favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ác Ma Doanh Địa
  3. Chương 766: Lòng Biết Ơn Của Miên Miên

Chương 766: Lòng Biết Ơn Của Miên Miên

Không nói đến chuyện sau khi A Hoa Tỷ ác ma hóa và việc Reginald bình tĩnh cuồng hóa đã dẫn dắt mọi người trong Chiến Minh giao chiến như thế nào, ở bên này Tiêu Phàm vẫn luôn bị Ngọc Sinh Yên dày vò đau khổ, mà tiếng hò reo của mọi người ở hiện trường cũng càng ngày càng nhiệt hơn cùng với trận chiến của hai người, ngay cả Crimson Rose cũng quên mất cả những nề nếp quý tộc thường ngày, kích động đến mức bộc lộ ra tính tình thật sự: “Tiền bối Ngọc Sinh Yên cố lên! Tiền bối Ngọc Sinh Yên giết chết tên khốn nạn này đi! Tiền bối Ngọc Sinh Yên giành lấy vinh quang cho công hội Hoa Nguyệt chúng ta!”

“Đúng vậy, nữ thần vạn tuế, nữ thần cố lên, nữ thần vô địch!”

Những người chơi bị vẻ xinh đẹp của Ngọc Sinh Yên bắt thành tù binh cũng bắt đầu hô hào đến tâm tê phế liệt.

“Sói lẳng lơ, sói lẳng lơ cháy lên, Ngô vương, Ngô vương vô địch!”

Quân đoàn sói lẳng lơ tất nhiên không cam lòng yếu thế hơn, họ ngửa cổ hét to.

“Cái gì chứ? Hiện tại Lich King Mệnh Phàm của các cô rõ ràng đã bị nữ thần của chúng tôi áp chế rồi, các cô còn ở đây giả bộ hay ho làm gì chứ!”

Sau khi hò hét lẫn nhau, cuối cùng thì mâu thuẫn giữa những người xem cũng xảy ra, rất nhiều người bắt đầu khó chịu với Quân đoàn Sói lẳng lơ ủng hộ Tiêu Phàm.

Bởi vì bọn họ luôn mang theo vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo, hơn nữa bản thân bọn họ còn thở ra hơi thở vô cùng đáng khinh, thật đúng là khiến người khác phải ghét.

Vốn tưởng rằng Quân đoàn sói lẳng lơ sẽ làm loạn một trận vì câu nói này, cào cấu mọi người một phen, không ngờ rằng vẻ mặt của Hoàng Ma Tử vẫn cứ cuồng nhiệt như vậy, dường như gã chẳng để vào tai những lời chửi bới của người khác, gã chỉ nhìn người kia với ánh mắt đồng tình vô cùng sâu sắc: “Đứa trẻ đáng thương, những gì cậu nhìn thấy chỉ là biểu tượng mà thôi, cậu không hiểu được nội hàm của Ngô vương…”

Bỗng nhiên người chơi bị Hoàng Ma Tử nhìn chăm chú với ánh mắt buồn nôn khiến cậu ta thấy có chút sợ hãi, không biết nên nói gì mới được.

Những Hoàng Ma Tử vẫn không hề khiêm nhường với cậu ta, gã vươn tay ra: “Cậu này, Ngô vương quan tâm yêu thương mọi người, gia nhập Quân đoàn Sói lẳng lơ của chúng tôi, cùng nhau tín ngưỡng Lich King đi.”

Người chơi nhận ra Hoàng Ma Tử đang nắm tay mình, nhẹ nhàng xoa rồi lại xoa, bỗng nhiên hoa cúc thấy căng thẳng, cậu ta nhanh chóng rút tay về, vội vàng đi ra xa, sợ rằng sẽ dính thêm thứ gì bẩn thỉu.

Đến lúc này, ở dưới khu vực khán giả Quân đoàn Sói lẳng lơ đã đạt được thắng lợi mà không ai bì kịp, có điều ở một góc khác, hiện tại thần tượng Tiêu Phàm của bọn họ đang có vẻ hơi chật vật trước Ngọc Sinh Yên.

