favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ác Ma Doanh Địa
  3. Chương 768: Hung Ác

Chương 768: Hung Ác

Vẻ mặt Tiêu Phàm bỗng nhiên kiên định, khiến Ngọc Sinh Yên bị dao động, hai gò má lặng lẽ phiếm đỏ, trái tim cũng không nghe theo sự sai bảo mà mãnh liệt đập mạnh.

Cảm nhận được khác thường trong thân thể của mình, Ngọc Sinh Yên không khỏi có chút buồn bực: “Tôi sẽ không tin chuyện ma quỷ của anh một lần nữa đâu! Tóm lại hôm nay có tôi canh giữ ở đây, anh đừng mơ có thể rời khỏi được!”

Mũi kiếm giương thẳng, vô cùng sắc bén chĩa về phía Tiêu Phàm.

“Cô thật sự phải làm vậy sao? Tôi đây cũng chỉ có thể ra tay với cô thôi!”

Ánh mắt Tiêu Phàm lạnh lẽo, lộ vẻ vô cùng nghiêm túc, mặc dù hay tay hắn vẫn đỡ lấy chân của Miên Miên, nhưng Ngọc Sinh Yên có thể cảm nhận được rõ ràng ý chí chiến đấu của hắn đang trở nên rõ ràng.

Cuối cùng hắn vẫn nỡ xuống tay sao?

Không hề sợ hãi, lại càng hưng phấn hơn, tay phải nắm Tây Dương kiếm có chút run rẩy, hai mắt Ngọc Sinh Yên lóe lên ánh sáng.

Mà sau đó trên mặt Ngọc Sinh Yên hiện tại sự hoang mang, bởi vì cô chỉ thấy đôi môi mỏng của Tiêu Phàm hé mở, ánh mắt chuyên chú, một câu hỏi không hợp hoàn cảnh nhẹ nhàng phát ra từ miệng hắn…

“Ai là người đẹp trai nhất thế giới!”

Ai là người đẹp trai nhất thế giới?

Hắn đang nói cái gì kì quái vậy?

Sau khi nghe thấy câu hỏi của Tiêu Phàm, Ngọc Sinh Yên cảm thấy có chút không thể tin nổi, sự tức giận trong lòng cũng lập tức bị sự nghi hoặc thay thế.

Cô vừa định mở miệng ra chỉ trích Tiêu Phàm nói năng linh tinh, nhưng ngay sau đó cô liền phát hiện một điều kì lạ, thân thể của cô không thể cử động được.

Không đợi cô hiểu rõ được tình hình, đôi môi màu hồng nhạt khẽ nâng lên, một câu nói khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ từ từ tuôn ra…

“Mệnh… Phàm… đẹp… nhất…”

Từng chữ một, vô cùng cứng nhắc, Ngọc Sinh Yên muốn dùng hết sức giữ vững lí trí của mình, nhưng lại bị sự xấu hổ quấy phá, hai má cô đã bị thiêu nóng hầm hập từ lâu rồi.

Mình đang nói gì thế này?

Tên khốn kia đẹp trai chỗ nào chứ?

Vì sao mình lại vô duyên vô cớ khen hắn đẹp trai chứ! Thật sự là xấu hổ chết mất!

Vừa dứt lời, Ngọc Sinh Yên vươn tay ôm hai đám mây đỏ rực trên mặt cô, trong lòng cô làm gì còn có chút ý muốn chiến đấu nào nữa, thậm chí cô hận không thể lập tức đào một cái hố trên mặt đất để chui nào.

Không đúng! Ngọc Sinh Yên! Mày phải bình tĩnh một chút, tình huống kì quái này nhất định là do tên khốn nạn Mệnh Phàm gây ra!

Phải rồi, trên tieba còn có lời đồn là Lich King Mệnh Phàm biết sử dụng yêu pháp, nhất định vừa rồi hắn đã thi triển yêu pháp, nhất định không thể trúng kế của hắn, bị hắn mê hoặc tâm trí được!

