Sau khi Tịch Phàm bắn mũi tên phát sáng ra, hắn ta mở to hai mắt căng thẳng nhìn chằm chằm vào chỗ Tiêu Phàm. Tịch Dương phải đảm bảo [Hoàng kim tiễn] mà hắn ta bắn ra sẽ cắm lên người Tiêu Phàm.
Một tiếng nổ lớn vang lên, vẻ mặt căng thẳng của Tịch Dương dãn ra, biến thành nét vui sướng. Nhưng ngay sau đó lại là biến thành kinh ngạc, bởi vì lúc này Tiêu Phàm lại xuất hiện trước mặt hắn.
Sao lại như vậy được? Tịch Dương ngạc nhiên thốt lên. Bởi vì rõ ràng vừa rồi hắn ta thấy mũi Tiêu Phàm bị [Hoàng kim tiễn] mà mình bắn ra bắn trúng rồi biến mất rồi cơ mà. Vì sao sau khi nổ xong Tiêu Phàm lại đứng ở vị trí khác rồi?
Không ai trả lời được nghi vẫn trong lòng Tịch Dương lúc này. Tiêu Phàm lại đi về phía Tịch Dương, dáng đi của hắn vẫn thất tha thất thểu như cũ. Nhưng mỗi lần cơ thể của Tiêu Phàm lay động đều mang lại sự sợ hãi cho Tịch Dương.
Vù vù vù!
Một loạt âm thanh vang lên từ dưới chân Tiêu Phàm, những cây mạn đằng quen thuộc này lại bắt đầu phát triển, quấn lấy Tiêu Phàm đang đi về phía Tịch Dương.
Trong giấy phút đó, tâm tình Tịch Dương lại vui sướng lên. Cuộc đời luôn thay đổi không ngừng như vậy. Hắn ta không nghĩ tới [cạm bẫy mạn đằng] hắn ta thuận tay đặt xuống lúc đánh lén Tiêu Phàm bây giờ lại trùng hợp bị Tiêu Phàm đạp lên kích hoạt.
Lúc đó hắn ta chỉ tùy ý đặt thôi, không hề hi vọng Tiêu Phàm có thể đạp lên chúng. Mà trên sàn đấu cũng chỉ có một cái bẫy như vậy, không thể nghĩ tới Tiêu Phàm lại xui xẻo như vậy, ma xui quỷ khiến đạp lên chúng. Xem ra hôm nay nữ thần may mắn vẫn thiên vị mình hơn rồi.
Bởi vì [Cạm bẫy mạn đằng] chỉ có tác dụng trói buộc chứ không hề có tính công kích, Tiêu Phàm không cảm nhận được tính nguy hiểm của nó nên cứ thế đạp xuống. Tiêu Phàm nhìn mạn đằng lại xuất hiện dưới chân hắn như lúc trước thì vô cùng nghi hoặc, giống như một đứa trẻ chưa biết sự đời nhìn thấy một vật mới lạ.
Nhưng Tịch Dương sẽ không lãng phí cơ hội Tiêu Phàm bị cạm bẫy mạn đằng trói buộc này, hắn ta lại giương cung lên, nhắm vào Tiêu Phàm lần thứ hai.
Trong khoảnh khắc Tịch Dương giương trường cung lên, Tiêu Phàm mơ hồ cảm nhận được có chuyện gì đó làm hắn không thoải mái. Tiêu Phàm nhìn về phía Tịch Dương, trong mắt hắn dâng lên tia cảm xúc phiền chán, giơ một ngón tay chỉ vào Tịch Dương.
Tiêu Phàm không hiểu tại sao mình lại làm động tác này, chỉ là hắn làm vậy theo bản năng mách bảo. Mà hai thanh trường kiếm Tiêu Phàm làm rơi trên sàn đấu lúc trước bây giờ khó nhận ra chúng đang hơi lay động theo động tác của Tiêu Phàm…
Cung tên trong tay Tịch Dương đã ngắm chuẩn về phía Tiêu Phàm, chỉ cần thả lỏng tay cung tên sẽ bay về phía Tiêu Phàm ngay lập tức. Không ngờ lúc này Tiêu Phàm lại vô cùng kỳ quặc mà giơ lên tay phải, hai ngón tay khép lại chỉ xa xa về phía hắn ta.
