cô ta, mà tất cả người chơi nữ có mặt trong đấu trường ngày hôm nay đều sẽ sợ hắn.

Tạo danh tiếng?

Trận tranh tài này kết thúc thì hắn sẽ không chỉ đơn giản là nổi danh thôi nữa rồi. Bây giờ hắn đã có thể tưởng tượng ra khung cảnh hai chữ “Mệnh Phàm” nổi như nước sau trận tranh tài này, nhưng mà cũng chỉ là lấy cái danh “Đại thân sĩ” thôi.

…

Ngọc Sinh Yên vừa biến mất khỏi đấu trường thì không khí nơi đây cũng tĩnh lặng như trong nhà xác, dường như vào giờ phút này, thời gian đã dừng lại vậy.

Bây giờ trong đại não của tất cả mọi người đều là cảnh tượng vừa diễn ra trong khoảnh khắc kia…

Nữ thần thay xong một bộ quần áo khác lại giống như đã được sống lại, hoàn toàn không sợ hãi xông lên đánh nhau với Mệnh Phàm độc ác.

Những chuyện sau đó đã chứng minh cái kẻ tên là ác ma Mệnh Phàm quả thật quá mạnh mẽ, đó không phải là kẻ mà nữ thần hiền lành xinh đẹp Ngọc Sinh Yên có thể đánh bại.

Đầu tiên, cái tên đại ác ma Mệnh Phàm kia thi triển một dạng pháp thuật lên người nữ thần, khiến nữ thần vốn đang chạy băng băng đột nhiên ngã xuống.

Không sai, Ngọc Sinh Yên chạy nhanh không cẩn thận ngã xuống ở trong mắt khán giả lại không phải như vậy. Bọn họ không tin với tài năng của cô ta sẽ phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy. Vì vậy, ai cũng cho rằng ác ma Mệnh Phàm đã thi triển một pháp thuật gì đó lên người Ngọc Sinh Yên, khiến Ngọc Sinh Yên mất thăng bằng trong lúc chạy, ngã xuống.

Sau khi Ngọc Sinh Yên ngã xuống, bọn họ lại nhìn thấy bàn tay Mệnh Phàm tạo thành hình chiếc súng, giống như chỉ cần hắn phất tay một cái thì sẽ có một viên đạn bắn về phía Ngọc Sinh Yên vậy.

Rồi, họ thấy Mệnh Phàm nổ súng.

Đúng vậy, là bắn súng bằng bàn tay đó! ( Vì Tiêu Phàm chê vẻ ngoài của [Nhẫn Slime] quá xấu nên giấu nó vào trong tay mình. Vì vậy, hình ảnh mà mọi người thấy là Tiêu Phàm bắn súng bằng tay không!)

Viên đạn của tuyển thủ độc ác Mệnh Phàm “Vinh quang cao nhất của thân sĩ” bắn về phía “Nữ thần võng du” Ngọc Sinh Yên!

Khi chất nhầy màu trắng rơi xuống thì vô số “thân sĩ” trong đám người kinh hãi, họ chưa từng nghĩ sẽ có ngày chứng kiến thời khắc lịch sử này.

Ngoài đám “thân sĩ” đứng bên ngoài thì những khán giả nữ trên khán đài nhìn cảnh tượng này cũng cảm thấy kinh hãi, nhưng thứ các cô cảm nhận được nhiều hơn từ Tiêu Phàm là sự sợ hãi vô cùng.

Trước giải đấu có lời đồn rằng Ngọc Sinh Yên và Tiêu Phàm có ân oán, thêm cả cái danh hiệu “Beater” khoa trương kia của Tiêu Phàm nữa. Nhưng dù vậy bọn cô cũng chưa từng nghĩ trận tranh tài này lại kết thúc một cách đáng sợ như vậy.

Ba từ “Ngọc Sinh Yên” là niềm tự hào trong lòng bất kỳ người chơi nữ nào.

Ngọc Sinh Yên có vóc dáng đẹp, có thực lực vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa lại không có scandal, vì vậy cô ta chính là nữ thần, thần tượng trong mắt tất cả người chơi nữ trong trò chơi này.

Một nữ anh hùng đánh đâu thắng đó trong trò chơi.

Nhưng bây giờ, trong giải đấu này, trước mặt cái tên đại ma vương Mệnh Phàm này, cô ta dường như không có sức chống trả, cả trận đấu đều giống như Tôn Ngộ Không bị Phật Tổ chơi trong lòng bàn tay vậy, không thể trốn thoát.

Vì vậy tâm trạng lúc này của tất cả người chơi nữ đều rất nặng nè.

Nhưng mà dù khán giả nữ trong đấu trường đang buồn bực đến thế nào thì trong lòng những khán giả nam lại chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là… Thật không uổng hôm nay tới xem trận đấu này!

Từ đầu tới cuối bọn họ thấy cái gì? Mệnh Phàm thi triển “Chơi lắc ngực”, “Chơi cởi đồ” cuối cùng còn “Chơi bắn tinh” vào cơ thể của “Nữ thần võng du” Ngọc Sinh Yên, đúng là không khác gì “Chơi đẹp, tạo phúc cho loài người” mà!

Đại thân sĩ Mệnh Phàm, ngài thật biết chơi đấy!

Nhưng bây giờ các khán giả nam chỉ cảm thấy vô cùng ghen tị, tại sao người chơi đùa với nữ thần trên sân đấu là Mệnh Phàm mà không phải họ chứ?

…

Trên hàng ghế bình luận, bây giờ ngay cả vẻ mặt luôn bình tĩnh của Phong Ma Tiểu Xích Lang cũng xuất hiện vẻ giật mình, càng không cần nói tới Tiểu Miêu đứng bên cạnh gã.

Lúc này, gương mặt Tiểu Miêu hơi tái, cô ta nhìn về phía sàn đấu, chỉ thấy Tiêu Phàm lẳng lặng đứng trên võ đài, dáng vẻ cô đơn giống như con thú bị bỏ rơi.

Có lẽ vì Ngọc Sinh Yên đột nhiên rời sàn đấu, mọi người cũng đang trong trạng thái khiếp sợ nên trong đấu trường đột nhiên trở nên yên tĩnh tới kỳ lạ.

…

“Lão đại, chúng ta giải được mật mã của thiệp mời kia!”

Hai năm sau, trong phòng bộ phận kĩ thuật của Thính Phong Các vang lên những tiếng hoan hô.

Phong Ma Tiểu Xích Lang khẽ cắt đứt dòng hồi tưởng, đưa mắt nhìn về nội dung đã giải đáp trên thiệp mời…

Chương trướcChương tiếp