favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ác Ma Doanh Địa
  3. Chương 258: Phần Mềm Hack Xuất Hiện

Chương 258: Phần Mềm Hack Xuất Hiện

Mà lúc này Tiêu Phàm còn chưa muốn phát động hiệu quả của kỹ năng Danh Hiệu Dị Biến bởi vì phát động hiệu quả của kỹ năng Danh Hiệu Dị Biến có nghĩa là Tiêu Phàm muốn tử chiến đến cùng, đối mặt với Tịch Dương lúc chỉ còn không đến 30% HP là một chuyện tương đối nguy hiểm.

Hơn nữa “Tự Mình Hại Mình” lại không phải tự hắn phát động mà để cho Tịch Dương đến phát động, có lúc trong chiến đấu sẽ có hiệu quả kỳ lạ.

Bởi vì bỗng nhiên đổi tốc độ trên chiến trường sẽ giống như một lần tấn công bất ngờ.

Tiêu Phàm nuốt một ngụm Rượu Mật Rắn nóng bỏng xuống, mặt lần nữa nóng rần lên, giá trị men say lần nữa tăng lên 90%, Tiêu Phàm lại ngậm thêm một ngụm rượu nữa, ngụm rượu này không phải để đối phó Tịch Dương mà là dùng để đối phó con chim thời thời khắc khắc lượn qua lượn về trên đầu, luôn muốn thừa cơ đánh lén hắn.

Tiêu Phàm nghĩ chỉ cần con chim kia lần sau lại đến gần hắn, hắn liền phun choáng nó, rồi một kiếm làm thịt nó luôn, tình thế sẽ đảo ngược lần nữa.

“Thu!” một tiếng chim hót vang lên, Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, nghĩ thầm mày tới thật là đúng lúc, thế là quay người định đối phó Liệp Ưng của Tịch Dương. Nhìn Liệp Ưng lao đến phía mình, Tiêu Phàm thầm nghĩ dù lần này bị trúng một tên của Tịch Dương cũng phải xử lý được nó, xử lý nó xong thì sau này việc đối phó Tịch Dương sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Nhưng Tiêu Phàm không chú ý đến bình thường lúc Liệp Ưng của Tịch Dương đánh lén sẽ không phát ra tiếng kêu…

Gần ngay trước mắt, Tiêu Phàm nhìn con chim ưng sắp bay đến chỗ mình, trong lòng dự tính khoảng cách của [Tửu Tinh Thổ Tức].

Tiêu Phàm cũng không quên mất Tịch Dương, mà lúc này hắn cố tình không để ý đến Tịch Dương.

Đầu tiên, Tiêu Phàm lơ Tịch Dương trong nháy mắt này, nhiều nhất thì Tịch Dương cũng chỉ có thể tạo ra thương tổn bình thường từ một đòn công kích mà thôi, Tiêu Phàm vẫn có thể chấp nhận được mức thương tổn đó.

Tiếp theo, bây giờ Tiêu Phàm cũng đã có ý tưởng bắt đầu “lấy máu”, bởi vì cuộc chiến đã tiến hành đến lúc này, giá trị thể lực Tiêu Phàm có thể dùng để đổi thành giá trị mị lực cũng không còn bao nhiêu, mặt khác Tiêu Phàm cũng có ý nghĩ muốn dựa vào công kích của Tịch Dương để kích hoạt hiệu quả biến dị của kỹ năng danh hiệu.

Có điều chủ yếu nhất vẫn là bây giờ Tiêu Phàm thật sự rất muốn giết chết con chim đáng ghét này!

Không biết có phải là vì Tiểu Thúy đã mang đến những ký ức đau khổ cho Tiêu Phàm hay không, mỗi lần Tiêu Phàm nhìn thấy chim của Tịch Dương thì luôn có suy nghĩ muốn giết chết nó, đương nhiên ý của câu này không phải là Tiêu Phàm muốn Tịch Dương không được làm đàn ông.

Cảm nhận được làn gió nhẹ đang lướt qua mặt mình, Tiêu Phàm nhìn thấy con chim ưng của Tịch Dương không ngừng phóng to lên trước mắt mình…

Tiếp cận, chuẩn bị, thổ tức!

Tiêu Phàm nắm bắt thời cơ để sử dụng kỹ năng vô cùng tốt, chỉ cần rượu bị Tiêu Phàm phun ra, chim ưng của Tịch Dương tất nhiên sẽ bị phun trúng, mà thứ chờ đợi nó sẽ là lưỡi đao sắc vô tình của Tiêu Phàm.

Có điều, thời cơ mà Tịch Dương ra tay lại càng tốt hơn…

Đúng vào lúc Tiêu Phàm định phồng má lên rồi phun rượu trong miệng ra, một bàn tay xuất hiện trong tầm mắt của hắn, đến gần rồi đột nhiên bịt miệng Tiêu Phàm lại, cuối cùng thì rượu mà Tiêu Phàm định phun ra lại bị chặn lại, không thể phun ra ngoài được.

…

Tiêu Phàm lấy bầu rượu ra, điều này có rất nhiều ý nghĩa, có thể là kích hoạt kỹ năng thiên phú [Tửu Tinh Cuồng Ẩm], sử dụng [Tửu Tinh Thổ Tức], hoặc bôi [rượu độc thất bại] lên vũ khí của mình.

