favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ác Ma Doanh Địa
  3. Chương 253: Hữu Tận Chi Quyền (2)

Chương 253: Hữu Tận Chi Quyền (2)

“Mệnh Phàm! Anh đúng là quá tuyệt vời! Em chính là thích kiểu con trai cá tính như vậy!”

Đột nhiên xuất hiện tiếng gào thét, đánh tan hình tượng Tiểu Thúy đang bay lơ lửng trong đầu vô số người xem, cũng thành công hấp dẫn được ánh mắt của hai tuyển thủ trên sàn thi đấu.

Tiêu Phàm bị “lời tỏ tình” bất ngờ này làm sững sờ, nhìn qua hướng phát ra âm thanh, tìm người vừa cất tiếng.

Tai thú, tóc ngắn, quấn ngực, có điều thứ là Tiêu Phàm ấn tượng sâu sắc nhất chính là nơi “bằng phẳng” như “sân bay” kia, cô gái có “tiềm lực” như vậy nếu không phải là người vừa bị Tịch Dương đánh bại,lão đại của Long Hổ bang Thái Thập Tam thì là ai.

Tiêu Phàm nghĩ ngợi một chút, hắn xác định mình cùng vị đại tỷ Long Hổ bang này vốn dĩ không quen biết, vì sao mà cô lại lên tiếng ủng hộ mình mà không có lí do như vậy?

Mà vây quanh cô là đám tiểu đệ của Long Hổ bang đang nhìn chằm chằm Tiêu Phàm với vẻ mặt chẳng có chút gì gọi là thiện cảm, khiến cho trong lòng Tiêu Phàm có chút run rẩy.

“Anh chính là hình mẫu lý tưởng của em, hãy làm người đàn ông của em đi!” Thái Thập Tam với hào khí ngất trời mà tuyên bố với Tiêu Phàm.

Nghe được tuyên bố đầy bá đạo từ Thái Thập Tam, Tiêu Phàm nhìn Thái Thập Tam kia rõ ràng còn chưa dậy thì đầy đủ cũng vẻ mặt non nớt, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Mẹ nó, không hổ là Lich King Mệnh Phàm, hôm nay tùy tiện tham gia một trận tranh tài lại tuỳ tiện nói mấy câu, lại có ngay một thiếu nữ bị hắn lừa nặng nề, mà người này lại chính là người của Long Hổ bang trận doanh Thú Nhân Thái Thập Tam! Mệnh Phàm, đồ nhà hắn có độc sao?! Lich King tự chuốc thuốc mê? Đã tự mở hậu cung ở chính đội ngũ của mình rồi, sao bây giờ vẫn còn dây dưa với cả Thái Thập Tam của Long Hổ bang được?

Sau khi Thái Thập Tam nói xong, trong nháy mắt nội tâm khán giả đã có thể thoát ra từ sự kiện Tiểu Thúy, lần nữa quay lại chỗ Tiêu Phàm bên trong các loại ước ao ghen tỵ nhổ nước bọt chửi bậy, trong lúc nhất thời, trên khán đài đã náo loạn đến nóng lên, liên tiếp có tiếng chửi rửa hướng về phía Tiêu Phàm.

“Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo!”

Thái Thập Tam không hổ là độc ác, mới nói một câu, lượng khí vừa đủ, một tiếng rống, hiện trường vừa bị cô làm cho chấn động giờ đã yên tĩnh trở lại.

“Thật sự là một đám ngu muội, các người cái gì cũng không biết, chỉ biết nói lung tung ồn ào, các người không nhìn thấy ưu điểm của Mệnh Phàm sao?”

Bị một đứa con gái nhìn còn nhỏ tuổi giáo huấn, trong lúc nhất thời khán giả cảm thấy không phục, nhưng vì e ngại những đôi mắt hung ác của đám Long Hổ bang đứng xung quanh cô, khán giả cũng không ai dám lên tiếng mà cãi lại cô, rốt cuộc bọn họ đành phải nghe một chút Thái Thập Tam này luôn mồm nói về ưu điểm của Mệnh Phàm.

