Sau khi nhìn thấy thần tượng của mình lên sân, Đại tiểu thư Crimson Rose vẫn luôn cao ngạo và lạnh lùng trở nên cực kỳ nhiệt tình, cô ta lớn tiếng hô to.
Tiểu Miêu nhìn thấy Ngọc Sinh Yên xuất hiện, vốn cô ta phải vô cùng hưng phấn, thế nhưng khi nhìn thấy Tiêu Phàm chỉ đang tránh né mà không hề đánh trả, trong lòng cô ta lại cảm thấy không vui, cô ta không kêu la cùng với Crimson Rose, trái lại còn thấp giọng nói thầm: “Làm cái gì vậy! Cái tên háo sắc này, nhìn thấy người đẹp thì không chịu đánh nhau nữa sao? Quả thực là mất mặt! Hừ! Hừ! Mệnh Phàm quả nhiên là một tên ngốc!”
…
Có điều không khí trong hiện trường cũng bị cuộc chiến của Ngọc Sinh Yên làm thay đổi, nó thổi bay cái khói mù mà Bang Hắc Long để lại, khiến không khí ở đây trở nên cực kỳ sinh động.
“Nữ thần cố lên!”
“Nữ thần ơi, tôi vĩnh viễn đều ủng hộ em!”
“Nữ thần hãy giết chết Lich King đi, hãy mang về vinh quang cho chúng ta!”
…
Hoàng Ma Tử nghe được tiếng hô ầm ĩ ở bên cạnh, nở nụ cười khinh thường, gã vỗ tay cái độp với các thành viên của Quân đoàn Sói Lẳng Lơ ở đằng sau, ngẩng cao đầu rồi khinh thường nói: “Hãy cho những tên cặn bã vô tri này cảm nhận tín ngưỡng tối cao của Quân đoàn Sói Lẳng Lơ chúng ta đi!”
“Ngô Vương Mệnh Phàm, hậu cung vô biên! Thiên thu vạn đại, nhất thống Tân Sinh!”
Đàn sói cùng gào, vang vọng tới tận chân trời xanh…
…
Long Tổ Cục Quốc An, Tiểu Ngũ nhìn chằm chằm vào cái màn hình lớn, cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Cậu ta rất muốn lên sân giết địch, khai triển thân thủ, thế nhưng mệnh lệnh của cấp trên lại muốn cậu ta ở tại chỗ chờ đợi mệnh lệnh, vì vậy cậu ta chỉ có thể logout, ở một bên vây xem sự phát triển của “Chúng thần di tích chi chiến” mà thôi.
Nhìn Bang Hắc Long tùy ý xung phong, Tiểu Ngũ chỉ cảm thấy tẻ nhạt.
Chỉ có điều cuối cùng thì màn hình cũng đã chuyển sang chỗ khác, nữ thần Ngọc Sinh Yên ở trong lòng cậu ta đã xuất hiện trên màn hình, bơm một chút nhiệt huyết vào trái tim sắp khô cạn của Tiểu Ngũ.
“Nữ thần! Mau giết chết cái tên ngu xuẩn Lich King Mệnh Phàm kia đi! Cái tên Lich King Mệnh Phàm gì gì đó tuyệt đối không phải là đối thủ của chị đâu!”
Tiểu Ngũ nắm chặt nắm đấm của mình, cậu ta rất hưng phấn, thế nhưng ánh mắt vẫn luôn tập trung vào người của Ngọc Sinh Yên trên màn hình.
“Tôi không nghĩ vậy đâu, tôi cảm thấy Ngọc Sinh Yên không phải là đối thủ của Mệnh Phàm đó ~”
Tiếng nói chuyện đột ngột vang lên, Tiểu Ngũ vô cùng tập trung căn bản không hề phát hiện ra điều khác thường, cậu ta chỉ phản xạ có điều kiện mà quăng lại một câu.
“Sao nữ thần Ngọc Sinh Yên có thể bại dưới tay cái tên cặn bã như Mệnh Phàm được chứ, giá trị nhan sắc của chị ấy cách Mệnh Phàm mấy con phố luôn đó!”
“Nhưng hai người bọn họ không dựa vào giá trị nhan sắc để đánh nhau.”
“Tôi không thèm quan tâm, tôi chỉ ủng hộ nữ thần của mình thôi! Đợi chút…”
Dưới sự kích động nên chỉ lo bảo vệ nữ thần của mình, lúc này Tiểu Ngũ mới nhận ra được điều gì đó.
Kỳ lạ, bên cạnh mình đâu có người nào đâu, vậy người mới nói chuyện lúc nãy là ai chứ?
Nghe cái giọng điệu cực kỳ tùy tiện thế này, lẽ nào…
Tiểu Ngũ cứng ngắc xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy được một vị luôn ở trong một căn phòng nhỏ quanh năm suốt tháng, làn da trắng thì như tuyết, đôi mắt lại híp thành một đường, nhìn thì có vẻ rất nhu nhược nhưng thật ra lại là một tên biến thái.
“Tiền bối! Sao ngài lại ra đây!”
Tiểu Ngũ lập tức căng thẳng, cậu ta vội vàng lên tiếng chào hỏi với “Số 0”, sợ mình hơi bất cẩn một chút sẽ chọc phải vị ôn thần này, dù sao vị tiền bối tên “Số 0” này luôn được xưng là người vui giận thất thường.
“Ở trong phòng hơi bức bối, vậy nên mới tùy ý ra ngoài cho thoáng, nhìn thấy cậu đang xem trực tiếp “Chúng thần di tích chi chiến”, nhất thời hứng thú nên mới lại gần.”