Sau khi hiểu ra mọi thứ, Ngọc Sinh Yên lập tức tỉnh táo hơn nhiều, nhưng khi nhớ lại những lời mình vừa mới nói ra, cô vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ, cảm giác phiền muộn tích tụ trong lồng ngực, sự xấu hổ dần dần biến thành tức giận. “Mệnh Phàm khốn kiếp! Vậy mà anh lại dám bẫy tôi! Xem tôi dùng một kiếm gọt chết anh!”

Cô lại hò hét đe dọa, nhưng xung quanh làm gì còn lại chút bóng dáng nào của Tiêu Phàm?

Cuối cùng Ngọc Sinh Yên cũng phát hiện Tiêu Phàm trốn thoát, cô giận dữ không thôi, đôi chân ngọc dẫm mạnh xuống, vẫn không thể bình phục sự tức giận trong lòng.

Khi cô suy nghĩ xem mình có nên đuổi theo giết hắn hay không, cô bỗng nhiên nhớ ra trọng trách mà mình đang mang trên người, vô cùng không cam lòng hậm hừ, “Nếu là bình thường nhất định tôi sẽ đuổi cùng giết tuyệt, nhưng hiện tại chỉ có thể tha cho anh một lần, lần sau gặp lại tôi nhất định sẽ băm anh!”

Dứt lời, Ngọc Sinh Yên cũng không quay đầu lại mà đi vào trong rừng sâu…

…

Tiêu Phàm mang theo Miên Miên nhanh chóng bước qua rừng cây,

Trên mặt hắn vẫn còn nguyên sắc ửng đỏ.

Loại kĩ năng tự tổn tại xấu hổ muốn nổ tung Tuyên Ngôn Thân Sĩ này, nếu như không phải bắt buộc, Tiêu Phàm căn bản không muốn thi triển nó.

Nhưng hắn bị Ngọc Sinh Yên dây dưa quá lâu rồi, không thể làm gì được, hắn chỉ có thể chịu mất mặt một lần, dựa vào kĩ năng dài hạn duy nhất này.

Dù sao muốn tẩy trắng ấn tượng về mình trong lòng Ngọc Sinh Yên, cũng không phải chuyện dễ dàng, để mau chóng thoát thân, Tiêu Phàm không ngại bôi đen thêm một chút nữa.

Nhưng sau khi tình hình cuộc chiến bị Ngọc Sinh Yên hiểu rõ, trong lòng Tiêu Phàm cực kì bất an.

Mặc dù hắn biết trận doanh Ác Ma của mình bên này đang rơi vào tình huống xấu, nhưng trong lòng vẫn luôn ôm suy nghĩ dám diều thì có thế chiến thắng được, nhưng khi Ngọc Sinh Yên không hề khách khí châm chọc chuyện này, dần dần Tiêu Phàm cảm thấy có chút lo lắng cho tình thế hiện giờ, bởi vì lời nói của Ngọc Sinh Yên rất khó nghe, nhưng lại vô cùng khách quan.

“Nghĩ cái gì thế? Ở trận doanh Ác Ma còn có những quái vật như Tiểu Sửu Hoàng, A Hoa Tỷ, Hắc Long bang do Ác Long dẫn dắt cũng là một đám người hung tàn vô cùng bạo lực, ngoài ra Tuyết Dạ và Bán Trường Miên sau khi hắc hóa cũng vô cùng giỏi, căn bản không cần loại người bình thường như mình lo lắng, ha ha…”

Tiêu Phàm cười khổ tự an ủi mình một phen, sự bất an trong lòng dường như cũng đỡ hơn một chút, “Phải rồi, mình phải mau chóng gặp lại bọn họ, chỉ cần gặp được nhau, nhất định thế cục sẽ tươi sáng hơn!”

