favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ác Ma Doanh Địa
  3. Chương 763: Nghiệt Duyên

Chương 763: Nghiệt Duyên

Vì muốn tham gia “Chúng thần di tích chi chiến” lần này, gần đây Hàn Tiểu Yêu đã cố gắng huấn luyện một phen cùng với chị gái của mình là Ngọc Sinh Yên.

Hàn Tiểu Yêu không cảm thấy hứng thú với việc giết địch trong “Chúng thần di tích chi chiến”, cũng chẳng hề quan tâm đến việc thắng bại cuối cùng trong “Chúng thần di tích chi chiến”, cô tiến vào đây chủ yếu là muốn gặp Tiêu Phàm, sau đó nhìn phản ứng của Tiêu Phàm khi hắn phải trở thành kẻ địch của mình.

Sau lần ở đại học Khoa học và Công nghệ thành phố S trở về, Hàn Tiểu Yêu cực kỳ hài lòng, chưa được mấy ngày thì cô đã nhớ đến người nam sinh tên là Tiêu Phàm, điều này làm cho cô cảm thấy ngại ngùng không thôi.

Sau đó hoạt động tuyên truyền của “Chúng thần di tích chi chiến” bắt đầu nóng lên trong “Tân Sinh”.

Hàn Tiểu Yêu bỗng nhiên có một ý nghĩ kỳ lạ, cô muốn nhìn phản ứng của Tiêu Phàm khi thấy mình lúc chiến đấu.

Đến lúc đó người nam sinh dịu dàng này có ra tay với cô hay không?

Nếu hắn ta tay, mình nên làm thế nào cho phải, nếu không ra tay thì mình phải phản ứng ra sao?

Ài, thật sự rất rối rắm đó, rối rắm đến mức cô cũng chẳng biết vì sao mình muốn làm vậy nữa?

Đừng nói nam sinh không hiểu suy nghĩ của nữ sinh, ngay cả nữ sinh cũng không biết mình làm vậy để làm gì, dù sao cô cũng chỉ muốn đi thử xem sao, thậm chí còn mang theo một chút mong chờ nữa.

Có điều bây giờ Hàn Tiểu Yêu rất xui xẻo, cô gặp phải một người được người chơi trong “Tân Sinh” coi là “Tử Thần”…

Hàn Tiểu Yêu không ngừng né tránh phi đao mà Tiểu Sửu Hoàng ném ra.

Hô hấp của cô dồn dập, mồ hôi thì đổ xuống như mưa.

Hàn Tiểu Yêu bị Tiểu Sửu Hoàng đuổi theo đã uể oải không tả nổi rồi, thế nhưng cô vẫn không dám dừng bước chân của mình lại, bởi vì cô có cảm giác chỉ cần mình hơi dừng lại một chút thì sẽ bị luồng sát khí nồng nặc ở phía sau bao phủ.

Đột nhiên một tia sáng mặt trời chiếu xuống rừng, khiến gò má che kín mồ hôi của Hàn Tiểu Yêu trở nên long lanh lấp lánh, bước chân của cô cũng thuận theo đó mà dừng lại, cũng không phải là cô đã từ bỏ hy vọng sống sót, mà là do Tiểu Sửu Hoàng đã đình chỉ việc đuổi theo.

“Khặc khặc, cô rất tốt, tôi muốn hỏi cô, thân pháp của cô đến từ đâu thế hả ~”

Thân pháp mà Hàn Tiểu Yêu vừa mới triển khai tuy mạnh hơn người chơi bình thường, thế nhưng nếu Tiểu Sửu Hoàng nghiêm túc thì cái phi đao sắc bén của gã hoàn toàn có thể đoạt lấy tính mạng của cô một cách vô cùng chính xác.

Lý do mà gã tha cho Hàn Tiểu Yêu tiếp tục sống, hoàn toàn là bởi vì Tiểu Sửu Hoàng nhìn thấy bộ pháp này của Hàn Tiểu Yêu, trong lòng gã hiện ra sự hoài niệm nhàn nhạt.

