Khối băng lớn bỗng nhiên xuất hiện trên vai Tiêu Phàm, suýt chút nữa đã làm gãy cột sống của hắn luôn rồi.
Nếu Tiêu Phàm chết thật ở đây, vậy thì thực sự là vô cùng oan ức mà.
Có điều cũng vì vậy mà Tiêu Phàm đã bị khối băng lớn nặng nề này đè bẹp xuống đất.
Tuy kẻ địch không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng hắn ta thấy có thể nhân cơ hội này thì lập tức múa đao chặt về phía đầu của Tiêu Phàm.
Mắt thấy Tiêu Phàm sắp bỏ mạng ở đây, một Băng Tinh Cự Nhân to lớn đột nhiên xuất hiện, nó trực tiếp dùng một quyền đánh vào trên người kẻ địch của Tiêu Phàm.
Lúc này Tiêu Phàm mới ý thức được, thật ra Miên Miên cũng là một lực chiến đáng sợ trong Vũ Hội Ác Ma đó!
Nhìn “Candy” trong nhà Miên Miên, lại nhìn Tom Cruise đang ở một bên thảnh thơi, Tiêu Phàm chợt cảm thấy rất đau thương.
Một đống cá nhỏ cũng chẳng thể nào tạo ra được một cơn sóng lớn, cả đường đi này Tiêu Phàm vừa dẫn mèo con, vừa mang theo cô bé loli, trong miệng lại ngâm nga bài hát, thực sự là vô cùng thoải mái mà.
Thế nhưng kẻ địch mới xuất hiện ở phía trước đã quấy nhiễu tâm trạng tốt đẹp của hắn, khiến biểu cảm trên khuôn mặt hắn không khỏi thay đổi, trở nên vô cùng mất tự nhiên.
Số lượng kẻ địch mới xuất hiện không thể xem là nhiều, chỉ có một bóng người xinh đẹp mà thôi, thế nhưng thân phận của người này lại làm cho Tiêu Phàm cảm thấy cực kỳ lúng túng…
“Xin chào, đã lâu không gặp…”
Tiêu Phàm chà xát tay, không biết nên nói gì nữa, hắn đành phải lên tiếng chào hỏi với vẻ xấu hổ và lúng túng như vậy, điều này làm cho hắn có vẻ hơi ngớ ngẩn.
Ngọc Sinh Yên nhìn Tiêu Phàm, biểu cảm trên mặt cô có vẻ hơi phức tạp, từ lúc chia tay lần trước, trong lòng cô vẫn cảm thấy mâu thuẫn không ngớt, lúc nhìn thấy Tiêu Phàm thì cô cũng không biết nên nói gì nữa.
Thế nhưng Ngọc Sinh Yên vẫn chưa quên mất, lúc này cô đang ở trong chiến trường, ở trong “Chúng thần di tích chi chiến”, Tiêu Phàm đang là kẻ thù của cô, hai người bọn họ phải dùng binh khí để gặp mặt.
Cũng chính vì nguyên nhân như vậy, Ngọc Sinh Yên trở nên lo lắng, bởi vì bây giờ cô đang mang trách nhiệm nặng nề, cô nhất định phải nhanh chóng hội hợp với mấy người Mị Hỏa.
Vì vậy đây là lần đầu tiên Ngọc Sinh Yên không chủ động ra tay tấn công Tiêu Phàm, mà là suy nghĩ làm sao để thoát khỏi Tiêu Phàm, đi tìm đồng đội của mình.
Tiêu Phàm nhìn thấy dáng vẻ chần chờ của Ngọc Sinh Yên, trong lòng cũng khá là nghi hoặc, bởi vì hắn mơ hồ phát hiện ra hình như hôm nay Ngọc Sinh Yên không giống với lúc trước cho lắm.
Nhưng vào lúc Ngọc Sinh Yên suy nghĩ nên xử lý chuyện này thế nào, một tiếng nói non nớt đột ngột vang lên ở giữa sân.