Mặc dù Tiêu Phàm đối với cô bé Thái Thập Tam này không có cảm giác gì, nhưng khi nghe cô nói đến ưu điểm của mình, trong lòng lập tức sinh ra một tia hảo cảm đối với cô bé này.

“Dưới ban ngày ban mặt không để ý đến áp lực dư luận, công khai mà đùa giỡn “Nữ thần võng du”, vì để đạt được thắng lợi mà không tiếc bất cứ giá nào, mặc kệ cho hạng người hổ báo như A Hoa tỷ làm nhục, đứng trước báu vật xinh đẹp Tiểu Thúy càng là không ngại đại nghĩa diệt thân, thủ đoạn như vậy, quyết đoán như vậy, bá đạo như vậy, ngang ngược như vậy. Qua một thời gian lăn lộn nữa, nhất định sẽ là chúa tể một phương. Phụ thân đã dạy tôi, về sau tìm bạn trai, nhất định phải tìm những người như vậy!”

Thái Thập Tam ở trước mặt mọi người dương dương tự đắc mà nói lý giải của mình, trên mặt sinh ra không ít tia cao ngạo.

Khán giả sau khi nghe những lời này của Thái Thập Tam, trong lòng liền nhủ thầm, đây chính alf ưu điểm của Lich King Mệnh Phàm sao? Cái này cũng quá nhảm nhí rồi! Xem ra giáo dục của hắc bang và giáo dục của người bình thường có khác biệt rất lớn, chỉ có lấy cá tính nát của Tiêu Phàm mới thích hợp đi theo con đường hắc bang.

Tiêu Phàm bị Thái Thập Tam “khen” như thế, sắc mặt liền xanh mét.

Cái chuyện gì thế này, Thái Thập Tam tiểu muội muội, người mà cô nói chính là tôi sao? Cô xác định không phải cô đang miêu tả một tên cặn bã? Còn nữa, tuyệt sắc báu vật Tiểu Thúy là ai vậy?! Chẳng là mình với mọi người đang không trong cũng một thế giới? Đây thật sự quá quỷ dị rồi!

Thái Thập Tam phát hiện Tiêu Phàm vẫn chưa trả lời, liền coi như Tiêu Phàm đã bị mình làm cho khiếp sợ, dù sao có rất ít nam nhân có thể khiến Thái Thập Tam để vào mắt, lại càng không nói tới tỏ tình.

“Anh còn do dự cái gì, mau đồng ý đi, anh đã bị em nhìn trúng, chính là anh nằm mơ vẫn sẽ mỉm cười.” Thái Thập Tam vẫn mang theo khí chất bá đạo như cũ mà nói.

Nhìn Thái Thập Tam với giọng điệu không phù hợp với lứa tuổi, cùng với lời nói buồn cười, khiến cho người xem ở hiện trường không nhịn được mà bật cười.

“Ha ha, Thái Thập Tam nói đúng, Mệnh Phàm hãy đi theo cô ấy đi, nằm mơ cũng sẽ phải cười đó ~” Khán giả nhao nhao trêu chọc nói, bầu không khí của trận tranh tài lúc đầu có chút rối bời trong nháy mắt đã trở nên hòa hoãn không ít, khiến ngay cả Tịch Dương một mực mang dáng vẻ khẩn trương lúc này cũng đã buông lỏng mà nở nụ cười.

Tiêu Phàm lại cười không nổi, bởi vì hắn không chậm hiểu như Tịch Dương, thông qua lời nói của Thái Thập Tam, hắn cũng đã phát hiện ra khán giả đối với sự việc giữa mình, Tịch Dương, Tiểu Thúy đã sinh ra hiểu lầm. Không thể tiếp tục như vậy nữa, trận tranh tài quỷ dị hôm nay nhất định phải được kết thúc nhanh chóng.