Anh định làm gì? Thị uy? Cảnh cáo? Cho dù anh có là Phàm ca, thì hiện tại anh cũng bị bẫy dây leo của em trói chặt một chỗ rồi còn có thể làm được gì nữa? Đừng có dọa em.
Tịch Dương nhìn thấy hành động của Tiêu Phàm đầu tiên là căng thẳng tới mức đơ người, sau khi suy nghĩ cẩn thận hắn ta lại thả lòng người, thầm mắng bản thân hắn ta quá nhạy cảm rồi. Nghay khi hắn ta đang định thả lỏng tay đang cầm tên nha, bỗng nhiên có một dự cảm nguy hiểm trước nay chưa từng có ập tới, hắn ta kinh ngạc tới mức dựng thẳng tóc gáy. Hắn ta không biết vì sao bỗng nhiên mình lại có cảm giác này? Cũng hoàn toàn không hiểu hiện tại ở trên sàn đấu có cái gì có thể đe dọa được hắn ta nữa.
Ngay tại giây tiếp theo, một dòng máu đỏ chảy xuống theo khóe miệng Tich Dương, Tịch Dương chậm rãi cúi đầu, khó tin mà nhìn xuống ngực chính mình. Hai thanh trường kiếm của Tiêu Phàm lúc này đang vắt chéo nhau đâm vào giữa ngực Tịch Dương, trực tiếp cắm ngập vào, chỉ còn lộ ra một đoạn chuôi kiếm ngắn ngủi…
[Lượng HP của Tịch Dương: 0%]
Thân mình của Tịch Dương chậm rãi tan thành những vệt sáng biến mất dần trong không trung, trong khoảnh khắc biến mất trên mặt hắn ta còn mang theo vẻ khiếp sợ, trên sàn thi đấu chỉ còn lại một mình Tiêu Phàm vẫn khí phách nâng tay phải giơ lên phía trước, hai ngón tay vẫn đang khép lại tạo thành tư thế kiếm chỉ…
Tất cả những điều này xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức tất cả mọi người đều không kịp phản ứng. Bọn họ chỉ kịp nhìn thấy Tiêu Phàm tiêu sái giơ tay hướng về phía trước, hai thanh trường kiếm rơi xuống mặt đất liền vô cùng có linh khí mà bay lên không trung, giống như tên rời khỏi cung mà bay thẳng về phía Tịch Dương đang giương cung, cũng trực tiếp cắm sâu vào trong cơ thể của Tịch Dương, nở rộ thành hai đóa hoa màu đỏ diễm lệ trên ngực Tịch Dương.
Tịch Dương thua rồi?
Trận đấu đã kết thúc rồi?
Mệnh Phàm là quán quân của đợt thi đấu này?
Trận giao chiến của Tịch Dương cùng Tiêu Phàm quá mức kịch liệt, kịch liệt đến mức người phụ trách tường thuật toàn bộ giải đấu Tiêu Miêu cũng bị tình huống trên sàn đấu hấp dẫn, vẫn chưa nói câu nào, mà đến khi mọi người kịp phản ứng lại thì trận đấu lần này dường như đã ngã ngũ rồi.
Vì sao lại là “dường như”? Bởi vì kết thúc của trận chung kết này quá đột nhiên, không hề có chút dấu hiệu nào báo trước. Một giây trước Tịch Dương còn đang chuẩn bị tấn công Mệnh Phàm, ngay sau đó liền trực tiếp bị Mệnh Phàm hạ bệ. Mặc dù tất cả mọi người đều nhìn thấy điều này nhưng trong lòng đều khó mà tiếp nhận được sự thật này, người vừa ngã xuống chính là “Truy Phong Giả” Tịch Dương nổi tiếng gần xa đó.
