“Chẳng lẽ các anh cũng có đá truyền tin sao?”
“Ha ha, thật buồn cười! Tôi nói như vậy các anh cũng tin à! Chúng tôi nào có đá truyền tin gì đó, vừa rồi chỉ là trêu đùa anh thôi.”
“Vậy vì sao…”
“Chúng tôi không có đá truyền tin, nhưng không có nghĩa là chúng tôi không có cách truyền tin nào khác, cuộc chiến lớn như “Chúng thần di tích chi chiến”, công hội Tinh Thần chúng tôi không chuẩn bị trước gì đó thì sao mà được đây? “Nghiễm vực chi âm”, các cán bộ công hội Tinh Thần vất vả hoàn thành nhiệm vụ để thu được ống cấm chú. Sau khi sử dụng chúng, có thể giúp cho âm thanh của người sử dụng lan ra toàn bộ chiến trường, xuất hiện trong đầu những người thuộc đội mình. Hiệu quả của cấm chú này có thể duy trì liên tục trong một giờ.”
“Cho nên anh ở trên trời vẫn luôn bay theo chúng tôi, sau khi nhìn thấy đội của chúng tôi tiến vào sâu, liền sử dụng cấm chú “Nghiễm vực chi âm” ở trên không trung, thông báo vị trí phương hướng của Bang Hắc Long chúng tôi cho tất cả những người chơi trên chiến trường biết. Bởi vậy lúc này chúng tôi mới bị anh bao vây ở đây.”
“Xem ra anh cũng không phải ngốc nghếch đến vậy, mới nói qua loa, anh vẫn có thể hiểu được nguyên do của việc này. Chỉ có điều anh hiểu được cũng đã muộn rồi!”
“Vậy vì sao anh lại không ra tay cứu đám người Long Ngạo Thiên bọn họ?”
“Sao vậy? Vừa mới khen anh thông minh, sao anh lại hồ đồ như vậy rồi? Lúc tôi sử dung “Nghiễm vực chi âm”, Long Ngạo Thiên cũng đang có mặt trong chiến trường, bọn họ đương nhiên sẽ biết được hành tung và mục đích của anh.”
“Nói như vậy, hắn ta chỉ là mồi nhử!”
Ác Long nghe xong lời nói cảu hội trưởng công hội Tinh Thần, mặt biến sắc, thầm nghĩ người này thật sự rất ngoan độc!
“Đúng vậy, nhiệm vụ của hắn ta chính là làm mồi nhử. Lúc nghe thấy tôi trước mặt mọi người dùng “Nghiễm vực chi âm” khen ngợi hắn ta là anh hùng, trong lòng hắn ta chắc là vô cùng đắc ý! Hiện tại phỏng chừng hắn ta đang ở ngay dưới sàn đấu này, cười hả hê chờ mong kết cục bi thảm của anh đấy…”
Xong rồi, bây giờ thật sự là xong rồi.
Sau khi biết được tiền căn hậu quả, toàn thân Ác Long đều trở nên sa sút, trong lòng hối hận không thôi.
Vốn tưởng rằng bản thân hắn ta có thể dẫn theo thành viên Bang Hắc Long rong ruổi chiến trường, không nghĩ tới từ đầu đến cuối, tất cả đều chỉ là một giấc mộng đẹp mà thôi.
Sớm biết như thế, bản thân sẽ thành thành thật thật đi đến chiến trường phía bắc để tụ tập với những người khác rồi. Nếu như có thể tập hợp toàn bộ lực lượng trong trận doanh Ác Ma, có lẽ còn có thể có sức lực ngang bằng với bọn họ. Nhưng hôm nay các thành viên của Bang Hắc Long đều bị bao vây rồi, những người còn lại của trận doanh Ác Ma ngoài Bang Hắc Long ra sao có thể đọ sức với công hội Tinh Thần một phen đây?
Vẻ mặt Ác Long ảm đạm, tự biết khả năng thắng không còn nữa, cũng mất luôn tâm trạng tiếp tục chiến đấu.
Xem ra trận đấu này, trận doanh Ác Ma đã định trước sẽ thất bại rồi.
“Lão đại, thừa lời với bọn họ nhiều như vậy làm gì! Bọn họ nói chúng ta đánh không lại họ, chúng ta sẽ không đánh được thật sao? Bọn họ chỉ qua là nhiều người hơn chút mà thôi, nhưng đều là lũ tay chân gầy guộc cả, thật sự đánh nhau, ai thắng ai thua vẫn chưa biết đâu!”
Phong Lang cũng không phát hiện ra sự khác thường của Ác Long lúc này, tùy ý nói với hắn ta.
Ác Long ngẩng đầu lên, nhìn qua thành viên Ác Long bang bên mình một lượt, phát hiện sắc mặt bọn họ vẫn luôn tàn bạo như trước, ý chí chiến đấu dâng cao, giống như đang chuẩn bị nghênh đón trận chiến vô cùng căng thẳng xảy ra bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc và thân thiết đến như vậy, Ác Long nhất thời quên đi phiền muộn lúc này, như gỡ bỏ được gánh nặng trong lòng, nhìn thấy nhưng ánh mắt vẫn luôn tràn đầy tự tin như lúc trước, trong lòng hắn ta không khỏi sinh ra cảm giác hâm mộ…
Đây chính là cảnh tượng mà Bang Hắc Long nên có…
Có đôi khi suy nghĩ đơn giản một chút thật sự rất tốt nhỉ? Không hiểu được điều gì, không cần suy nghĩ điều gì, cũng sẽ không nơi nơi sinh ra phiền muộn và lo lắng trong lòng, chỉ cần dựa vào ý muốn trong lòng mình thoải mái dứt khoát tranh tài một phen trên chiến trường cũng được rồi. Căn bản không cần quan tâm kết quả như thế nào.
