“Đần!”
Miên Miên vẫn khẳng định như cũ.
“Chị gái thường xuyên nói thầm rằng anh là đầu gỗ, đồ đần, nếu như anh không ngu ngốc thì chị ấy làm sao lại bảo anh là đồ đần chứ? Cho nên đồ đần chính là ngớ ngẩn a…”
Giọng nói của Miên Miên đầy khẳng định, giống như lúc người lớn dạy dỗ trẻ em vậy, khẳng định là chân lý rồi.
Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao Bán Trường Miên lại chửi mình là đồ đần vậy?
Mà Miên Miên chính là một đứa bé ngoan ngoãn, chỉ vì nghe được lời của chị gái mình mà nghĩ ta như vậy, xem ra ấn tượng về ta trong lòng Miên Miên là không thay đổi được rồi, thật sự là bất lực mà!
Không được, sau đó phải tìm Bán Trường Miên nói chuyện mới được, tại sao em ấy có thể nói xấu hình tượng của mình trước mặt Miên Miên đáng yêu như vậy chứ!
“Kể cả như vậy thì em cũng không thể gọi anh là ‘tên ngu ngốc kia’ chứ, như vậy là không lễ phép, hơn nữa sau đó anh còn dẫn em đi gặp chị gái em nữa chứ…”
Miên Miên nhíu mày, nghĩ ngợi một lát rồi hơi buồn rầu: “Vậy, Miên Miên nên gọi anh là gì đây?”
“Gọi anh là gì? Đương nhiên là ca ca rồi…”
“Ca ca? Thế nhưng anh yếu như vậy mà, tại sao có thể trở thành ca ca Miên Miên được?”
Ta yếu?
Mình lại bị một con bé nói là yếu, Tiêu Phàm cảm thấy trái tim của mình đang bị một thanh kiếm đâm xuyên qua vậy, đau tới mức không muốn sống!
Không đợi Tiêu Phàm giải thích, Miên Miên cũng đã lầm bầm: “Miên Miên gọi anh là Kẹo Que được không? Sủng vật của Miên Miên gọi là Candy thì anh là Kẹo Que đi. Được rồi, sau đó Miên Miên sẽ gọi anh là Kẹo Que.”
Chờ đã, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?
Miên Miên, em có thể nói theo logic được hay không? Tại sao mình lại biến thành Kẹo Que rồi? Không phải là ca ca hoặc là đại ca ca sao? Thế giới của Miên Miên, ta không hiểu được a.
“Miên Miên, có thể gọi anh bằng tên khác được không? Cái tên mà em vừa đặt anh thấy rất không ổn nha…”
“A, như vậy thì anh thích tên là ngớ ngẩn, đồ đần hay đồ ngốc?”
Ghê tởm! Tại sao đứa nhóc này có thể dùng ánh mắt hồn nhiên và đáng yêu như thế, lại nói ra những từ mắng người rất thấm kia chứ!
Bị ánh mắt hồn nhiên này nhìn vào, lại nghe được giọng nói đáng yêu của Miên Miên thì tâm trạng của Tiêu Phàm rất phức tạp.
Bởi vì từ trong giọng nói của Miên Miên, hắn không cảm nhận được sự ác ý nào, giống như đang nói một sự thực vậy, điều này làm Tiêu Phàm càng buồn bực hơn.
Hơn nữa, hiện tại hai người còn đang ở trong chiến trường, xung quanh đây cũng không an toàn, Tiêu Phàm không thể tiếp tục lãng phí thời gian vào những việc nho nhỏ này được.
“Thôi, cứ gọi anh là Kẹo Que đi…”
Vẻ mặt của Tiêu Phàm rất đau khổ, hoàn toàn chịu thua con bé này rồi.
…
Tiêu Phàm biết, hiện tại không phải lúc dây dưa với Miên Miên về chuyện này, trong chiến trường nguy cơ tứ phía, hắn phải nhanh chóng mang theo Miên Miên tới tập trung với đồng đội mới là việc quan trọng nhất.
Thế nhưng sau khi Tiêu Phàm tới gần Miên Miên thì hắn lại cảm thấy hơi kỳ lạ.
Ừm? Hình như đây là lần đầu ta thành công khi tới gần Miên Miên thì phải?
Từ khi gặp gỡ hai chị em Bán Trường Miên thì Miên Miên luôn duy trì sự “cao lạnh” của mình, động một chút là lại tự động đóng băng.
Khi trước, điều này thật sự làm cho Tiêu Phàm rất khó chịu, bây giờ khi thấy Miên Miên lại không chủ động sử dụng kỹ năng thiên phú “Khủng Cụ Cách Tuyệt” của mình làm Tiêu Phàm khá là kinh ngạc.
Chẳng lẽ Miên Miên đã chữa khỏi chứng sợ hãi quá độ của mình rồi sao?
“Em không sợ anh sao?”
“Tại sao Miên Miên lại phải sợ? Kẹo Que rất yếu mà!” Lúc nói những điều này thì Miên Miên hơi kiêu ngạo.
“Kẹo Que là sinh vật cấp thấp nhất, cho nên Miên Miên sẽ không sợ!”
Giống như là sợ Tiêu Phàm không tin nên Miên Miên lại nói thêm một câu nữa.
“Sinh vật cấp thấp?”
Loại xưng hô này làm Tiêu Phàm thật sự khó chịu, thầm nghĩ, có phải là Bán Trường Miên rảnh tới mức không có gì làm nên nói với Miên Miên mấy thứ vớ vẩn này không?