“Lượng HP của Tịch Dương đã hết sạch, người chiến thắng trong trận đấu này là Mệnh Phàm.”
Mãi cho đến khi bảng thông báo lẳng lặng xuất hiện phía trên sàn đấu cùng với thông báo liên tiếp của hệ thống xuất hiện, trong lòng mọi người mới miễn cường chấp nhận kết quả của trận đấu này.
Lúc này chỉ còn một mình Tiêu Phàm đứng trên sàn đấu, toát ra vẻ vô cùng cô đơn, mà vốn dĩ cao thủ chính là cô đơn mà.
Mặc dù trận đấu đã kết thúc, quán quân đã xuất hiện, nhưng không có tiếng vỗ tay cổ vũ nào xuất hiện cả. Bởi vì mọi người cần có thời gian để phản ứng với trận đấu vừa rồi. Mặc dù bọn họ vẫn luôn theo dõi quá trình thì đấu, nhưng cho dù là Tiêu Phàm hay Tịch Dương, hành động trong trận đấu của hai người bọn họ đều thật sự quá nhanh trong mắt những người đứng xem ở hiện trường.
Sau khi khán giả dùng não để nghĩ lại tất cả những gì vừa xem được, bọn họ lại phát hiện dường như bản thân mình không thể nhớ ra nổi Tiêu Phàm đã đánh bại Tịch Dương như thế nào? Trong đầu họ chỉ còn lại ấn tượng cuối cùng là Tịch Dương bị hai thanh trường kiếm của Tiêu Phàm giao chéo nhau đâm thẳng vào ngực Tịch Dương hình ảnh hắn ta ôm nỗi hận ngã xuống.
Mà lúc này, Tiêu Miêu lại rất hợp tình hợp lí mà yêu cầu đạo diễn phát lại cảnh hai người chiến đấu kịch liệt vừa rồi lại lần nữa, bởi vì bản thân cô ấy cũng muốn xem cho rõ ràng…
Hình ảnh trực tiếp quay về lúc Liệp Ưng đánh lén Tiêu Phàm, Tịch Dương lần thứ hai giơ cung lên định bắn về phía Tiêu Phàm.
Trong đoạn phim chiếu chậm, khán giả có thể nhìn thấy rõ ràng Tiêu Phàm bằng những lay động cực kỳ kỳ lạ của bản thân hắn mà tránh được tất cả mũi tên Tịch Dương bắn tới, trên mặt hắn còn xuất hiện nét cười ngờ nghệch.
Nhưng ở trong lòng khán giải, nụ cười ngây ngô của Tiêu Phàm trong lúc tiến lên giữa làn mưa cung tên này lại có vẻ tà mị vô cùng, mang theo một nét tùy ý mà tiêu sái.
Trong nụ cười này mọi người dường như có thể cảm nhận được sự điên cuồng của Tiêu Phàm, cùng với sự miệt thị mà Tiêu Phàm dành cho Tich Dương. Nếu như không phải phát điên rồi thì làm sao lại có thể ung dung giữa trận mưa tên như vậy được? Nếu không phải miệt thị thì vì sao khi tấn công Tịch Dương lại vẫn mang theo nụ cười?
Sau đó mọi người nhìn thấy Tiêu Phàm tiếp cận Tịch Dương, không biết vì sao mà Tịch Dương lại dừng tấn công.
Tiêu Phàm cũng dửng lại bước chân của mình.
Sau đó hai người lại tiếp tục chiến đấu, có điều lần này Tiêu Phàm lại cầm trên tay một thanh dao nhỏ không biết lấy ra từ đâu để vô tình uy hiếp Tịch Dương, trên mặt hắn vẫn là nụ cười tà ác kỳ lạ, phối hợp với con dao nhỏ sắc bén kia khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi không thôi.