Số 0 nói với vẻ nhẹ như mây gió, phảng phất đang kể một chuyện vô cùng bình thường.
Thế nhưng Tiểu Ngũ lại không cho là vậy, bởi vì trong ấn tượng của cậu ta thì Số 0 rất ít khi rời khỏi căn phòng nhỏ của mình, bây giờ bỗng nhiên hắn ta lại chạy đến bên cạnh cậu ta, không biết đang định làm gì nữa.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tiểu Ngũ không khỏi lạnh lẽo.
“Cậu cảm thấy Ngọc Sinh Yên có thể đánh bại Mệnh Phàm sao?”
Số 0 không để ý đến cảm tưởng trong lòng của Tiểu Ngũ vào lúc này, hắn ta lại đưa chủ đề về cuộc chiến trong màn hình.
Tiểu Ngũ nhìn cặp mắt híp kia, thực sự không đoán ra được tâm trạng của Số 0 vào giờ phút này, cậu ta cẩn thận trả lời: “Chẳng qua là do tôi thấy Mệnh Phàm không đánh trả, cho nên mới nhận định là hắn không có khả năng thắng!”
Tiểu Ngũ cố gắng làm cho câu nói của mình có vẻ uyển chuyển hơn một chút, cậu ta ngậm miệng không đề cập tới cái tín ngưỡng “nữ thần tất thắng” ở trong lòng mình.
“Không đánh trả, căn bản không có khả năng thắng sao.”
Số 0 nâng cằm lên rồi trầm tư một lát, hắn ta lặp lại câu nói của Tiểu Ngũ một lần nữa.
“Ừ, Tiểu Ngũ, cậu nói rất có lý!”
Tiểu Ngũ không biết tại sao đột nhiên Số 0 lại khen mình, thế nhưng cậu ta cảm giác được tâm trạng lúc này của Số 0 không tệ, vậy nên cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi trong lòng.
Còn Số 0 lại nhìn về phía màn hình đang phát sóng trực tiếp lần nữa. Lúc này Tiêu Phàm đang mang vẻ mặt lúng túng mà né tránh công kích của Ngọc Sinh Yên, dường như hắn không biết phải làm gì bây giờ, hơn nữa hoàn toàn không có ý định ra tay.
Số 0 nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tiêu Phàm, bây giờ đôi mắt đó vẫn đang có màu đen nhánh thường thấy, hắn ta không khỏi cảm thán một tiếng: “Đã bao nhiêu năm rồi, cậu vẫn chọn trốn tránh tiếp hay sao? Lúc trước tôi làm vậy là đúng hay sai chứ?”
Số 0 nói rất nhỏ, khiến cho đầu óc của Tiểu Ngũ cũng mờ mịt theo, thế nhưng cậu ta cũng không dám dò hỏi thêm, chỉ có thể thử nói sang chuyện khác nhằm giảm bớt sự xấu hổ lúc này, thuận tiện cũng giảm bớt sự căng thẳng từ nãy đến giờ của mình khi phải đối diện với một tên biến thái như Số 0.
“Tiền bối, sao ngài lại chọn một cái nick name như vậy ở trong Tân Sinh thế?”
Sau khi hỏi xong, sắc mặt của Tiểu Ngũ lập tức trở nên trắng bệch, bởi vì cậu ta nhìn thấy Số 0 đã nở nụ cười.
Ở trên thế giới này, không phải nụ cười của mỗi một người đều mang ý nghĩa tốt đẹp.
Tiểu Ngũ nhớ đến lần trước khi Số 0 cười, đó là lúc cậu ta vừa mới gia nhập Long Tổ của Cục Quốc An, bị Số 0 triệt để phá nát sự tự tin và kiêu ngạo, trong lòng tràn ngập bóng ma mà Số 0 đã để lại cho mình.
“Tiền bối, nếu ngài không muốn nói thì thôi vậy! Chúng ta nói những chuyện khác nhé, ha ha…”
Tiểu Ngũ nhìn thấy nụ cười của Số 0 thì cũng sắp khóc luôn rồi.
“Cũng không phải là không muốn nói, thế nhưng cậu là người am hiểu việc thu thập và phân tích tình báo cơ mà? Sao hả, cậu không tìm đọc tài liệu về tôi sao?”
Tìm đọc tài liệu của Số 0, cậu ta chưa có điên! Ai lại có can đảm với tay mình vào đó chứ!
“Đây là chuyện riêng của tiền bối, sao tôi dám đụng vào đó chứ!”
“Cậu biết vậy là tốt!”
Nghe Số 0 nói thế, trong lòng Tiểu Ngũ cảm thán, may mà lúc nãy cậu ta không có trả lời sai, tên biến thái này quả nhiên đang dùng lời nói để gài bẫy cậu ta!
“Cậu cảm thấy nick name trong trò chơi của tôi không hay sao?”
“Không đâu! Nick name trong trò chơi của tiền bối rất hay, có điều tôi cảm thấy…”
“Cảm thấy không hợp với khí chất của tôi?”
Tiểu Ngũ không dám đáp lại, cậu ta chỉ có thể cười một cái xem như là trả lời, thế nhưng nụ cười này y như là đang khóc vậy.
“Bỏ đi, không giày vò cậu nữa. Cái nick name này là do tôi muốn hợp với người kia thôi, cũng không có nhiều ý nghĩa cho lắm ~”
Nhìn thấy dáng vẻ nhát gan của Tiểu Ngũ, Số 0 chợt cảm thấy vô vị, duỗi eo một cái, hắn ta lại trở về trong căn phòng nhỏ kia lần nữa, chỉ để lại Tiểu Ngũ đang đổ mồ hôi lạnh đầy người…