…

Tiêu Phàm và Ngọc Sinh Yên tạm thời tách khỏi nhau, nhưng quần chúng bên ngoài vẫn không thể bình tĩnh lại, bởi vì trong lòng bọn họ thấy tò mò, rốt cuộc Mệnh Phàm và Ngọc Sinh Yên đã xảy ra chuyện gì trong đó?

Hình ảnh bên trong chiến trường, bọn họ hoàn toàn không thấy rõ, chỉ nhìn thấy Lich King Mệnh Phàm từ khi bắt đầu Chúng thần di tích chi chiến, liền cõng một bé loli, nhanh chóng đi vào trong chiến trường.

Khó khăn lắm mới gặp được kình địch, không ngờ trận chiến này lại chẳng khác nào một đôi tình nhân đang cãi nhau.

Trong khoảnh khắc cuối cùng kia, Mệnh Phàm biến Ngọc Sinh Yên thành dáng vẻ ngượng ngùng, muốn người khác phủ nhận giữa Mệnh Phàm và Ngọc Sinh Yên không có gì cũng khó!

Khuôn mặt đỏ bừng của Ngọc Sinh Yên, tựa như nói rõ với mọi người quan hệ giữa hai người bọn họ, hơn nữa kết hợp với lời giải thích trước đó của Tiểu Miêu, chuyện mà hai người bọn họ giấu diễm mọi người dường như cũng sáng tỏ hơn nữa trong lòng người xem.

Không ngờ rằng hai người ngoài mặt vốn là đối thủ, nhưng lại ngấm ngầm phát triển thành kiểu quan hệ này, nếu không thì làm sao có thể giải thích được chuyện hai người bọn họ gặp nhau trên chiến trường lại căn bản không hề làm đối phương bị thường chứ?

Nếu nói Mệnh Phàm tự ý bỏ chạy, Ngọc Sinh Yên cũng có thể đuổi theo giết hắn mà.

Nhưng Ngọc Sinh Yên lại chọn đi về hướng ngược lại với hướng đi của Mệnh Phàm, điều này quả thực khiến người khác phải đau lòng, kết quả này khiến người khác đau lòng hơn cả việc Ngọc Sinh Yên bị Mệnh Phàm đánh bại…

Nữ thần thất thủ rơi vào trong ma trảo của Lich King Mệnh Phàm, dường như dần dần đã trở thành sự thật, bên ngoài chiến trường từ từ xuất hiện bầu không khí mất mát, vẻ mặt của những người xem này uể oải như thất tình vậy.

Sự đau buồn trong lòng này, dần dần trở thành ghen tị, ngay khi bọn họ chuẩn bị trút giận mắng nhiếc Tiêu Phàm, cả người bỗng giật nảy lên.

Bởi vì hình ảnh trên màn hình lớn thay đổi, trở nên vô cùng đáng sợ, lập tức tóm được tấm lòng của mọi người!

…

Tiêu Phàm và Ngọc Sinh Yên rời khỏi nhau, đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa, đạo diễn lập tức chuyển ống kính đến chỗ cuộc chiến kịch liệt nhất trên chiến trường, nhưng vừa thay đổi, lại khiến cho người xem không thể phản ứng kịp.

Nếu như nhìn bản đồ chiến trường như một khối vuông, vậy thì cực đông của chiến trường chính là góc phải của khối vuông, mà lúc này Hắc Long bang do Ác Long dẫn dắt đang ở trên góc phải của khối vuông này.

Đây là phế tích của một tòa thành trấn, đá trắng chuyên dùng để xây dựng đã nhiễm lên một chút sắc đỏ, có chút tươi đẹp.

Trong căn phòng đã sụp xuống, ánh lửa lập lòe, ngày không có gió, khói đen lượn lờ bay thẳng trên trời, nhìn qua rách nát không chịu nổi.

Xương bên ngoài đen sì bóng loáng của Ma Nhện Phục Kích đã xuất hiện thêm một vài vết cắt, số lượng đã khác xa ban đầu.

Chương trướcChương tiếp