Nhưng nếu kẻ địch trước mắt yếu đuối mong manh, vừa lên đã bị Vasili giết chết, không đến lượt hắn ta lên sân khấu, vậy thì chẳng phải là hắn ta sẽ không có bài để viết hay sao?
Chuyện này nên xử lý sao cho tốt đây, thật là khiến người ta rối rắm không ngớt mà…
“Này này, hai người có thể đừng tự tin như thế được không, sao vừa nghe thì trái phải người ta đều phải chết thế hả, rõ ràng người chết sau đó là hai người có được hay không? Còn nữa, hai người đừng có rối rắm chuyện ai lên, bây giờ tôi giải quyết cả hai người cùng một lúc luôn, hì hì…”
Nhược Sở và Vasili còn muốn tiếp tục nói dài dòng gì đó, thế nhưng bọn họ còn chưa kịp mở miệng, Nhện Độc đã chạy như bay đến, cuộc chiến lập tức bắt đầu…
Nhện Độc nằm trên mặt đất, tứ chi đong đưa qua lại với tần số rất nhanh và rất quỷ dị. Theo tay chân đang vung vẩy của Nhện Độc, cô ta giống như một con Phục Địa Chu Ma thật đang dao động bên người Nhược Sở và Vasili vậy.
Tứ chi chấm đất có thật sự phù hợp với cách vận động quen thuộc của nhân loại hay không?
Đây rõ ràng là chuyện không thể.
Mặc dù Nhện Độc linh hoạt như vậy, thế nhưng điều này hoàn toàn là do cô ta có được kỹ năng [Chân Nhện Tao Nhã], kỹ năng này đã tăng cường cho bản thân cô ta.
Phải biết rằng lúc ở trong trận doanh Ác Ma, Nhện Độc đã dựa vào sự tăng cường của [Chân Nhện Tao Nhã] và “Toàn Bộ Tiến Tới” để “đua xe” với Tiêu Phàm.
…
Nhìn Nhện Độc không ngừng vòng quanh chính mình, ánh mắt của Nhược Sở và Vasili trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, bởi vì thân pháp linh hoạt mà Nhện Độc biểu diễn ra quả thực không thể khinh thường, hơn nữa Nhược Sở và Vasili đều là người không am hiểu đối phó với người chơi nhanh nhẹn.
Có điều thứ càng khiến cho Nhược Sở và Vasili cảnh giác hơn là trong lòng của bọn họ lúc này đã hiện ra một cảm giác bất an nhàn nhạt, theo Nhện Độc không ngừng dao động khắp bốn phía, cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt hơn.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?”
Dưới sự bức bách của cái cảm giác nguy hiểm không tên kia, rốt cuộc thì Nhược Sở không nhịn được nữa mà gào thét!
Theo tiếng la lên của hắn ta, Nhện Độc đang tiến lên rốt cuộc đã đình chỉ bước chân của mình.
“Xảy ra chuyện gì? Hai người thật sự là kẻ khờ, đã sắp chết đến nơi rồi mà vẫn chưa hiểu gì nữa, vẫn còn ngây ngốc đứng yên tại chỗ. Vậy hãy để tôi dùng hành động nói cho hai người biết nhé! Mạng nhện đã được giăng dày đặc, là lúc để bắt mồi, con mồi ngu xuẩn đây này, hì hì ~”
Tay phải của Nhện Độc giơ lên cao, vũ khí đặc biệt có thể kéo dài vô hạn [Bàn Tơ Kết Kén] bị cô ta cầm trong tay, tiếng cười khó nghe truyền ra từ trong miệng của Nhện Độc lần nữa.
Nhìn thấy bàn tay phải của Nhện Độc hơi kéo một cái, Nhược Sở cảm thấy dường như bên người mình có gió nhẹ đang lay động, đôi tai nhòn nhọn của hắn ta hơi đong đưa, phảng phất đã nghe được tiếng vang nhỏ bé đến từ chỗ sâu, nó được ẩn giấu ở dưới tiếng cười khàn khàn kia.
“Đây là?”
Nhược Sở hơi nhướng mày, hắn ta tập trung nhìn quanh bốn phía, một sợi chỉ bạc hiện ra dưới tia nắng đang chiếu rọi xuống đất, ngay sau đó thì vạn sợi ánh bạc thoáng hiện ra!
Nhược Sở biết rõ rằng chính mình sắp tiêu đời, có điều thứ đáng vui mừng nhất chính là lúc hắn ta ngã xuống cũng không giống cái tên đầu gỗ ngớ ngẩn như Vasili, đến chết cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
…
Khán giả không biết đã xảy ra chuyện gì, họ chỉ thấy một cô gái âm u có hành vi quái lạ không ngừng dao động trước người Nhược Sở và Vasili, sau đó vô số máu tươi như những đường chỉ trực tiếp bị vẽ ra một cách quỷ dị trên người Nhược Sở và Vasili, lấy đi tính mạng của hai người.
“Vị người chơi này gọi là Nhện Độc, là khách của Bang Hắc Long, địa vị trong Bang Hắc Long giống như là quân sư vậy, là một người vô cùng quỷ dị và nguy hiểm…”
Toàn bộ hiện trường chỉ có âm thanh của Phong Ma Tiểu Xích Lang vẫn đang phát ra.
