“Cảm ơn cậu lúc trước nắm tay dạy tôi chơi game như thế nào. Nếu như không có cậu dạy bảo cũng sẽ không có “Truy Phong Giả” Tịch Dương ngày hôm nay…”
Tịch Dương vẫn nói một mình với ngữ khí bình thản như thế. Tiêu Phàm đối với từng câu nói của Tịch Dương cũng không có phản ứng nhiều lắm. Mà khán giả ở hiện trường nghe từng lời của Tịch Dương, nội tâm chấn động kịch liệt.
Cái gì? Tin tức đặc biệt lớn.
“Lich King” Mệnh Phàm là lại là thầy hướng dẫn võng du cho “Truy Phong Giả” Tịch Dương. Vậy không phải nói thực lực của “Lich King” Mệnh Phàm đã cường đại đến mức có thể dạy bảo ra một nhân vật như “Truy Phong Giả” Tịch Dương sao!
Đúng rồi! Tôi nhớ ra rồi! Trước khi “Truy Phong Giả” nổi lên, người mà mọi người thảo luận nhiều nhất chính là “Beater” Mệnh Phàm!
Xong! Trận thảo phạt “Lich King” Mệnh Phàm lần này coi như đi tong rồi! Mệnh Phàm là thầy của Tịch Dương, theo đạo lý tôn sư trọng đạo, về tình hay về lý Tịch Dương đều sẽ muốn để thầy của mình thắng trong trận đấu này.
Nghĩ vậy, khán giả nhìn về đấu trường với ánh mắt tuyệt vọng.
“Tuy nhiên hôm nay, tại nơi này tôi muốn tuyên chiến với cậu! Tôi muốn đánh bại cậu trước mặt mọi người! Khiến cậu thân bại danh liệt!” Lúc Tịch Dương nói ra câu nói mà nội tâm kahsn giả muốn nói ra nhất, vẻ mặt của hắn ta dần trở nên dữ tợn.
Bất kể lúc này vẻ mặt của Tịch Dương bởi vì hận Tiêu Phàm mà trở nên kinh khủng cỡ nào, vẫn không thể ngăn được nhiệt tình của khán giả ở hiện trường.
Chuyện bên trên đấu trường thay đổi, hóa ra quan hệ thầy trò giữa Mệnh Phàm và Tịch Dương không hòa thuận, xem ra Tịch Dương tham gia thi đấu lần này với quyết tâm lớn lao sẽ đánh bại Mệnh Phàm. Chiến dịch thảo phạt “Lich King” Mệnh Phàm vẫn chưa kết thúc, chúng ta vẫn còn hy vọng!
Hy vọng lại được thắp lên, tiếng hô càng nhiệt liệt!
“Tịch Dương cố lên! Tịch Dương cố lên! Tịch Dương cố lên!”
Ở một góc nào đó, tiếng hô cổ vũ của Xà Cơ đối với Tiêu Phàm bị lấn át bé đến nỗi không thể nghe được.
Trong giải thi đấu PK biểu diễn Tân Sinh này, toàn bộ hành trình Xà Cơ đều tận chức tận trách hoàn thành công việc trở thành bạn bè thân hữu của Tiêu Phàm, bất luận tình huống trên sàn thi đấu có biến hóa như thế nào, cô đều toàn tâm toàn ý hô lên: “Đội trưởng ca ca cố lên! Đội trưởng ca ca cố lên…”
Chỉ tuy nhiên, trong đám người đông nghìn nghịt này, giọng nói nhỏ xíu của Xà Cơ hoàn toàn bị lấn át.
Lúc này Xà Cơ cảm thấy có chút kì quái, bởi vì cô cảm thấy bên cạnh mình thiếu thiếu cái gì đó, là cái gì đây?
Lúc này bên tai cô rõ ràng truyền đến giọng nói đội trưởng ca ca cố lên của chị Bán Trường Miên…
Vậy vì sao lại có cảm giác quái dị nhỉ?
