Bởi vì trong giải đấu PK biểu diễn “Tân sinh” lần này Tiêu Phàm tạo ra quá nhiều sự bất ngờ, vô tình trong mắt mọi người Tiêu Phàm là kẻ hèn mọn bỉ ổi trăm năm khó gặp, triệt để chặn đứng tất cả phán đoán đối với Tiêu Phàm của khán giả, cho nên hiện tại khi Tiêu Phàm và Tịch Dương xuất hiện, bọn họ mới phát hiện ra rằng Tiêu Phàm thực sự cũng có chút tài năng.
Thời điểm Tịch Dương bắt đầu trận tranh tài đã sử dụng thành thạo đấu pháp “Hit anh Run”, đánh cho Thái Thập Tam gần chết.
Mà bây giờ khan giả lại nhìn thấy Tiêu Phàm định xáp vào đánh giáp lá cà với đối thủ, từ từ rút ngắn khoảng cách giữa mình và Tịch Dương, tuy rằng điều này có vẻ rất bình thường, nhưng ít ra điều này cũng nói lên được rằng thực lực của Tiêu Phàm mạnh hơn bang chủ Thái Thập Tam của Long Hổ Bang.
Tiêu Phàm cảm thấy vô cùng vui mừng khi mình có thể nắm vững hoàn toàn tốc độ di chuyển khi sử dụng kỹ năng buff, nếu không khi đụng phải tên gia hỏa Tịch Dương này, Tiêu Phàm cũng chỉ có thể uất ức chính mình mà rút lui khỏi trận đấu.
Có điều Tịch Dương quả thật là khó chơi, không ngững bắn tên khắp nơi, Tiêu Phàm bởi vì né tránh sự công kích của hắn, giá trị mị lực tiêu hao kịch liệt, phải biết rằng những giá trị mị lực này phải đổi bằng gấp đôi giá trị thể lực đấy.
Tiêu Phàm né tránh mũi tên của Tiêu Phàm bắn về phía mình một lần nữa, lấy đà lao nhanh về phía Tịch Dương đang đứng.
Tịch Dương nhìn thấy Tiêu Phàm thu hẹp lại khoảng cách với mình, ánh mắt vô cùng nghiêm nghị, nghĩ thầm, Phàm ca quả nhiên lợi hại, không ngờ nhanh như vậy đã vọt đến bên người mình rồi, so với thời gian dự tính của mình còn ngắn hơn một hồi.
Mũi tên trong tay Tịch Dương không chút chần chứ, một chùm ánh sáng màu vàng kim được bắn ra từ trong tay của Tịch Dương, nhìn khoảng cách hiện tại giữa mình và Tiêu Phàm, Tịch Dương không hoang mang chút nào cả, tính toán trong đầu, theo như tình huống trước mắt, bản thân mình vẫn có thể công kích thêm một lần nữa, sau đó sử dụng [Lay Động Hình Z] nhanh chóng kéo giãn khoảng cách.
Tiêu Phàm nhìn Tịch Dương còn đứng trước mặt mình giương cung chuẩn bị tấn công một lần nữa, trong lòng Tiêu Phàm âm thầm nở nụ cười, Tịch Dương à, cậu vẫn còn quá ngây thơ rồi.
Nếu như Tiêu Phàm muốn né tránh mũi tên này thì Tịch Dương có thể bắn thêm một tên nữa rồi kéo giãn khoảng cách, đáng tiếc Tiêu Phàm lại không nghĩ đến chuyện làm ra bất kì hành động né tránh nào cả…
Nhìn mũi tên hướng thẳng về phía mình, Tiêu Phàm giang cánh táy trái đang cầm trường kiếm sang ngang: “Coong!” một tiếng giòn giã vang lên, trên thân kiếm bắn ra tia lửa màu vàng kim, sau đó đụng vào thân thể Tiêu Phàm rồi tiêu tan trong không khí.