Sự nhàn hạ hiếm thấy trong lúc chạy trốn khiến Hàn Tiểu Yêu thở hổn hển, cô lau mồ hôi đang đổ ra.

Nghe được lời dò hỏi của Tiểu Sửu Hoàng, trong lòng của Hàn Tiểu Yêu nảy sinh sự nghi hoặc.

Thân pháp? Gã đang nói đến bước nhảy dưới chân của cô sao?

Sau khi Hàn Tiểu Yêu trở về từ đại học Khoa học và Công nghệ thành phố S, từ trong cuộc chiến giữa Tiêu Phàm và Park Jeong Ji thì trong lòng cô đã nảy ra một ý nghĩ, cộng thêm việc kết hợp kinh nghiệm nhiều năm trong điệu Waltz của mình, cô đã lĩnh ngộ được bước đi này trong “Tân Sinh”.

Thế nhưng đây là lần đầu tiên cô thể hiện kỹ năng trước mặt người khác cơ mà? Tại sao Tiểu Sửu Hoàng lại đưa ra nghi vấn về nó chứ?

“Tôi lĩnh ngộ được từ trên người của bạn mình.”

Mặc dù Hàn Tiểu Yêu vô cùng nghi hoặc đối với lời dò hỏi của Tiểu Sửu Hoàng, thế nhưng cô vẫn thành thật trả lời.

“Khặc khặc, có phải là Mệnh Phàm không?”

“Sao anh biết được!” Hàn Tiểu Yêu nghe Tiểu Sửu Hoàng nhắc tới Tiêu Phàm thì mặt mũi đỏ lên.

“Lúc trước tôi ở trong trận doanh Ác Ma, lần đầu tiên gặp được hắn thì chân của hắn cũng đạp cái bộ pháp như vậy, hắn không ngừng nhảy nhót trong phi đao của tôi đó ~ thật là khiến cho người ta phải hoài niệm quãng thời gian đó mà ~”

Tiểu Sửu Hoàng xuyên thấu qua cánh rừng mà ngước nhìn lên không, ánh mắt sắc bén của gã phảng phất đã xuyên thủng thời gian và không gian.

Tiểu Sửu Hoàng nhìn lên không một hồi lâu, rồi cúi đầu xuống lần hai, gã nói với Hàn Tiểu Yêu: “Thân pháp của mấy người rất tao nhã và rực rỡ, tôi rất thích, khặc khặc ~”

“Cảm ơn.”

“Bây giờ tâm trạng của tôi không tệ lắm, cô đi đi, nếu như cô gặp được Mệnh Phàm thì phiền cô nói với hắn một tiếng, tôi sẽ luôn ở đây đợi hắn, mãi đến khi hắn mang thứ mà trận doanh Ác Ma nên có đến đây…”

Thả mình đi?

Hàn Tiểu Yêu vốn đang suy tư làm thể nào mới có thể thoát khỏi ma chưởng của Tiểu Sửu Hoàng cảm thấy rất bất ngờ.

Thứ mà trận doanh Ác Ma nên có là thứ gì?

Còn nữa, nghe ý của câu nói này thì hình như Tiểu Sửu Hoàng muốn chờ mãi ở đây ư?

“Anh ở mãi ở đây quả thực không khác gì với việc tìm chết cả! Không thay đổi vị trí trong thời gian dài, người chơi logout để nghỉ ngơi xong xuôi chắc chắn sẽ biết vị trí của anh, đến lúc đó thì anh sẽ gặp phải rất nhiều kẻ địch.”

Vì phòng ngừa người chơi mượn cơ hội logout nghỉ ngơi, thông qua phát sóng trực tiếp “Chúng thần di tích chi chiến” để lấy tin tức về vị trí của phe địch, vào lúc người chơi vào chiến trường lần hai thì hệ thống sẽ xây dựng thời gian đệm login, khoảng thời gian này đủ để người chơi bên trong chiến trường thay đổi vị trí của mình.