Đã lâu như vậy rồi, sao mà người phụ nữ điên này vẫn không chịu ngừng?

Trong lòng Tiêu Phàm đau khổ kêu rên, vốn dĩ hắn định làm Ngọc Sinh Yên thấy mệt mỏi, sau đó hắn sẽ thoát thân đi, để đám Tiểu Sửu Hoàng xử lí cô, nhưng bất đắc dĩ Ngọc Sinh Yên lại càng đấu càng hăng, vẻ mặt quyết tâm không đâm Tiêu Phàm thành cái sàng thì sẽ không bỏ qua.

Tiêu Phàm thấy hơi thở của Ngọc Sinh Yên đã không còn ổn định, mồ hôi đầm đìa, trong lòng hắn thở dài, chẳng lẽ người phụ nữ này không thấy mệt sao? Vì sao lại vẫn không nỡ dừng lại? Rõ ràng bước chân của cô ta đã không còn chắc chắn rồi, vì sao vẫn cứ dây dưa không ngừng chứ?

Tiêu Phàm không hề biết, Miên Miên đang ở trên vai Tiêu Phàm chính là động lực chiến đấu của Ngọc Sinh Yên.

Bởi vì Tiêu Phàm đã tu luyện tuyệt học Thục Sơn thuần thục hơn, hắn đã có thể vác Miên Miên trên lưng mà vẫn có thể di chuyển theo gió, đạt đến trình độ có thể ứng đối tự nhiên với tấn công mãnh liệt của Ngọc Sinh Yên, nhưng hắn cũng không cảm nhận được tâm trạng của Miên Miên đang ở trên vai mình lúc này.

…

Công viên giải trí, Bán Trường Miên vẫn hay đưa Miên Miên đi chơi, nhưng cũng chỉ chơi những trò đơn giản như nhét tiền vào ngồi lên rồi nâng lên nâng xuống mà thôi, tốt hơn một chút, thì cũng chỉ là vòng xoay ngựa gỗ.

Ban đầu, Miên Miên rất vui vẻ, nhưng lâu dần về sau trong lòng cô bé bắt đầu cảm thấy ghét.

Miên Miên chỉ vào roller coaster đang vụt qua không trung, Bán Trường Miên lắc đầu.

Lại chỉ vào drop tower đang rơi từ trên cao xuống, Bán Trường Miên lắc đầu.

Cuối cùng cô bé chỉ vào thuyền hải tặc đang lắc lư mãnh liệt, Bán Trường Miên vẫn lắc đầu, vậy nên Miên Miên nghiêm mặt, buồn bực hiếm thấy.

Nhưng hôm nay Miên Miên lại phát hiện ra một trò chơi kích thích, đó chính là cưỡi Tiêu Phàm, đặt biệt là cưỡi Tiêu Phàm khi Ngọc Sinh Yên tấn công mãnh liệt.

Tiếng gió gào thét bên tai, cảnh vật xung quanh lắc lư kịch liệt, khỏi phải nói kích thích đến mức nào!

So với hắn thì mấy thứ đồ chơi bằng điện lên lên xuống xuống quả thật đúng là nát bét!

Khó trách con mèo đen kia thích đứng trên đầu của hắn cả ngày, hóa ra cưỡi Tiêu Phàm lại là một trò vui vẻ đến như vậy!

Quan trọng nhất là… Không cần phải bỏ tiền vào!

Vậy thì Miên Miên có thể giữ lại phần tiền để bỏ vào trò chơi đó,

Cầm chúng để đi ăn kẹo que!

“Kẹo que, đi nào! Kẹo que, xoay đi! Kẹo que, xông lên!”

Miên Miên kéo hai tai của Tiêu Phàm, trên mặt cô bé tràn ngập nụ cười vui vẻ, vừa vui cười vừa gọi cái tên mà cô bé đặt cho Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm cũng không để ý đến Miên Miên đang nghịch ngợm trên vai mình, ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào Ngọc Sinh Yên đang tấn công trước mặt mình.

