favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ác Ma Doanh Địa
  3. Chương 767: Tư Duy Kiểu Mèo

Chương 767: Tư Duy Kiểu Mèo

Vừa rồi cô bé chơi vui vô cùng, càng thấy Tiêu Phàm lại càng thích, cho nên để thể hiện lòng biết ơn của mình, cô bé vươn tay ôm lấy đầu của Tiêu Phàm, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại tiến sát lại gần, chu chiếc miệng mũm mĩm lên…

“Thế này thì bình thường cái gì! Đừng có giải thích gì với tôi hết! Đi chết đi! Tên ấu dâm hạ lưu này!”

Gương mặt Ngọc Sinh Yên lập tức đỏ bừng, lại đâm thêm một kiếm, nhưng thế kiếm đã bị hình ảnh trước mắt kích thích đến mức lộn xộn từ lâu…

Tiêu Phàm cũng có chút ngẫn, hắn không hiểu vì sao Miên Miên lại gây thêm “phiền phức” cho mình vào lúc này.

Mặc dù cảm giác mềm mại này rất tuyệt, nhưng nếu cứ như vậy bản thân mình sẽ không thể đối mặt với Bán Trường Miên mất kiểm soát.

…

Những người đứng bên ngoài đã không nói nên lời với hình ảnh này từ lâu rồi, dù sao so với Tiêu Phàm bọn họ càng không hiểu rõ tình hình ở hiện trường hơn.

Mà khi nhìn thấy vẻ mặt phức tạp kia của Ngọc Sinh Yên, Tiểu Miêu nhướng mày, cô ta bỗng thấy nghi hoặc, sau khi suy nghĩ một hồi, dường như đã nhận ra điều gì đó, vẻ mặt cô ta sợ hãi, nắm tay phải đấm mạnh xuống, đấm vào tay trái.

Tiếng vỗ tay vang lên một tiếng “ba” giòn vang, khiến mọi người ở hiện trường bừng tỉnh, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người cô ta.

“Thì ra là vậy, tôi hiểu rồi!”

Chỉ thấy bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ của Tiểu Miêu, khó khăn lên tiếng: “Nhất định hiện tại Ngọc Sinh Yên đang cãi nhau với Mệnh Phàm!”

“?”

Nghe thấy lời của Tiểu Phàm, trong lòng mọi người không khỏi hiện ra một dấu hỏi chấm to đùng, rõ ràng là không thể theo kịp lối suy nghĩ kia của Tiêu Miêu.

“Trong “Tân Sinh” Ngọc Sinh Yên và Mệnh Phàm đã giằng co nhiều lần, phỏng chừng là lâu ngày sinh tình, hôm nay gặp lại Tiêu Phàm ở “Chúng thần di tích chi chiến”, nhìn thấy Mệnh Phàm anh anh em em với bé gái trên vai, trong lòng nảy sinh ra hận thù, mạnh mẽ lên án Mệnh Phàm thay lòng đổi dạ, vì thế nên mới vung kiếm đánh tới!”

Tiểu Miêu vừa nói ra, vừa gật đầu, giống như người lạc bước vào một khu vực kì lạ, bởi vì những chuyện bốc đồng như thế này cô ta đã làm trước mặt Mệnh Phàm không ít lần.

Sau khi Crimson Rose đứng bên cạnh nghe thấy lời nói vô lí này của Tiểu Miêu, cô ta không khỏi tức giận, vội vàng biện hộ cho Ngọc Sinh Yên: “Con mèo ngu ngốc này, nói cái gì thế! Tiền bối Ngọc Sinh Yên làm sao có thể phải lòng loại người hỗn trướng như Lich King Mệnh Phàm chứ?”

“Vậy cô nói xem vì sao kiếm thuật của Ngọc Sinh Yên lúc này lại kém hơn bình thường, liên tục vung kiếm chém vào không trung? Cho nên đây rõ ràng là sợ làm người tình bị thương. Hơn nữa, tình cảm trong ánh mắt của Ngọc Sinh Yên lúc này có chút phức tạp, đây không phải là yêu hận lẫn lộn hay sao?”

Mặc dù Crimson Rose không muốn thừa nhận, nhưng nghe thấy Tiểu Miêu nói như vậy, lại kết hợp với hình ảnh trên màn hình, trong lòng cô ta bỗng thấy có lí, không khỏi trở nên bối rối: “Cô! Nhất định là cô nói linh tinh!”

Nhưng Tiểu Miêu lại không chú ý đến Crimson Rose nữa, cô ta chỉ nhìn vào Tiêu Phàm trên màn hình, vẻ mặt xa xăm: “Mệnh Phàm quả nhiên là một củ cà rốt lớn lăng nhăng, suốt này đi ra ngoài hái hoa ngắt cỏ, khiến nội tâm người khác không thể yên bình. Cũng bởi vì giữa hai người bọn họ có một chút tình cảm quấy phá, Mệnh Phàm mới có thể luôn tránh né mà không đánh trả…”

Tiểu Miêu than thở, tình trạng của Ngọc Sinh Yên lúc này, khiến cô ta cũng thấy đồng tình, vẻ mặt lại càng xúc động hơn nữa.