Thế nhưng nếu Tiểu Sửu Hoàng đứng ở một chỗ hoài, vậy thì thời gian đệm mà hệ thống thiết kế sẽ không có chút ý nghĩa nào, mà gã cũng sẽ trở thành bia sống cho những người chơi khác.

“Khặc khặc, hoàn cảnh gần đây là nơi ám sát không tệ, tôi muốn sống tiếp thì có thể sống tiếp, không cần cô gái như cô phải lao tâm.”

Thấy Tiểu Sửu Hoàng cố chấp như vậy, Hàn Tiểu Yêu cũng không khuyên nữa, cô xoay người đi vào trong rừng, nghĩ đến sau khi đào vong lại có cơ hội gặp gỡ Tiêu Phàm thì nụ cười của cô rất tươi đẹp…

Bang Hắc Long chiếm được tiên cơ quả thực là vô cùng hung hăng, dựa vào người đông thế mạnh, cả đường đi thì họ đã tiến hành việc giết chóc cực kỳ hung tàn với thành viên rải rác của liên quân, lúc này thì họ đã ra khỏi hoang mạc mà đi đến thành trấn của nhân loại, theo việc người chơi phe địch càng ngày càng nhiều, việc giết chóc của Bang Hắc Long cũng càng lúc càng máu tanh.

Lúc mới bắt đầu thì khán giả vô cùng khiếp sợ đối với chuyện này, sau đó thì chuyển thành chết lặng, thế nhưng trong lòng mỗi người khán giả vẫn đang cầu nguyện, mong các thành viên trong công hội lớn nhanh chóng lên đường, nghiêm trị đám người xấu như Bang Hắc Long một phen.

Tại sao đại đa số người đều mang ý nghĩ như vậy, đó là bởi vì thành viên trong Bang Hắc Long đều mang khuôn mặt hung ác, rất giống người xấu, hơn nữa họ còn hoành hành càn quét, thủ đoạn độc ác, đương nhiên sẽ không đạt được dân tâm, lại thêm danh tiếng của các công hội như Hoa Nguyệt, Tinh Thần được lan xa trong giới võng du, tiếng tăm đã được dựng nên từ lâu, hình tượng tốt đẹp là thâm nhập vào lòng người, so sánh với Bang Hắc Long, Bang Hắc Long không phải là phe xấu thì còn có thể là gì nữa chứ.

Có điều tiếng cầu nguyện trong lòng mọi người đều không được chấp thuận, Bang Hắc Long có được đá truyền tin nên đạt được tiên cơ, có vẻ rất là đáng sợ. Bang Hắc Long dựa vào ưu thế chênh lệch về thời gian, cả đường đi đều quét ngang, không ai có thể địch lại.

Trận chiến có tình hình hoàn toàn nghiêng về một phía và tẻ nhạt thế này khiến cho khán giả nhanh chóng chán ngán, vì vậy đạo diễn lại đưa màn hình lớn về phía của Tiêu Phàm một lần nữa.

Đương nhiên nếu chỉ có một mình Tiêu Phàm cũng không thể để cho đạo diễn thiên vị như vậy được, quan trọng nhất là lúc này Tiêu Phàm đã gặp được “đối thủ” mà số mệnh đã an bài cho mình…

Tiêu Phàm dẫn theo Miên Miên đi cả đường, nhiều lần gặp phải kẻ địch, thế nhưng họ chỉ là những kẻ vô danh tiểu tốt, chưa hề tạo ra được phiền toái gì lớn cho hắn.

Ngược lại là có một lần, Tiêu Phàm không cẩn thận để cho người chơi phe địch hơi tiếp cận Miên Miên, thế là cô bé loli đáng yêu này không nói một lời mà lập tức kết băng.

Chương trướcChương tiếp