Đúng rồi, không thấy con người từ trước tới giờ vẫn mạnh mẽ nhiệt tình nhất-chị Hổ Nữu đâu!
Xà Cơ nhìn chỗ trống bên cạnh mình không có người ngồi, hơi kinh ngạc. Bởi vì chẳng biết từ lúc nào, Hổ Nữu đã rời đi hàng ghế đầu của Tiêu Phàm, chạy đi đâu rồi không biết…
“Anh Tịch Dương cố lên! Anh Tịch Dương, em yêu anh!”
Thời Vũ Hoàn im lặng nhìn về Tây Qua Mạn Mạn đang điên cuồng la hét bên cạnh cậu ta.
Từ lúc anh Tịch Dương ra sân đấu thì Tây Qua Mạn Mạn lập tức giống như đám fan nữ của anh ấy trong đấu trường này vậy, liên tục la hét bên cạnh cậu ta. Nếu không phải có thể trở thành đồng đội của “Truy Phong Giả” Tịch Dương thì cậu ta cũng không thèm ở trong cùng một đội với người phụ nữ điên này đâu. Thời Vũ Hoàn nhìn Tây Qua Mạn Mạn thầm nói trong lòng.
“Này, lâu rồi không gặp, cô còn nhớ tôi không?”
Nghe thấy một giọng nữ thân thiết vang lên bên tai, Thời Vũ Hoàn quay đầu nhìn lại. Nhìn thấy cặp “Hung khí tuyệt thế” trước mặt mình, Thời Vũ Hoàn căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, chậm chạp chuyển ánh mắt lên phía trên thì nhìn thấy gương mặt vô cùng xinh đẹp của thiếu nữ.
Tây Qua Mạn Mạn nhìn thấy Hổ Nữu xuất hiện bên phía đội mình thì trên gương mặt lập tức xuất hiện sự cảnh giác: “Không phải cô là thành viên của đội Phàm ca sao? Sao lại tới đây, chẳng lẽ muốn bảo bọn tôi chịu thua sao? Đừng nằm mơ, tình cảm của Mạn Mạn tôi đối với anh Tịch Dương sẽ không bao giờ thay đổi!”
Nói tới tình yêu với Tịch Dương, vẻ mặt của Tây Qua Mạn Mạn trở nên vô cùng kiên định và chung thủy, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo. Thời Vũ Hoàn đứng bên cạnh cũng tỏ vẻ đau đầu không biết nên làm gì với cô ta.
“Mạn Mạn, cô hiểu lầm rồi, thật ra trong trận đấu này tôi cũng cảm thấy Tịch Dương mạnh mẽ hơn. Tôi thấy chắc chắn Tịch Dương sẽ đánh bại được mp, giành chiến thắng trong giải đấu này. Hơn nữa, tôi cảm thấy cô và Tịch Dương quả thật là một đôi trời sinh, tôi vừa nhìn đã biết hai người có duyên làm vợ chồng, tình cảm sau này chắc chắn sẽ còn vững chắc hơn vàng, trăm năm hảo hợp.”
Nói về trình độ vô sỉ thì có thể nói Hổ Nữu và Tiêu Phàm không phân cao thấp. Để có thể làm quen với Tây Qua Mạn Mạn, cô cũng chẳng ngại bán đi đồng đội Tiêu Phàm, hơn nữa dáng vẻ lúc bán còn vô cùng kiên quyết, rồi còn cực kỳ vô sỉ chúc phúc cho Tịch Dương và Tây Qua Mạn Mạn trăm năm hảo hợp nữa chứ.
Hành động vô sỉ này của Hổ Nữu quả thật khiến Thời Vũ Hoàn đứng bên cạnh mở rộng tầm mắt, sợ tới ngây ra. Nhưng Tây Qua Mạn Mạn nghe những lời của Hổ Nữu thì vô cùng vui vẻ: “Thật sao? Cô cảm thấy tôi và anh Tịch Dương xứng đôi thật sao? Cô thấy tôi và anh ấy có duyên làm vợ chồng sao? Cô thật tinh mắt, tôi đã nói tình cảm của tôi và anh Tịch Dương rất tốt mà!”