Lúc Tịch Dương nghe thấy âm thanh va chạm giòn giã này, thậm chí không kịp nhìn đến hành động kế tiếp của Tiêu Phàm, Tịch Dương đã cảm thấy có nguy cơ phát sinh bất ngờ, đã ngửa về phía sau theo quán tính, chân tì xuống đất lấy đà ngã về phía sau.
Trong chớp mắt khi Tịch Dương đổ người ra sau, Tịch Dương cảm nhận được tiếng gió lướt qua tai mình, thành kiếm lướt qua sát chóp mũi của hắn ta, vài cọng tóc vì động tác của hắn mà vẫn còn lơ lửng trên mặt đã bị lưỡi kiếm sắc bén của Tiêu Phàm cắt đứt, bay bay theo gió rồi rơi xuống khoảng đất trống bên cạnh…
Thật độc ác, nếu như chính mình chậm hợn một tí nữa thôi, thì cái rơi xuống chính là cái vẫnn còn nằm trên cổ của hắn đây.
Tịch Dương vẫn còn sợ hãi mà nghĩ thầm, có điều lúc này không phải là lúc mà hắn ta có thể thả lỏng, bởi vì hắn ta biết Tiêu Phàm nhất định sẽ nắm lấy cơ hội hắn vẫn còn mất thăng bằng mà thừa thắng xông lên lần nữa.
Tịch Dương thuận đà theo tư thế đang ngã về sau của mình, không để ý đến hình tượng mà lăn tròn về phía sau để né tránh, tay tay vẫn không ngừng giương cung bắn tên, mà ánh mắt vẫn không nhìn Tiêu Phàm, bởi vì thời gian dùng để ngắm bắn thì hắn ta có thể dùng để né tránh mấy chiêu kiếm, còn quan trọng hơn chính là khi hắn bắn tên căn bản không cần nhắm vào mục tiêu…
Truyền thừa kỹ năng của chòm sao Nhân Mã, không lệch một tên!
Chỉ cần mũi tên được bắn ra không lệch quá 180 độ so với mục tiêu, lực lượng thần bí của chòm sao Nhân Mã có thể uốn nắn phương hướng của mũi tên đảm bảo nó sẽ bắn vào đúng mục tiêu, kéo dài 10 giây.
Trong 10 giây này, Tịch Dương hoàn toàn không cằn nhắm vào mục tiêu, trên cơ bản thì có thể nhắm mắt cũng đạt được trạng thái [không lệch một tên], mũi tên bắn ra đảm bảo sẽ bắn về phía của Tiêu Phàm.
…
Vừa không lựa chọn né tránh, mà chọn dùng kĩ năng [đón đỡ], sau khi chặn một mũi tên của Tịch Dương, Tiêu Phàm rất không khách khí chém một kiếm về phía đầu của Tịch Dương.
Đáng tiếc tên Tịch Dương này lại giống như dã thú cảm nhân được sự nguy hiểm, đã né tránh được chiêu thức tập kích bất ngờ của Tiêu Phàm.
Mà Tịch Dương càng bỉ ổi hơn, dùng kĩ năng [không lệch một tên] buồn nôn đó, rõ ràng bây giờ Tịch Dương là kẻ đang chật vật lăn lộn trên mặt đất nhưng những mũi tên hắn ta bắn ra kia giống như đã mọc thêm một con mắt.
Tịch Dương chỉ cần bắn tên lung tung ra xung quanh nhưng những mũi đó lại thay đổi phương hướng bay về phía Tiêu Phàm, làm Tiêu Phàm phải từ bỏ cơ hội thừa thắng xông lên, bị ép buộc phải né tránh những mũi tên dày đặc mà Tịch Dương bắn tới.
Đợi đến khi Tiêu Phàm đã né được hết toàn bộ những mũi tên này, Tịch Dương đã đứng dậy một lần nữa ở phía xa đằng kia.
Tiêu Phàm nghĩ thầm trong lòng, lần này bỏ qua cơ hội hội tấn công Tịch Dương ở khoảng cách gần như vậy, thật là tiếc đứt ruột mà.