Mọi người thấy bóng người của Nhược Sở và Vasili từ từ tiêu tan theo gió, không biết nên nói gì để biểu đạt tâm tình của mình vào giờ phút này, một ý nghĩ kỳ lạ bắt đầu sinh ra từ trong lòng bọn họ.
Có lẽ kết quả cuối cùng của Chúng thần di tích chi chiến lần này vẫn là liên quân giành được thắng lợi, có điều đoán chừng quá trình cũng sẽ không đơn giản như họ đã tưởng tượng từ trước, thậm chí có khi còn có tình huống bất ngờ xảy ra nữa…
“Hai tên đầu heo này thực sự là ngu muốn chết mà, bị “Bàn Tơ Kết Kén” vòng mấy vòng mà hai người này vẫn không hề có cảm giác gì, cứ ngây ngốc đứng đó, loại người ngu ngốc thế này không chết mới là lạ đó! Hai người này mà cũng được xem là cường giả của công hội Tinh Thần, xem ra công hội Tinh Thần cũng chẳng có gì ghê gớm cả ~”
Nhìn bóng người của Nhược Sở và Vasili biến mất trước mặt mình, Nhện Độc đứng dậy, dùng giọng nói êm tai vốn có của mình mà nói.
“Có điều Ác Long không làm việc theo kế hoạch như vậy có được không vậy?” Nhện Độc liếc mắt nhìn phía đông, nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, sau đó cưỡi Phục Địa Chu Ma của mình rồi tiếp tục chạy về phía trước.
Chỉ có điều phương hướng mà cô ta chạy đi cũng không phải là chiến trường phía đông Ác Long đang đến, mà lại là vị trí hoang mạc ở phía bắc.
…
Người của Bang Hắc Long đi từ phía bắc đến phía đông, dựa vào người đông thế mạnh, cả đường đi này họ đã tàn sát rất nhiều người chơi phe địch không hề có một chút sức chống cự nào, có thể nói là sĩ khí đã tăng vọt.
Theo việc tiến hành giết chóc, ngọn lửa dục vọng vẫn luôn bị đè ép trong lòng của mỗi người trong Bang Hắc Long càng cháy mạnh hơn, khuynh hướng bạo lực được trút ra một cách trắng trợn, tất cả mọi người trở nên vô cùng hưng phấn, ngay cả Ác Long vẫn luôn luôn bình tĩnh thì trên mặt của hắn ta cũng đã hiện ra vẻ nóng nảy.
“Chúng ta có thể thắng! Chắc chắn sẽ thắng! Trong cuộc chiến tranh này thì Bang Hắc Long của chúng ta sẽ là chúa tể!”
Ác Long nắm chặt quả đấm thép của mình rồi vô cùng tự tin mà nói vậy, sau đó hắn ta gào lên một tiếng đầy khí phách với mọi người ở phía sau: “Thắng lợi thuộc về chúng ta! Bang Hắc Long vô địch thiên hạ!”
“Bang Hắc Long vô địch thiên hạ!”
Các thành viên của Bang Hắc Long phụ họa theo, tiếng gào xông thẳng lên tới trời!
Việc đột ngột la lên này đã quấy nhiễu đám chim trên không trung, thế nhưng cũng có một con quạ đen lớn lại có vẻ rất bình tĩnh, nó quan sát dòng người đen nhánh trên mặt đất, trong đôi mắt đen thui hiện ra một luồng sáng xảo quyệt…
Bang Hắc Long chém giết cả một đường, thủ đoạn máu tanh và tàn bạo kia khiến những khán giả đang ở ngoài cũng phải kinh sợ, làm cho mọi người sinh ra ý nghĩ kỳ lạ với kết quả của cuộc đại chiến lần này.
Nhìn Bang Hắc Long mang khí thế như cầu vồng, thẳng tiến vào phía đông, Phong Ma Tiểu Xích Lang - người vốn nên ăn mừng một phen vì thế cuộc tốt đẹp của trận doanh Ác Ma - lại mang vẻ sầu lo trên mặt.
Bởi vì cái tên Ác Long này vừa tham công lại liều lĩnh, vẫn chưa dựa theo kế hoạch của hắn ta mà vững bước đi tới, nguy hiểm theo đó đương nhiên sẽ không hề nhỏ chút nào.
Có điều lúc này không phải chỉ có một mình Ác Long khiến cho Phong Ma Tiểu Xích Lang cảm thấy đau đầu, ở một bên khác còn có một người đã làm việc thoát ly kế hoạch của hắn ta, hơn nữa hành động của gã khiến hắn ta cảm thấy rất ngu xuẩn.
Ài, đều là một đám không khiến cho người ta bớt lo được mà!
Trong lúc suy tư, Phong Ma Tiểu Xích Lang lại lặng lẽ liếc nhìn một cái màn hình nhỏ nào đó trong màn hình chính, trong lòng thì than thở một tiếng.
…
Mà trên cái màn hình này, khuôn mặt trắng bệch của Tiểu Sửu Hoàng đang nở nụ cười chiêu bài kia của gã, gã cười rất vui vẻ, bởi vì gã đã thấy được thứ mà mình hoài niệm.
Bây giờ Hàn Tiểu Yêu đang rất hồi hộp, sau khi tiến vào chiến trường thì cô bị truyền tống ngẫu nhiên đến một vùng rừng rậm trong truyền thuyết, tiếp theo đó lại gặp phải một người khá là đáng sợ.