“Kẹo que, đi thôi!”
Cả đường đi thì Miên Miên đều “cưỡi ngựa”, dường như cô bé rất thích cái cảm giác cưỡi ngựa xem hoa. Nhìn thấy Tiêu Phàm bỗng dưng bất động thì Miên Miên rất bất mãn, cô bé mất kiên nhẫn mà vỗ đầu Tiêu Phàm, sau đó lại giơ tay nhỏ của mình ra, nắm hai tay của Tiêu Phàm rồi kéo ra đằng sau giống như đang kéo dây cương của con ngựa vậy.
Lúc này, Ngọc Sinh Yên mới chú ý tới Miên Miên đang ở trên bả vai của Tiêu Phàm.
Bởi vì trước đó cô không biết nên làm gì, sau khi gặp Tiêu Phàm lần thứ hai thì ánh mắt của Ngọc Sinh Yên không thể nào dời khỏi Tiêu Phàm, trong mắt cô đâu thể chứa được những thứ khác nữa.
Đây là? Một cô bé? Tại sao bên cạnh cái tên Mệnh Phàm này lại có một cô bé được chứ?
Nhìn thấy sự xuất hiện của Miên Miên, Ngọc Sinh Yên mang vẻ nghi hoặc, cùng lúc đó, trong lòng cô cũng rất tự nhiên mà xuất hiện rất nhiều ý nghĩ không tốt về Tiêu Phàm.
“Kẹo que! Kẹo que! Kẹo que! Đi thôi!”
Nhìn thấy loại sinh vật cấp thấp như Tiêu Phàm vẫn còn đang bất động, Miên Miên vẫn luôn ngoan ngoãn lại nổi cáu lên một cách hiếm thấy, biểu cảm của cô bé cũng trở nên không được vui.
Hả?
Nghe được tiếng hô của Miên Miên, Ngọc Sinh Yên hơi nhướng mày lên.
Cái từ “kẹo que” trong miệng của cô bé này, lẽ nào chính là ý nghĩa không thể truyền đạt bằng lời đang được lưu truyền rộng rãi trên mạng internet, “chú mời cháu ăn kẹo que nhé” sao?
Ngọc Sinh Yên tập trung nhìn thẳng vào Miên Miên, cô chỉ thấy vẻ mặt của Miên Miên vừa đau khổ lại căng thẳng thì càng xác định ý nghĩ ở trong lòng mình hơn nữa.
Chết tiệt! Sao cái tên Mệnh Phàm này có thể hạ độc thủ với cô bé này được chứ, thật là bẩn thỉu, quả thực là vô liêm sỉ đến cực điểm mà! Hắn quả nhiên vẫn là tên Lich King rác rưởi và bẩn thỉu kia!
Cây kiếm Tây Dương sắc bén lại được rút ra lần thứ hai, Ngọc Sinh Yên trở nên giận dữ, cô đã quên mất trọng trách mà mình đang gánh vác từ lâu.
Sau khi Tiêu Phàm gặp được Ngọc Sinh Yên, hắn lên tiếng chào hỏi một cách lễ phép, không nhận được sự đáp lại của đối phương thì hắn cảm thấy rất nghi hoặc.
Ngay sau đó, Tiêu Phàm nhìn thấy sắc mặt của Ngọc Sinh Yên rối rắm rồi dần dần hóa thành tức giận, trong lòng lại càng khó hiểu hơn.
Mà một giây sau, Ngọc Sinh Yên đã cầm kiếm đánh về phía Tiêu Phàm, ánh mắt đó của cô giống như có mối thù sâu nặng gì đó với hắn vậy.
“Tên cặn bã Mệnh Phàm kia! Chớ có gieo vạ cho người khác! Mau thả cô bé trên vai anh xuống, tôi sẽ tha cho anh khỏi phải chết!”