Mình cũng muốn được giống như bọn họ, đáng tiếc đã định trước là không có khả năng rồi…
Ác Long nhớ tới khối lệnh bài vẫn luôn yên lặng nằm trong ba lô của hắn ta, nhất thời trong lòng có cảm giác nặng nề.
Trận chiến lần này không thể bởi vì sự lỗ mãng của bản thận mà trực tiếp dẫn đến thất bại được, lệnh bài đại diện cho thành bại của trận doanh không thể rơi vào trong tay bọn họ được, cho dù lúc này mình có phải bỏ mạng cũng không thể!
“Phong Lang, cậu có nghe lời của lão đại không!”
Lời nói của Ác Long có chút nghiêm túc, làm Phong Lang nhất thời không thích ứng được: “Nghe! Đương nhiên là nghe rồi! Trên dưới Bang Hắc Long chúng ta chỉ nghe theo chỉ thị của lão đại thôi!”
“Vậy thì tốt. Hiện tại tôi giao cho cậu hai đồ vật, cậu dẫn thành viên Bang Hắc Long mạnh mẽ đột phá vòng vây thoát ra ngoài, cứ thế đi về phía bắc, không được quay đầu lại, cho đến khi giao được thứ đó vào tay Mệnh Phàm. Đến giờ Nhện Độc vẫn chưa về, nếu trên đường gặp phải điều gì phiền toái, lập tức thông báo cho cô ta đến trợ giúp. Tuy rằng tính cách của Nhện Độc rất xấu, nhưng dù sao đầu óc của cô ta cũng linh hoạt hơn cậu. Có cô ta ở đó, tôi cũng yên tâm hơn. Sau khi cậu giao vật trong tay cho Mệnh Phàm, từ đó về sau trên chiến trường này nghe theo chỉ huy của hắn…”
“Mệnh Phàm sao? Vì sao chúng tôi phải đi tìm hắn, vì sao chúng tôi phải nghe theo chỉ thị của hắn? Lão đại, còn anh thì sao?”
“A, Phong Lang à, cậu nghe lời là được…”
Phong Lang vẫn không thể hiểu được Ác Long đang nói cái gì, nhưng gã lại đọc được sự bất đắc dĩ và không cam lòng trong nụ cười của Ác Long lúc này.
“Lão đại, chẳng lẽ anh… Không! Tôi không đi! Phong Lang cũng muốn được chiến đấu đến cùng bên cạnh lão đại trong trận này!”
“Cút! Ai là lão đại Bang Hắc Long này! Rốt cuộc cậu có nghe lời của tôi hay không!”
Ác Long trực tiếp mắng to lên, quát làm Ác Long sợ hãi không thôi, nhưng cho dù như vậy, Phong Lang vẫn muốn mở miệng nó gì đó: “Nhưng… nhưng mà…”
“Đừng nhưng nhị gì hết! Đừng tiếp tục kéo dài thời gian thêm nữa! Nếu tiếp tục kéo dài, sẽ có càng nhiều người nghe thấy thông báo từ “Nghiễm vực chi âm”, từ các chiến trường lân cận kéo đến, lúc đó khả năng đột phá vòng vây sẽ lại nhỏ đi. Cậu mau cầm hai thứ đồ này rời đi, nhất đi phải giao nó vào trong tay Mệnh Phàm!”
“Nhưng… lão đại!”
Phong Lang lại hét to một câu, nhưng âm thanh lại cực kì giống cầu xin.
Ác Long túm lấy bả vai của Phong Lang, lại nghiêm túc dặn dò thêm một lần: “Phong Lang, tôi vẫn luôn coi cậu là người anh em tốt, nên nói toàn bộ thành viên Bang Hắc Long đều là anh em tốt của Ác Long tôi mới đúng. Cho nên tôi hi vọng nhưng người anh em tốt của tôi có thể đoạt được vinh quang trong trận chiến này, mà không phải bởi vì sai lầm của tôi, chôn vùi hi vọng thắng lợi ở nơi này. Cho nên lúc này cậu nên nghe thep lời tôi nói, đột phá vòng vây chạy đi, mà không phải chôn theo tôi ở đây!”
“Vậy anh…”
“Tôi giao trọng trách này giao cho cậu, là bởi vì tôi tin tưởng chắc chắn cậu có thể mang ving quang chiến thắng về cho Bang Hắc Long chúng ta! Cậu chắc sẽ không để lão đại tôi phải thất vọng chứ! Cậu đừng lôi thôi nữa, không thì Ác Long tôi sẽ không nhận người anh em như cậu đâu! Cậu mau chạy đi cho tôi!”
“Lão đại!” Phong Lang nghiến chặt răng lại, trong lòng cảm thấy khó chịu, khóe mắt có chút ướt át.
Một bàn tay nặng nề vững chắc đặt lên trên bả vai Phong Lang, cuối cùng Ác Long cũng hô to một câu với các thành viên Bang Hắc Long: “Mọi người nghe lệnh! Không tiếc bất cứ giá nào,
Đi theo Phong Lang phá vòng vây! Bang Hắc Long vô địch! Trận doanh Ác Ma vạn tuế!”