Tiêu Phàm không để ý đến nha đầu Thái Thập Tam đang nói những lời kỳ quái trên khán đài nữa, mà trực tiếp giơ nắm đấm của mình về hướng Tịch Dương.

Tịch Dương trông thấy động tác của Tiêu Phàm, sắc mặt lại trở nên nghiêm túc lần nữa.

Trên sàn thi đấu hai người cứ như vậy bỗng nhiên hướng về phía nhau, vung nắm đấm của mình về hướng mặt của đối phương…

…

Vào ngày nào đó năm nào đó trước đây…

“Phàm ca, cuối cũng chúng ta đã qua được phó bản này, thật sự mệt chết rồi!” Trần Hi Dương hưng phấn kêu lên với Tiêu Phàm.

“Đúng vậy, người thiết kế trò chơi này đúng là biến thái, làm trình tự thông qua phó bản này phức tạp như vậy, giết chết thật nhiều tế bào não của tôi, có điều kịch bản bên trong phó bản này cũng không phải là tệ ~”

“Kịch bản này có gì mà hay, hai huynh đệ tốt lúc đầu bởi vì sau này lớn lên mà đứng trên hai lập trường khác biệt, trở mặt thành thù, tự giết lẫn nhau, chúng ta đánh phó bản nửa ngày cuối cùng lại nhìn thấy bọn hắn cùng nhau đi vào chỗ chết, kết cục bi thảm. Vậy mà Phàm ca còn nói kịch bản hay.”

“Thôi đi, như này mới có chiều sâu, loại ngu ngốc như cậu, biết cái gì.”

Trần Hi Dương cũng không để ý tới lời xem thường của Tiêu Phàm, bởi vì hắn ta thấy Tiêu Phàm đúng thật là thông mình hơn hắn ta rất nhiều, nếu như không có Tiêu Phàm chỉ huy, khẳng định bây giờ mình vẫn còn chưa qua được phó bản kia đâu.

Lúc này, không biết thế nào Trần Hi Dương bỗng nhiên đưa ra một vấn đề vô cùng hoang đường: ” Anh nói xem, sau này có khi nào chúng ta cũng như vậy, trở nên bất hòa, tự giết lẫn nhau?”

“Đến lúc đó, tôi sẽ dùng một quyền thức tỉnh đồ ngu ngốc nhà cậu! Tuyệt đối sẽ không cùng cậu nhảy vào chỗ chết.”

“Ha ha, nói đến đánh nhau thì anh đâu phải là đối thủ của tôi, phải nói là tôi dùng một quyền thức tỉnh anh mới đúng.”

“Vậy thì tốt, cậu nhớ kỹ, đến lúc đó xem ai thức tỉnh ai.” Tiêu Phàm nhìn cơ thế cường tráng của Trần Hi Dương mà có chút chột dạ, nói.

“Một lời đã định!”

“Một lời đã định!”

Hai người vui đùa đập tay với nhau: “Cứ quyết định như vậy.”

…

Mà bây giờ ở trên trận đấu, hai người nắm tay phải lại cùng đấm về má trái đối phương, nội tâm lại gào thét về phía đối phương cùng một câu nói…

Anh/Cậu làm tôi tỉnh ra đi!

Một quyền này của Tiêu Phàm và Tịch Dương, thực chất không tính là tranh đấu cho trận đấu này.

Mà là một ước định giữa hai người bọn họ, khoảnh khắc Tiêu Phàm nâng nắm tay của mình lên trông thấy biểu cảm khi đó của Tịch Dương liền biết rằng Tịch Dương đã đồng ý, đồng ý dùng nắm đấm qua lại, đồng ý dùng một đấm này tỏ ra khí thế chiến đấu giữa đôi bên.

Chương trướcChương tiếp