Mà Tịch Dương cũng hít vào một hơi, cảnh giác nhìn Tiêu Phàm đang đứng ở phía xa, thầm nghĩ nguy hiểm thật, may mà chính mình nhạy bén cảm giác được nguy hiểm, nếu không đã bị Phàm ca làm bị thương, quả nhiên gừng càng già càng cay.
…
Tâm trạng không căng thẳng giống như hai vị tuyển thủ kia, khan giả khiếp sợ khi nhìn thấy chuyện vừa mới xảy ra, trong lòng kinh hãi cực kì, bởi vì trong trận chiến đấu chung kết có thể thấy được thực lực của hai người này cực kì mạnh mẽ nha.
Một là Mệnh Phàm có thể đột phá được tên bắn áp chế của “Truy Phong Giả” Tịch Dương, hai là đối với việc Tịch Dương bị Mệnh Phàm đột nhiên tập kích bất ngờ gặp nguy không loạn thậm chí còn có thể ra tay phản kích, đây đều không phải là việc người bình thường có thể làm được.
Lúc này, lời bình luận về trận đấu của Tiểu Miêu cũng vang lên, bởi vì trận chiến đấu đặc sắc vừa rồi, lời bình luận của Tiểu Miêu cũng không còn mang theo quá nhiều cảm xúc cá nhân…
“Trời ạ, “Ô Yêu Vương” Mệnh Phàm có thể manh đến mức độ này sao? Sáp lá cà tấn công trực diên với “Truy Phong Giả” Tịch Dương thông thạo nhất là đấu pháp “Hit and Run”! Tuyển thủ Mệnh Phàm dùng tốc độ di chuyển và độ chính xác của mình né tránh công kích của Tịch Dương và điều khiển nhịp độ trận thi đấu, sau đó đột nhiên tấn công tuyển thủ Tịch Dương, khiến cho tuyển thủ Tịch Dương vì né tránh công kích mà liên tục lăn lộn, có điều tuyển thủ Tịch Dương lại một lần nữa thể hiện tài nghệ cao siêu của mình, vừa lăn lộn trên mặt đất vừa liên tiếp bắn ra rất nhiều mũi tên, hơn nữa còn không chệch một tên, đây thực sự là điều mà người bình thường có thể làm được sao, quả thực chính là đùa giỡn kĩ năng mà!”
Trong tất cả mọi người ở đây, người khâm phục trình đọ tấn công Tịch Dương của Tiêu Phàm nhất chính là Thái Thập Tam. Bởi vì trình độ áp chế người khác của Tịch Dương rất là đáng sợ, cô ta đã đích thân trải nghiệm qua, cảm giác uất ức cùng với ghê tởm khi chiến đấu với Tịch Dương khiến cho Thái Thập Tam thực sự không muốn đối chiến với hắn ta.
Không nói đến cận chiến, chỉ cần chiến đấu bình thường mà tốc độ hơi chậm chạp một chút thì sẽ bị Tịch Dương tấn công sau đó triệt để khống chế tiết tấu trận đấu, cuối cùng chỉ có thể khổ sở giãy dụa bên trong từng trận mưa tên của Tịch Dương mà thôi.
Vì thế cho nên trong lòng Thái Thập Tam lại tăng thêm mấy phần kính nể với Tiêu Phàm, thầm suy nghĩ trong lòng, không hổ là người đàn ông mà Thái Thập Tam ta coi trọng.
…
“Phàm ca quả nhiên lợi hại, thực lực không thể khinh thường.” Tà Dương phủi bụi bặm bám trên người mình, nhìn về phía Tiêu Phàm đang đứng ở xa xa nhẹ giọng lên tiếng.
“Ha ha, bình thường thôi.”
Nghe cuộc đối thoại giữa Tiêu Phàm và Tịch Dương giống như hai người vẫn rất thân thiết, đáng tiếc dòng điện lưu chuyển trong không khí giữa hai người đã bán đứng điều đó…