Có chủ đề để nói, Hổ Nữu và Tây Qua Mạn Mạn nhanh chóng quấn quýt lấy nhau. Trong lúc nói chuyện, Hổ Nữu còn nói ra một “triết lý” tình yêu vô cùng lớn mật vào đúng thời điểm: “Chỉ cần có tình cảm, thì dù là anh em ruột cũng có sao đâu” rồi bắt luôn tâm hồn thiếu nữ đang yêu của Tây Qua Mạn Mạn.
Tây Qua Mạn Mạn cảm thấy Hổ Nữu đúng là tri kỷ của cô ta, thế là chẳng mấy chốc đã mở rộng “cánh cửa trái tim”, moi hết tâm can ra với Hổ Nữu, không chuyện gì là không kể cho cô, giống như bạn thân lâu năm vậy. Thời Vũ Hoàn đứng bên cạnh nhìn cảnh này không nhịn được thầm than phụ nữ đúng là sinh vật dễ thay đổi.
Trên sàn đấu, Tịch Dương và Tiêu Phàm cũng không lao vào đánh nhau như những trận chiến khác, mà lại nói chuyện với nhau. Những lời hắn ta nói với Tiêu Phàm lập tức khiến lòng khán giả trên khán đài dậy sóng.
“Phàm ca, tới lúc này rồi, anh vẫn không cảm thấy hối hận vì những chuyện đã xảy ra sao?” Tịch Dương nhìn Tiêu Phàm chăm chú, giống như muốn nhìn thấy một tia áy náy trong ánh mắt của Tiêu Phàm. Đáng tiếc càng nhìn hắn ta càng thất vọng, trong ánh mắt Tiêu Phàm hoàn toàn không có tia cảm xúc nào gọi là hối hận hay áy náy cả, nếu có thì cũng chỉ là sự bực bội, phiền chán.
“Chuyện gì?” Tiêu Phàm giả vờ không hiểu hỏi.
“Chuyện gì? Chúng ta đã đứng ở đây rồi mà anh còn dám hỏi tôi chuyện gì? Năm đó, nếu không phải anh… không phải anh làm ra vẻ khinh thường như vậy thì Tiểu Thúy cũng sẽ không chết. Tiểu Thúy… Tiểu Thúy chính là người tôi yêu mà!” Lúc nói những lời này, giọng nói của Tịch Dương vô cùng bực bội và đầy đau thương, âm lượng cũng cao hơn, vang dội cả đấu trường.
Hắn ta vừa nói xong, không khí trong đấu trường lập tức thay đổi, khắp nơi vang lên những tiếng xôn xao. Fan nữ hâm mộ Tịch Dương cảm thấy vô cùng buồn bã, những vừa nghĩ lại những lời của Tịch Dương thì tâm trạng cũng nhanh chóng vui vẻ trở lại. Dù sao các cô còn sống, sẽ còn cơ hội.
Con mẹ nó! Không ngờ sau khi Tịch Dương thừa nhận hắn ta là học trò của mp thì còn xuất hiện một tin tức đáng sợ hơn!
Năm đó, người yêu của Tịch Dương chết vì bị mp khinh thường, mà bây giờ Tịch Dương tuyên chiến với mp cũng vì muốn trả thù cho người yêu!
Nếu vậy thì trận chung kết của giải đấu PK biểu diễn “Tân Sinh” cũng trở nên thú vị hơn rồi. Sự thú vị đó cũng giống như trong trận chiến của Tiêu Phàm và nsy khiến khán giả cũng trở nên nhiệt tình hơn.
Sự khinh thường của mp rốt cuộc là thế nào? Say rượu? Giết người? Hay xảy ra chuyện gì khác? Chuyện này quả thật khiến khán giả trong đấu trường vô cùng tò mò!
…