Mà Tịch Dương lại không biết những điều này, hắn ta vừa nhìn thấy Tiêu Phàm lấy bầu rượu ra thì trong lòng chỉ có một suy nghĩ, Phàm ca lại muốn phun nữa rồi ~

Nhìn thấy hành động này của Tiêu Phàm, Tịch Dương bỗng nhiên nghĩ ra một kế, dùng chim hót để thu hút sự chú ý của Tiêu Phàm, sau đó hắn ta lại tiếp cận Tiêu Phàm rồi tập kích.

Tịch Dương biết hành động này vô cùng mạo hiểm, rất dễ bị Tiêu Phàm phát hiện, thế nhưng hắn ta vẫn muốn thử một lần.

Tịch Dương không nghĩ đến hành động lần này lại thuận lợi một cách lạ lùng như vậy, tất cả lực chú ý của Tiêu Phàm đều dồn hết vào người chim ưng, ngay cả sự tiếp cận nhanh chóng của mình mà hắn cũng không để ý đến, vì vậy Tịch Dương thấy đã đến lúc liền ra tay!

Đầu tiên Tịch Dương cắt ngang việc Tiêu Phàm phun rượu, bởi vì hắn ta không muốn mất chim ưng. Thế nhưng phương pháp mà Tịch Dương dùng để cắt ngang việc Tiêu Phàm phun rượu lại khá là bạo lực…

Sau khi bịt miệng Tiêu Phàm, Tịch Dương húc đầu gối của mình vào bụng Tiêu Phàm!

Tại sao lại là đầu gối?

Bởi vì lúc này một tay của Tịch Dương đang cầm cung, một tay khác lại bịt miệng Tiêu Phàm nên hắn ta cũng chỉ có thể dùng chân.

Bàn tay đang bịt miệng Tiêu Phàm tuyệt đối không thể thả ra, bởi vì Tịch Dương không biết tác dụng hay nguyên lý của kỹ năng này, Tịch Dương không biết chỉ có một giọt rượu bị phun ra thì có gây ra hôn mê hay không, vì thế cho dù chỉ là một giọt thì Tịch Dương cũng không muốn nó bị tràn ra khỏi miệng của Tiêu Phàm.

Vậy nên chuyện này đã tạo thành hậu quả vô cùng nghiêm trọng, Tiêu Phàm bị cái đầu gối của Tịch Dương húc vào bụng làm cho đau đớn, miệng thì bị bịt lại nên cũng sặc luôn, thế là rượu đột nhiên chảy xuống cổ họng của Tiêu Phàm.

Tịch Dương nhìn thấy Tiêu Phàm đã nuốt hết rượu xuống thì buông bàn tay đang bịt miệng Tiêu Phàm ra, tùy ý để Tiêu Phàm ôm bụng ngã xuống đất.

…

“Tuyển thủ Tịch Dương và tuyển thủ Mệnh Phàm không ngừng chiến đấu, lại giằng co hồi lâu, lúc nãy chiến cuộc lại nảy sinh sự biến hóa, tuyển thủ Mệnh Phàm hình như đã quyết định muốn xử lý chim ưng mà tuyển thủ Tịch Dương đã triệu hồi trước, lại hoàn toàn không thấy tuyển thủ Tịch Dương tiến công, tuyển thủ Tịch Dương trực tiếp tương kế tựu kế, nhanh chóng áp sát rồi vật lộn gần người, không chỉ cứu được chim ưng mà mình đã triệu hồi, còn tàn nhẫn đánh tuyển thủ Mệnh Phàm ngã xuống đất! Có điều bây giờ tuyển thủ Tịch Dương lại đứng yên đó để làm gì chứ! Sao không nhanh chóng thừa thắng xông lên đi!”

Tiểu Miêu nhìn thấy Tịch Dương đang đứng yên trên sân, lên tiếng nhắc nhở.

Không phải là Tịch Dương không muốn bắt lấy thời cơ rồi tiếp tục tiến công, mà là vì lúc này Tịch Dương đã cảm nhận được linh cảm nguy hiểm, điều này khiến hắn ta rất bất an, mà nguồn gốc của cảm giác này đến từ Tiêu Phàm đã bị hắn ta đánh ngã xuống đất.

Cảm giác này rất chính xác, thậm chí Tịch Dương còn dựa vào thứ cảm giác này để chiến đấu, mà trước đây Tiêu Phàm đã từng gọi thứ cảm giác kỳ lạ của hắn ta là dã tính…

…

“Lại nói, tốc độ phản ứng, khả năng bùng nổ, linh cảm nguy hiểm của cậu, quả thực không phải là người mà, thiên phú này thật là làm cho người ta ước ao đó.”

Trong ký túc xá, Tiêu Phàm nhìn thao tác của Tịch Dương khi điều khiển nhân vật trò chơi của mình PK với một người chơi chuyên nghiệp, hâm mộ nói.

“Lợi hại như vậy ư, em chỉ chiến đấu bằng cảm giác của mình mà thôi.” Trần Hi Dương nghe Tiêu Phàm khen ngợi thì hơi ngại ngùng.

“Rất lợi hại, giống như là bản năng của dã thú vậy, đây chính là thiên phú trò chơi mạnh nhất của người như cậu đấy.”

“Cái gì mà bản năng của dã thú? Em là người, anh đang gián tiếp mắng em là cầm thú sao.” Trần Hi Dương nghe lời nói của Tiêu Phàm thì khẽ nhíu mày.

Chương trướcChương tiếp