“Đúng vậy nha, những người khác, các chị gái, Miên Miên, ốc sên tiên sinh, Kẹo Que, kẹo que là thấp nhất nha.”
Lời nói của Miên Miên rất là mơ hồ, đúng thật là điểm đặc biệt của một đứa trẻ.
Thế nhưng Tiêu Phàm lại rất không thích nghe điều này, cũng bắt đầu ghét cái tên được xếp trước hắn là ốc sên tiên sinh kia, tới tận lúc này mới cảm nhận được địa vị của mình ở trong lòng Miên Miên là thấp như thế nào.
Thôi được rồi, mặc kệ nó, nhiệm vụ quan trọng nhất của mình hiện tại chính là đưa Miên Miên tới phía bắc của chiến trường mà không phải xem địa vị của mình ở trong lòng Miên Miên là như nào.
Thế là Tiêu Phàm hít một hơi thật sâu rồi nói: “Miên Miên, chúng ta đi tìm chị của em đi, em muốn ca ca cõng hay là bế đây?”
“Không phải là ca ca, là Kẹo Que!”
“Được rồi, vậy em muốn thế nào?”
“Cưỡi!”
Đôi mắt của Miên Miên sáng lên, ngón tay nhỏ chỉ vào bả vai của Tiêu Phàm.
“Được rồi, để ca ca…”
“Kẹo Que!” Còn không đợi Tiêu Phàm nói xong thì Miên Miên lại “uốn nắn” lần nữa.
“Kẹo Que đối xử tốt với em như vậy, Miên Miên cũng là một đứa trẻ ngoan, phải cảm ơn Kẹo Que như thế nào đây?”
Mặc dù Tiêu Phàm vẫn không thích ứng được với cái tên “Kẹo Que” kia thế nhưng hắn cũng sẽ không so đo với một đứa trẻ như Miên Miên, dù sao thì hắn cũng không thể nào hiểu được. Thế là hắn chỉ có thể nói hết những điều mà mình đang nghĩ theo cách xưng hô kỳ lạ kia, vừa nói vừa oán trách Bán Trường Miên.
Cũng không biết ngày thường thì Bán Trường Miên dạy cho Miên Miên cái gì nữa chứ?
Tiêu Phàm muốn để Miên Miên nói với mình câu cảm ơn, đó chính là bởi vì hi vòng Miên Miên có thể trở thành một đứa trẻ lễ phép, đề phòng cô bé lớn lên sẽ trở thành một người hung tàn như người nào đó thì hỏng.
Thế nhưng Miên Miên cũng không nói câu “cảm ơn” như Tiêu Phàm tưởng tượng, mà là lật đật đi tới cạnh Tiêu Phàm, chu chiếc miệng nho nhỏ của mình in lên gò má của Tiêu Phàm đang ngồi xổm ở đó một cái thơm…
Điều này…
Tình hình diễn ra rất đột ngột, Tiêu Phàm cảm thấy cứ như đang mơ vậy, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, nở nụ cười rất là ngu xuẩn.
Bán Trường Miên! Thật sự thì anh hiểu lầm em rồi!
Ngày thường, em đã dạy Miên Miên cảm ơn người khác như thế này sao?
Cách dạy của em thật sự là quá tuyệt đi! Thật sự là một cách cảm ơn tràn đầy tình thương mà!
…
Không nói tới cuộc giao lưu giữa Tiêu Phàm và Miên Miên nữa, hãy trở lại thời gian khi Tiêu Phàm vừa xuất hiện ở trên chiến trường, màn hình lớn nhất trong sân là dành cho hắn.
Bởi vì khi trực tiếp không có âm thanh nên mọi người đều không hiểu Tiêu Phàm và Miên Miên nói với nhau những điều gì.
Chỉ thấy Tiêu Phàm không đi giết địch mà lại dùng lượng lớn thời gian để nói chuyện với một cô bé làm mọi người hơi lo lắng, trong lòng mọi người xuất hiện rất nhiều dự cảm không lành.
“Lich King Mệnh Phàm đang làm cái gì vậy? Chẳng lẽ là vừa mắt cô bé kia…”
“Ai mà biết? Thế nhưng mọi người đều biết Lich King Mệnh Phàm ăn sạch cả già lẫn trẻ mà, coi như hắn quyết tâm ra tay với cô bé này thì cũng không phải là chuyện gì lạ đâu.”
“Nếu thật sự là như vậy thì cô bé này quá đáng thương đi, tại sao cô bé lại đi vào trong chiến trường này chứ? Lại còn xuất hiện ở ngay cạnh người Lich King Mệnh Phàm chứ, thực sự là đồ ăn dâng lên tận miệng mà!”
…
Cảnh tượng không có âm thanh nên cũng để cho khán giả sinh ra quá nhiều kinh ngạc, kết hợp với “phẩm chất” của Lich King Mệnh Phàm thì “động cơ” của Tiêu Phàm đã bị mọi người đoán được.
Mà trên đài chủ trì, Tiểu Miêu lại càng thêm mắm thêm muối: “Mệnh Phàm đúng là một tên lolicon, ở trận doanh Thú Nhân như vậy, ở trận doanh Tinh Linh cũng như vậy luôn, ngay cả khi truyền tống vào trong chiến trường di tích chúng thần cũng không thoát khỏi điều này! Loli có gì tốt cơ chứ!”
Tiểu Miêu vừa nhìn chằm chằm vào màn hình mà vừa nói, giọng nói hơi chua, giống như là đã quên mình còn đang ở trên đài chủ trì nữa.