Mịa nó, không hiểu tại sao Ngọc Sinh Yên lại bắt đầu chửi bới mình, rốt cuộc thì trong lòng cô gái này đang suy nghĩ cái gì chứ? Hơn nữa Miên Miên là thành viên của trận doanh Ác Ma, là đồng đội của mình, sao mình có thể giao cô bé cho cô được cơ chứ, cô thật sự bị điên rồi sao!
“Này, cô có thể tỉnh táo lại một chút hay không, bình tĩnh đừng nóng, xem chúng ta từng quen biết nhau, mọi người coi như là chưa từng gặp mặt trên chiến trường đi, cứ như vậy mà tạm biệt nhé!”
Quen biết? Tiêu Phàm cũng không biết quan hệ giữa hắn và Ngọc Sinh Yên có thể tính là quen biết hay không nữa, ở trong đại bản doanh của công hội Hoa Nguyệt, xảy ra những chuyện tệ hại kia, đến bây giờ nhớ đến chuyện này thì hắn vẫn còn cảm thấy lúng túng.
Bởi vì có sự rối rắm kia ở trong lòng, Tiêu Phàm cũng khó có thể ra tay với Ngọc Sinh Yên.
“Cút! Ai quen biết với cái tên cặn bã như anh chứ! Ngọc Sinh Yên tôi không thể chịu được loại chuyện như thế này, vậy mà anh còn muốn tôi phải khoanh tay đứng nhìn sao! Nhanh chóng thả cô bé ở trên người anh xuống, tôi tha cho anh một mạng chó!”
Mịa nó, người phụ nữ này đúng là điên mà, lại còn dám nói tha cho mình một cái mạng chó nữa chứ?
“Cô có thể đừng vô tình như vậy hay không, nói thế nào thì chúng ta ôm cũng đã ôm, hôn cũng đã hôn, sao cô có thể trở mặt không quen biết chứ!”
Tiêu Phàm nhất thời kích động nên trực tiếp nói ra lời trong lòng mình, đợi đến lúc nói xong thì hắn mới ý thức được lời nói của mình không ổn cho lắm, thế nhưng dưới tình huống trước mắt thì hắn cũng không thèm để ý nữa.
“Cút ngay! Anh đừng có ăn nói lung tung! Xem tôi đâm chết kẻ cặn bã như anh!”
Mũi kiếm của Ngọc Sinh Yên mang theo sự điên cuồng, gò má cô đã đỏ chót, cũng không biết là tức giận hay là xấu hổ nữa…
Ở bên trong “Tân Sinh” đều là mưa máu, mâu thuẫn giữa các người chơi không biết có bao nhiêu nữa.
Thế nhưng hai người có mâu thuẫn và gút mắc nổi tiếng nhất không phải ai khác, đó chính là “Lich King” Mệnh Phàm và “Nữ Thần Võng Du” Ngọc Sinh Yên.
Vào thời kỳ đầu của “Tân Sinh”, bởi vì bài viết “Lạt thủ tồi hoa mệnh bất phàm”, Tiêu Phàm bị Ngọc Sinh Yên thù ghét, trên giải đấu pk biểu diễn “Tân Sinh”, Tiêu Phàm giở đủ trò “đùa giỡn” càng làm cho mâu thuẫn giữa bọn họ leo thang lần nữa, chuyện này cũng khiến cho mối quan hệ thù địch của hai người trở nên xa gần đều nghe, nhà nhà đều biết.
Bây giờ ở trong “Chúng thần di tích chi chiến”, hai người lại gặp nhau lần nữa, cái màn hình phát sóng trực tiếp nổi bật nhất đương nhiên phải dành riêng cho hai người họ rồi.
“Quá tuyệt, không hổ danh là “Hoa Nguyệt Kiếm Cơ” tiền bối Ngọc Sinh Yên, kiếm kỹ hiên ngang của cô ấy thực sự đã đánh cho cái tên “Lich King” Mệnh Phàm chết tiệt kia không còn sức đánh trả đó!”