favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ác Ma Doanh Địa
  3. Chương 241: Tấm Lòng Của A Hoa Tỷ

Chương 241: Tấm Lòng Của A Hoa Tỷ

Tiêu Phàm và A Hoa Tỷ đều thuộc loại hình cận chiến, Tiêu Phàm thiên hướng nhanh nhẹn, đã quen thông qua việc chạy làm tiêu hao hoặc bất ngờ bùng nổ đánh bại đối thủ, còn A Hoa Tỷ có vẻ thuộc loại hình sức mạnh, tuy thiên hướng về sức mạnh nhưng động tác chiến đấu của A Hoa Tỷ không hề vụng về chậm chạp, cô quen bắt lấy kẻ địch rồi bạo lực kéo đi, hoàn toàn không nể mặt.

Từ khi A Hoa Tỷ lên sàn đấu, có thể nhìn ra bài học kinh nghiệm đau đớn của Long Ngạo Thiên, một khi đã bị A Hoa Tỷ bắt được trên cơ bản là hết cứu, những đòn tấn công bạo lực, cánh tay cứng rắn như sắt thép giáng xuống liên tục như mưa, đánh đến khi bạn nát bươm từ đầu đến cuối.

Tuy Tiêu Phàm có thể thử dựa vào tính linh hoạt của bản thân để làm tiêu hao lượng HP của A Hoa Tỷ, nhưng nếu Tiêu Phàm muốn tiến hành công kích A Hoa Tỷ thì bắt buộc phải tiếp cận, mà tiếp cận A Hoa Tỷ chắc chắn là một hành động nguy hiểm.

Tiêu Phàm nhớ A Hoa Tỷ có một kỹ năng tên là Trâu Điên Giẫm Đạp, kỹ năng này có thể thông qua giẫm đạp trên mặt đất sinh ra sóng gợn, khiến cho kẻ địch bên cạnh lơ lửng. Thế nên một khi Tiêu Phàm đến gần, A Hoa Tỷ thi triển Trâu Điên Giẫm Đạp, vậy thì Tiêu Phàm xong đời rồi…

Sau khi bị Trâu Điên Giẫm Đạp của A Hoa Tỷ khống chế, với thân thể yếu ớt của Tiêu Phàm chỉ còn lại duy nhất một kết quả, đó chính là bị đòn đánh bạo lực của A Hoa Tỷ giày vò đến chết.

Tiêu Phàm hiểu cục diện mà bản thân phải đối mặt trong trận đấu này, hắn thở dài, tuy rằng không thể lạc quan, nhưng trận đấu thì vẫn phải đánh.

Tuy Tiêu Phàm quen biết A Hoa Tỷ đã lâu, nhưng khi Tiêu Phàm ngẩng đầu lên, lại một lần nữa cảm nhận được ánh nhìn bó chặt mà A Hoa Tỷ mang đến cho mình, hình tượng độc đáo của A Hoa Tỷ luôn làm cho Tiêu Phàm cảm thấy vô cùng không khỏe.

A Hoa Tỷ trước mắt Tiêu Phàm vẫn không thay đổi, vẫn eo tròn, cơ bắp rắn chắc, Tiêu Phàm có thể cảm nhận được chiếc váy hồng công chúa chống đỡ những cơ bắp kia đang im lặng gào thét trong gió, Tiêu Phàm kìm lòng không đậu nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi trên lưng ướt đẫm áo…

Mặc dù bộ dáng Tiêu Phàm giống như gặp phải quân địch nhưng tâm trạng của A Hoa Tỷ lại hoàn toàn không giống như vậy.

A Hoa Tỷ nhìn Tiêu Phàm đang đứng trước mặt, ánh mắt chứa chan tình cảm, hai tay giấu ở sau lưng, ngón tay vặn vẹo, ngượng ngùng nói: “Phàm ca, đã lâu không gặp.”

Nói rồi, A Hoa Tỷ sau khi chào hỏi Tiêu Phàm xong, bởi vì quá mức thẹn thùng mà khuôn mặt càng thêm nhăn nhó, nhưng trong nội tâm của A Hoa Tỷ lúc này đang vui mừng hò hét, ôi trời ơi, mình vừa mới chào hỏi với Phàm ca kìa, mắc cỡ chết đi được nha.

