Thành viên của Hắc Long bang đều xuống ngựa, sắc mắc có chút mệt mỏi, nhưng vẫn mắt vẫn hưng phấn không hề giảm đi, dường như vừa rồi họ đã trải qua một trận chiến kịch liệt.
Att lau chùi vết máu dính trên Sát Trư đao, tâm trạng vô cùng thoải mái.
Biều Đại Đại đang múa may Đường Lang quyền lại càng đắc ý hơn.
Ngay cả Phong Lang dáng vẻ luôn thô bạo, trên mặt fax cũng xuất hiện vẻ sung sướng hiếm thấy.
Có điều lúc này ánh mắt của mọi người cũng không nhìn bọn họ, mà nhìn về phía người đàn ông mặc một bộ giáp đen toàn thân, lại choàng thêm chiếc áo choàng đỏ như máu.
Ở trước người hắn ta, còn có một kỵ sĩ vàng óng ánh.
Mặc dù áo giáp trên người kỵ sĩ tỏa ra hào quang, trong lòng cầm một thanh cự kiếm sắc bén, nhưng mọi người vẫn có thể thấy được hiện tại vị kỵ sĩ này đang vô cùng sợ hãi.
Ở trước mặt Ác Long, thần khí cũng không thể mang lại dũng khí cho anh ta được.
Nhìn thấy hắn ta, dường như mọi người đều đoán ra được chuyện gì vừa xảy ra.
Nhưng lúc này trên sàn đấu chỉ có duy nhất một kỵ sĩ, trong lòng mọi người không khỏi có chút hoảng sợ.
Chẳng lẽ chiến lực của công hội Ngạo Thiên trên “Chúng thân di tích chi chiến” đều đã bị Hắc Long bang diệt sạch rồi sao?
Đối mặt với sự nghi hoặc của người xem, Ác Long dùng thủ đoạn dữ tợn nhất trả lời bọn họ…
Chỉ thấy được Ác Long nhanh chóng vọt lên, vươn tay ra, nhanh chóng bắt được hai tay của Long Ngạo Thiên, mượn lực bẻ về phía sau, Long Ngạo Thiên đang ngây người nhanh chóng bị hắn ta chế trụ.
Nhưng Ác Long sẽ không bỏ qua như vậy, hắn ta vươn chân phải, đạp mạnh vào sau lưng của Long Ngạo Thiên!
Phân Cân Thác Cốt!
“A!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếng kêu thảm thiết trong tiếng hô của thành viên Hắc Long bang có vẻ càng thêm dữ tợn…
Màn hình không tiếng động, nhưng mọi người phảng phất như nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Long Ngạo Thiên phát ra từ trong đó. Đặc biệt là nhìn thấy khuôn mặt méo mó vì đau đớn của Long Ngạo Thiên, một luồng khí lạnh tràn ngập trong lòng mọi người.
Không khí hiện tại có chút lạnh lẽo, Tiểu Miêu và Crimson Rose đã sớm bị hành vi bạo lực của Ác Long dọa tới mức hoa dung thất sắc, Phong Ma Tiểu Xích Lang đành phải nhận lấy micro của MC.
“Lúc trước Ác Long còn ở trận doanh Ác Ma, dẫn dắt Bang Hắc Long đều làm việc tàn bạo như thế này đây. Tôi vốn nghĩ rằng người này sẽ trở thành một thế hệ kiêu hùng trong “Tân Sinh”. Chỉ có điều thế sự khó lường, giữa đường lại xuất hiện một tên “Lich King” Mệnh Phàm mạnh mẽ đánh bại hắn ta lúc đó cấp bặc tương đối cao. Sau này Bang Hắc Long ở trong “Tân Sinh” kín tiếng ẩn núp. Hiện tại bọn họ chẳng qua cúng chỉ là bại lộ bản tính mà thôi.
Hóa ra cái tên Ác Long này đã từng bị “Lich King” Mệnh Phàm đánh rồi, mới dẫn tới hiện tại hắn ta không còn càn quấy như trước nữa sao?
Nếu như không đụng phải “Lichking” Mệnh Phàm, hiện tại còn không phải đã bị tên độc ác này biến thành thiên hạ đại loạn rồi sao?
Khán giả nhìn thấy nam tử tàn bạo trên màn hình, lần đầu tiên bắt đầu cảm tạ Tiêu Phàm từ dưới đáy lòng.
…
Phân cân thác cốt, trước kia lúc Ác Long “phế” đi hai tay của Tiêu Phàm sử dụng tuyệt kí tất sát kia, cảm giác đó thật sự rất thống khổ. Đến bây giờ Tiêu Phàm vẫn khó có thể quên được.
*Phân cân thác cốt: động tác võ thuật gây ảnh hưởng đến gân cốt.
Long Ngạo Thiên vốn được nuông chiều từ nhỏ, nghị lực lại không được như Tiêu Phàm, bị Ác Long làm như vậy, sút chút nữa đau đớn đến ngất đi.
Hai tay bị phế bỏ treo lơ lửng, hội trưởng công hội Ngạo Thiên Long Ngạo Thiên lúc trước vô cùng kiêu ngạo giờ sắc mặt trắng bệch, rõ rằng hắn ta đã bị sự hung tàn của người Bang Hắc Long dọa đến choáng váng rồi.
“Hội trưởng công hội Ngạo Thiên lại có dáng vẻ như vậy sao? Thật sự làm người khác thất vọng…”
Nhìn thấy Long Ngạo Thiên không hề có sức phản kháng, Ác Long trước tiếp ra tay giải quyết hắn ta.