“Tiếc rằng cuối cùng Ngọc Sinh Yên đã thua rồi, cô ấy không thể thắng được cuộc chiến tình cảm này, bởi vì Mệnh Phàm chính là một tên lolicon ghê tởm! Hơn nữa, khuynh hướng theo đuổi loli của hắn lại càng ngày càng nhỏ tuổi hơn, quả thực vô cùng đáng ghê tởm…”

Trong nháy mắt Tiểu Miêu nhớ đến Thái Thập Tam, nghĩ đến Lộ Lộ, cuối cùng ánh mắt cô ta dừng lại trên người bé gái không biết tên trên màn hình kia, sau khó trong lòng cô ta xuất hiện cảm giác thất bại, tỏ vẻ có chút tuyệt vọng. cô ta

Nghe Tiểu Miêu ăn nói bậy bạ xong, lại suy nghĩ đến tình huống giao chiến của Ngọc Sinh Yên với Tiêu Phàm, sau đó trong lòng mọi người vô cùng kinh ngạc, bởi vì chỗ khó hiểu trong cuộc chiến giữa hai người họ lúc này lập tức được Tiểu Miêu lí giải, nếu nói như vậy, thì lời của Tiểu Miêu chính là như thật rồi!

Ngọc Sinh Yên đã rơi vào trong tay Lich King Mệnh Phàm từ lâu rồi, hôm nay hai người gặp nhau ở chiến trường, ánh mắt Ngọc Sinh Yên nhìn thấy Mệnh Phàm thân thiết với người khác hơn cô, trong lòng nảy sinh sự ghen tuông, sử dụng “tương ái tương sát kiếm”.

Mà “tình yêu mới” của Mệnh Phàm không cam lòng yếu thế, cho nên mới hôn Mệnh Phàm cái chụt ngay trước mặt Ngọc Sinh Yên.

Trời ơi! Đau lòng quá đi, mình quá hối hận khi biết được chân tướng!

Hiện tại chúng ta xem “Chúng thần di tích chi chiến” vì cái gì chứ!

Chẳng lẽ chúng ta ở đây chỉ là để nhìn Lich King Mệnh Phàm rải thức ăn cho chóc trước mặt mọi người thôi sao?

Thật đáng ghét, tôi hận ông trời bất công!

…

Phong Ma Tiểu Xích Lang nhìn Tiểu Miêu đứng bên cạnh bịa ra một đống tình tiết lung tung, hắn ta có chút kinh hồn táng đảm.

Hắn ta không ngờ rằng còn có người còn biết tạo chuyện hơn cả người ở Thính Phong Các bọn họ, hơn nữa sau khi bịa chuyện xong vẫn có thể duy trì dáng vẻ vô hại ngốc nghếch, tiểu cô nương Tiểu Miêu này thật sự quá đỉnh.

Quả nhiên là núi này cao còn có núi khác cao hơn.

…

“Dừng tay! Hiện tại tôi không muốn đánh với cô nữa! Mặc dù chúng ta ở “Chúng thần di tích chi chiến” là trạng thái đối địch với nhau, nhưng nói thế nào thì chúng ta cũng đã có chút giao tình nhất định rồi, hơn nữa tôi với em gái cô cũng là bạn bè, trước hết chúng ta cứ như vậy đã, đầu tiên tiêu diệt hết những kẻ địch còn lại, nếu đến cuối cùng chúng ta vẫn còn sống trên chiến trường, vậy thì lúc đó sẽ phân thắng thua, được không?”

“Khốn nạn! Anh đã với tay đến chỗ em gái tôi từ khi nào rồi! Còn không mau buông cô bé bị anh mê hoặc kia xuống, đừng có lấy cớ trốn thoát! Cuối cùng rồi mới phân thắng thua? Buồn cười! Anh cho rằng tôi không biết anh đang muốn qua mặt tôi sao? Trận đấu này trận doanh Ác Ma các anh làm gì có chút phần thắng nào! Anh chỉ đang muốn lấy cớ để qua được ải này của tôi mà thôi!”

“Mặc dù hiện tại chúng tôi đang yếu thế hơn, nhưng chỉ cần không từ bỏ thì vẫn còn có thể được!”

“Có thế? Khỏi nói đến công hội trật tự thấp kém kia, chỉ riêng Ngạo Thiên, Chiến Minh, Long Hổ bang, Hoa Nguyệt, Tinh Thần đều nhắm vào các anh! Các anh lấy hi vọng ở đâu ra? Chẳng qua anh chỉ muốn tôi buông tha cho anh, tiếp tục đi đến chỗ khác gây họa cho các cô gái khác, tiêu diêu tự tại mà thôi!”

Nghe thấy Ngọc Sinh Yên nói vậy, Tiêu Phàm không khỏi có chút phiền muộn, bởi vì lời Ngọc Sinh Yên hắn khó mà phản bác lại được.

Liên minh rất mạnh, mọi người đều biết, ngay cả hắn bước chân vào chiến trường, cũng không biết phần thắng của bọn hắn nằm ở đâu?

Cho nên hắn ở trên Tự Mạc nhai mới có thể lập ra một tập hợp tiên phong mọi chiến lực, sau đó dựa vào tình huống trên chiến trường mà bàn bạc kĩ hơn kế hoạch phân thắng bại,đấu trí so sức với kẻ địch.

Nhưng phải bàn bạc cụ thể như thế nào, cái này vẫn không thể nói rõ được, càng đừng nói đến chuyện xác định tỉ lệ chiến thắng.

Chương trướcChương tiếp