Bộ dáng thẹn thùng của những thiếu nữ trẻ tuổi đều làm cho người ta vô cùng vui tai vui mắt, nhưng rõ ràng A Hoa Tỷ không thuộc về bộ phận này, bộ dạng cố gắng gượng ép yêu kiều thướt tha của A Hoa Tỷ trong mắt tất cả mọi người đều trông vô cùng đáng sợ, bọn họ chỉ nhìn thấy một người cực kì cơ bắp mặc trang phục màu phấn hồng của thiếu nữ theo phong cách công chúa đang đứng trên sân thì đấu làm một dộng tác tỏ vẻ đáng yêu, đáng tiếc động tác đáng yêu như vậy hoàn toàn không phù hợp một chút nào với người này, khiến cho tất cả mọi người trong một thời gian ngắn không dám nhìn thẳng, thậm chí có người sức chống cự quá thấp đã sùi bọt mép hôn mê ngay tại chỗ.

Tiêu Phàm tuy rằng gặp phải “công kích” của A Hoa Tỷ trong khoảng cách rất gần, nhưng mà Tiêu Phàm là một người đàn ông có sức chống cự rất lớn nên không dễ dàng ngã xuống giống như vậy.

Dù sao cũng từng ngủ chung với A Hoa Tỷ rồi, chút động tác nhỏ này có là gì, Tiêu Phàm cảnh nhận được mùi vị kích thích rất lớn trước mắt mình, chỉ có thể tự an ủi mình, vò đã mẻ thì cũng không sợ sứt nữa.

Thôi thì xem như A Hoa Tỷ là bạn bè nhiệt tình chào hỏi, nếu chính mình không nói gì thì cũng không ổn cho lắm.

Tuy rằng trong lúc vô tình A Hoa Tỷ đã làm “tổn thương” Tiêu Phàm, Tiêu Phàm vẫn rất lễ phép đáp lại lời chào hỏi của A Hoa Tỷ: “A Hoa Tỷ, đã lâu không gặp.”

Sau đó Tiêu Phàm im lặng bổ sung thêm trong lòng, tốt nhất là không bao giờ gặp lại.

“Hả? A Hoa Tỷ? Tại sao lại gọi em là A Hoa Tỷ, không phải đã nói là sau này sẽ gọi em là Hoa Hoa rồi mà.”

Nghe thấy Tiêu Phàm lạnh nhạt gọi mình là A Hoa Tỷ, ngay lập tức A Hoa Tỷ đã cảm thấy không vui, nên đã lập tức sửa lại lại xưng hô của Tiêu Phàm, nên thân mật gọi mình là Hoa Hoa nha.

Thời điểm mỗi lần A Hoa Tỷ muốn Tiêu Phàm gọi cô ta là Hoa Hoa, trong lòng Tiêu Phàm đều cảm thấy bản thân mình xui như chó.

Đúng là tự mình làm bậy thì không thể sống được mà, tại sao lúc trước bản thân mình lại coi thường mà đi trêu chọc tới một vị “vưu vật” tuyệt thế như vậy cơ chứ?

Chính là Khổng viết Thành Nhân, Mạnh viết Thủ Nghĩa*, quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm, Tiêu Phàm ta nào có phải là kẻ sợ chết, có điều nếu như lức này chọc giận A Hoa Tỷ thì vấn đề không phải chỉ đơn giản là sống và chết, vậy nên thôi thì vẫn cứ nên gọi như vậy đi…

*Khổng Tử viết về cách thành người, Mạnh Tử viết về cách giữ lễ nghĩa. Nền tảng xây dựng chủ nghĩa “nhân nghĩa” của hai nhà Minh Triết.

“Hoa…Hoa…”

Nghe thấy xưng hô thân mật như vậy được thốt ra từ trong miệng Tiêu Phàm, A Hoa Tỷ không khỏi đỏ mặt ngượng ngùng, dáng người to cao càng thêm vặn vẹo.