Bởi vì Long Ngạo Thiên không hề phản kháng, không có đồ phòng ngự bảo vệ để đón một đòn của Ác Long, cho dù trên người hắn ta toàn là thần khí cũng chỉ có thể bay theo gió thôi.
Đợi đến lúc Long Ngạo Thiên biến mất khỏi chiến trường, Ác Long nhìn vào mặt đất trống không không có lấy một vật, cảm thấy có chút mất hưng.
“Còn chưa làm gì bùng nổ nữa, thật sự là đáng tiếc mà.”
Thẻ bài trận doanh, được sinh ra ngẫu nhiên trên tay người chơi, là thứ đồ nếu như bị phá hỏng có thể khiến cho thế lực một bên trực tiếp bị đá ra khỏi sân.
Trên tay Ác Long đang cầm thẻ bài của trận doang Ác Ma, hắn ta vốn mong chờ trong tay Long Ngạo Thiên sẽ giữ một khối. Đáng tiếc tên cặn bã yếu đuối này vẫn không xứng đáng được giữ thứ đồ quan trọng đó…
“Lão đại, quả nhiên Bang Hắc Long chúng ta cực kì mạnh đó, dễ dàng tiêu diệt được công hội Ngạo Thiên của trận doanh Nhân Loại. Cứ tiếp tục như thế này, sớm muộn gì vị trí thắng cuộc của “Chúng thần di tích chi chiến” cũng sẽ rơi vào tay chúng ta!”
Nhìn thấy Ác Long tiêu diệt Long Ngạo Thiên, Phong Lang lộ ra chút hưng phấn, tiến lên tâng bốc một phen.
“Cũng phải, công hội Ngạo Thiên đã bị diệt rồi, mục tiêu tiếp theo của chúng ta…”
Ác Long còn chưa dứt lời, trong lòng giật nảy, sắc mặt thay đổi, bởi vì lúc này những âm thanh xé gió liên tiếp vang lên.
Đinh! Đinh! Đinh!
Thiết quyền của Ác Long khua khua trước người tạo thành hàng loạt tàn ảnh, từng mũi tên một rơi xuống.
Nhưng không phải là tất cả mọi người đều có thực lực mạnh mẽ và dự cảm sắc bén giống như Ác Long, một loạt mũi tên tấn công bất ngờ, thành viên Bang Hắc Long trong nháy mắt mất đi không ít người tài.
“Ai! Mau cút ra đây! Lén lén lút lút đâu tính là hảo hán!”
Xoay người nhìn lại, người đánh lén này đã ẩn nấp vào trong đài quan sát, trong lòng Ác Long không khỏi có chút bực bội. Cơn bực này không phải bởi vì sự tổn thất vừa rồi, mà là bởi vì mũi tên này đến từ phía sau, chứng minh hành tung nhóm của hắn ta đã sớm bị bại lộ, cho nên mới có thể bị người khác tính kế mai phục.
“Ha ha ha, lén lén lút lút sao? Là do anh quá mức liều lĩnh rồi. Xâm nhập nơi của kẻ địch, lại không bố trí phòng vệ. Ác Long, đáng đời anh!”
Tiếng cười kì quái vang lên, Ác Long vểnh tai lên, vẫn không thể phát hiện được vị trí hiện tại của đối phương, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy kì quái.
“Ai! Ra đây xem nào! Anh hùng đấu võ miệng thì có tác dụng gì chứ?”
“Ngu xuẩn! Tôi đứng ngay trong tầm mắt của anh, bản thân anh mở mắt ra không nhìn thấy, còn trách tôi đứng trong bóng tối. Xem ra một trong bảy tội “Mammon – Tội Tham Lam” Ác Long cũng chỉ đến thế thôi.”
Trong tầm mắt sao?
Vì sao trong mắt mình ngoại trừ nhà cửa và đường phố ra lại không hề có một bóng người, hơn nữa giọng nói kì quái này giống như bay đến từ tám hướng, chẳng lẽ?
Ác Long nháy mắt nhớ đến điều gì đó, mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn trời cao, lúc này mới trong thấy một con quạ đêm vô cùng lớn đang không ngừng bay vọng quanh trên đầu của các thành viên Bang Hắc Long.
Ác Long nhớ ra suốt một đường này hắn ta dẫn mọi người đi về phía đông, trong lòng bỗng nhiên sinh ra dự cảm không ổn.
“Ha ha ha, tên ngu xuẩn anh rốt cuộc cũng phát hiện ra sự tồn tại của tôi, chỉ có điều hiện tại đã muộn rồi. Trận chiến này Bang Hắc Long các anh nên kết thúc rồi!”
Quạ đêm cấp tốc bay xuống, bay xuống đứng trên nóc nhà của tòa nhà phía xa, hội trưởng công hội Tinh Thần mới hiện ra diện mạo vốn có của mình.
“Là anh sao?”
Hội trưởng công hội Tinh Thần, năng lực chiến đấu một mình không mạnh, am hiểu bày kế sắp xếp bố cục.
Ác Long lập tức nhớ tới tài liệu đánh giá hắn ta của Phong Ma Tiểu Xích Lang.
Nếu như chỉ có một mình hội trưởng công hội Tinh Thần đến đây, Bang Hắc Long căn bản không yếu, nhưng tên am hiểu bày mư sắp xếp bố cục như hắn ta bình thường sẽ không đánh mà không cầm chắc phần chuôi trước. Hiện tại hắn ta không tiếc hiến thân, vậy có nghĩa là…
Bỗng nhiên Ác Long trở nên khẩn trương bất an hơn.