Hắn thật sự không hiểu được, vì sao Ngọc Sinh Yên bỗng nhiên tức giận đến mức này, hơn nữa lửa giận trong mắt cô lại còn có xu thế càng ngày càng mãnh liệt.

Ngọc Sinh Yên lại không biết được sự khó hiểu của Tiêu Phàm lúc này, cũng như Tiêu Phàm không thể lý giải nổi sự tức giận của cô vậy, cảnh tượng trong mắt cô lúc này là như vậy.

Cô chỉ thấy một đứa bé gái cưỡi trên vai Tiêu Phàm, trong miệng không ngừng la hét loại từ vô cùng ái muội có ý nghĩa sâu xa như “kẹo que” này, trên mặt còn tràn ngập sự sung sướng say mê, làm sao Ngọc Sinh Yên có thể không suy nghĩ lung tung được chứ?

Một khi đã nghĩ như vậy, hình ảnh này trong mắt cô trở nên dơ bẩn vô cùng, vốn dĩ cô tính tình nóng nảy, làm sao trong lòng cô còn có thể bình tĩnh được nữa?

“Mệnh Phàm, tên khốn này, đừng có u mê không tỉnh mãi như thế, mau chóng buông cô bé trên vai anh xuống, tôi sẽ tạm tha cho anh một đường sống!”

Ngọc Sinh Yên thở gấp hét lớn, trong lòng vẫn mang suy nghĩ cứu vớt “cô bé sa chân”, cho nên biểu tình trên mặt cô có vẻ chính khí nghiêm túc, khiến cho một một đám người đứng ngoài sàn đấu hò hét chói tai.

Tiêu Phàm không biết vì sao Ngọc Sinh Yên vẫn chứ chấp nhất chuyện Miên Miên, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không buông Miên Miên xuống.

Không nói tới chuyện Miên Miên là một trong những thành viên trong đội ngũ của hắn, nếu như hắn đánh rơi Miên Miên ở giữa đường, vậy thì khi trở về hắn cũng khó nói chuyện với “đại mỹ nữ” kia.

“Không thể được! Tôi phải đưa cô bé đi!”

Ngọc Sinh Yên nhìn thấy sự cố chấp trong mắt Tiêu Phàm, trong lòng cô có chút thất vọng, sau đó chúng biến thành phẫn nộ: “Anh đúng là hết thuốc chữa rồi! Cái tên lolicon vô liêm sỉ Mệnh Phàm kia!”

“Sao? Vì sao lại có liên quan đến lolicon?”

“Sống chết ôm một bé gái không chịu buông, không phải lolicon thì là cái gì chứ? Không đúng! Phải thăng cấp thành đồ ấu dâm mới có thể nói hết lên được sự biến thái của anh!”

Sau khi nhìn thấy Tiêu Phàm lại né tránh tấn công của mình, Ngọc Sinh Yên hiếm thấy dừng tay lại, có điều cô vẫn không ngừng chửi bới Tiêu Phàm.

“Này! Tôi với Miên Miên là bạn, cô đừng có hiểu nhầm linh tinh quan hệ của chúng tôi có được không!”

“Lại là hiểu lầm, lần nào anh cũng nói với tôi là hiểu lầm, làm gì có nhiều hiểu lầm đến thế chứ! Nhất định là cô bé bị đã bị anh dụ dỗ mới có thể thân thiết với anh như vậy!”

“Dụ dỗ cái gì! Vì sao tôi phải dụ dỗ cô bé chứ? Quan hệ của chúng tôi rất bình thường mà!”

Ngọc Sinh Yên thôi tấn công mãnh liệt, Tiêu Phàm cũng thôi chạy qua chạy lại, Miên Miên vẫn luôn vui vẻ cuối cùng cũng dừng lại.

Chương trướcChương tiếp