Khán giả thấy A Hoa Tỷ làm động tác giống thiếu nữ như vậy, cũng không biết trên sân thi đấu xảy ra chuyện gì, thế nhưng kích thích mãnh liệt vì động tác của A Hoa Tỷ, bọn họ ở cách rất xa sân thi đấu cũng đều cảm nhận được, dạ dày không nhịn được mà nhộn nhạo, mấy lần suýt không kìm chế được muốn nôn mửa.

Có người nói, trong rừng loại chim nào cũng có*, đối với tình hình đột nhiên xuất hiện trên sân thi đấu, trong nhà thi đấu cũng có mấy người cho tự cho là mình thông minh, đã hiểu tại sao tuyển thủ lại có hành động như vậy.

*ý chỉ loại người nào cũng có

“Tôi biết A Hoa Tỷ đang làm chuyện gì!” Vị huynh đài nào đó bỗng nhiên tỉnh ngộ, thét lên một tiếng kinh hãi, dẫn tới anh ánh của rất nhiều người xung quanh, rửa tai lắng nghe.

“Cô ta muốn dùng chiêu gậy ông đập lưng ông đấy!” Vị huynh đài này nói một câu đầy ý vị sâu xa.

“Lời này nghĩa là sao?”

“Mọi người có ý kiến gì sau khi xem quá trình chiến đấu trong cuộc tranh tài của Mệnh Phàm và Ngọc Sinh Yên?”

“Huynh đài có cao kiến gì, kính xin huynh đài chỉ giáo cho tại hạ.”

“Mệnh Phàm trong cuộc thi đấu đó kì thực đã sử dụng thủ đoạn tấn công bằng tinh thần, thông qua việc không ngừng vũ nhục tự tôn của “Nữ thần Võng du” Ngọc Sinh Yên, đánh tan hoàn toàn trạng thái tinh thần của Ngọc Sinh Yên trong trận đấu đó, cuối cùng đến mức phải từ bỏ quyền thi đấu; mà A Hoa Tỷ cũng là người chơi nữ trong trò chơi này, không tiếc hi sinh lấy mình làm trò cười cho thiên hạn, dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, tấn công vào tinh thần đối với đối thủ thi đấu cùng là “Ô Yêu Vương” Mệnh Phàm, cũng là vì báo thù rửa hận cho người chơi nữ giống mình là Ngọc Sinh Yên. Trên đời làm gì có người con gái nào nguyện ý dùng chính bản thân mình ra làm trò hề, nhưng mà A Hoa Tỷ là người hiểu rõ nghĩa lớn, biết rõ việc quan trọng nhất bây giờ chính là đánh bại “Ô Yêu Vương” Mệnh Phàm.

Đối với việc này thậm chí còn không tiếc từ bỏ mặt mũi chính mình, hành động này có thể nói là rất rung động lòng người.” Nói rồi vị huynh đài này nhìn A Hoa Tỷ trên sân thi đấu bằng ánh mắt tràn ngập sùng bái: “Cho dù chết chúng ta cũng phải nhẫn nhịn xem cho hết cuộc tranh tài lần này, không thể để A Hoa Tỷ một mình chiến đấu với “Ô Yêu Vương” Mệnh Phàm được.

Nghe thấy vị huynh đài này giải thích có tình có lí như vậy, kết hợp với tình hình trên sân thi đấu lúc này, mọi người đều cẩn thận suy nghĩ tỉ mỉ lại.

Nghĩ kĩ lại thì đúng là mọi chuyện giống như đúng là như vậy, A Hoa Tỷ chắc hẳn phải biết rõ chính mình giờ phút này xấu xí đến mức độ nào (A Hoa Tỷ thực ra không hề nhận ra điều này), dù sao thì lấy bộ dạng giống như vậy thể hiện trước mắt mọi người có thể sẽ nhận phải không ít chỉ trích, bình thường làm như vậy đã cần không ít dũng khí, huống cho bây giờ cô ta còn đứng trước mặt mọi người mà không tiếc hi sinh bộ mặt của chính mình.

Chương trướcChương tiếp