Hổ Nữu đứng bên cạnh Bán Trường Miên sắc mặt cũng không được tốt lắm, chuyện đến nước này,cô vẫn khó có thể tin ở trong “Tân Sinh” này lại có người cường đại đến mức đánh bại được hắc hóa của Bán Trường Miên dễ như trở bàn tay, lại còn toàn thân trở ra.
Nếu người này ra tay lần thứ hai, vậy thì trong “Chúng thần di tích chi chiến” này, trận doanh Ác Ma của bọn họ làm sao còn được nửa phần thắng lợi cơ chứ?
Người đàn ông đã rời đi từ lâu nhưng hai cô gái vẫn lẳng lặng đứng thẳng ở đó, bỗng nhiên đất trời rung chuyển, trên hoang mạc đất đá cùng với cát bụi tung lên mịt mù.
Hai cô gái từ trong hoảng hốt bừng tỉnh, há mồm trợn mắt nhìn chuyện đang xảy ra trước mặt.
Đây là cái gì?
…
Đây là địa đồ co rút theo chu kì, cảm giác được rung động dưới chân, Tiêu Phàm trong lòng hiểu rõ.
Nhưng coi như có hiểu rõ nguyên nhân của trận động đất này thì Tiêu Phàm cũng có chút khiếp sợ, thậm chí dần dần sinh ra cảm giác bất an.
Bởi vì biên độ chấn động cùng với thời gian kéo dài thật sự quá mức khoa trương, chẳng lẽ trong lúc mình cùng với Ngọc Sinh Yên ác chiến, trên chiến trường đã có rất nhiều người chơi bị chết hay sao?
Nếu không thì tại sao chiến trường lại co rút kịch liệt như thế?
Đợi đến khi đất trời bình ổn trở lại, Tiêu Phàm lại một lần nữa không ngừng nghỉ chạy về phía Bắc.
…
Vị trí của Hổ Nữu và Bán Trường Miên ở bên ngoài đó mấy dặm, Kiếm Thần một mình đi trên chiến trường, trong lòng nghĩ về cô gái mặc áo đen mới vừa cùng hắn ta giao chiến một phen.
Vừa vào chiến trường đã ngay lập tức gặp phải cô gái phiền phức như vậy, thực sự là cực kì khổ sở.
Nếu không phải bởi vì cô có thực lực tuyệt vời, có thể mài giữ trình độ của ngươi chơi bên liên quân kia, cô dây dưa vô lí như thế, ta thực sự muốn dùng một chiêu kiếm chém cô.
Mặc dù đuổi cô có chút tốn thời gian, bất quá bây giờ chính mình cùng có thể chạy nhanh tới địa điểm ước đinh logout trong kế hoạch.
Kiếm Thần nhìn thảm thực vật thưa thớt dần xuất hiện trên mặt đất, mệt mỏi suy tư thầm nói.
Lúc này, bước chân của Kiếm Thần bỗng nhiên dừng lại, bởi vì nơi ánh mắt của hắn ta quét đến xuất hiện thêm một bóng người.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên Kiếm Thần gặp gỡ trong “Tân Sinh”, nhưng hắn ta đối với người này cực kì quen thuộc.
“Sư đệ?”
Hiếm khi thấy Kiếm Thần mở miệng nỉ non.
…
Tiêu Phàm mang theo Miên Miên nhanh chóng chạy nhanh, mất đi địa bàn lại không muốn đi bộ nên Tom Cruise vô liêm sỉ ôm lấy bắp đùi của Tiêu Phàm, dự định đi nhờ xe vượt qua chiến trường bao la.
Khi đang không ngừng xóc nảy lại bỗng nhiên dừng lại, móng vuốt Tom Cruise đang ôm lấy bắp đùi của Tiêu Phàm theo quán tình không khỏi nới lỏng một chút, trong lòng nó âm thầm oán giận “Người xúc phân số một” chết tiệt, để một bé gái nhân loại cấp thấp chiếm địa bàn của ta mà bản soái miêu cùng không nói gì rồi, lẽ nào bây giờ còn có ý định giở trò bỏ rơi bản soái miêu, quả thực là tội không thể tha thứ!
Nhưng khi Tom Cruise chú ý tới người đàn ông đang đứng trước mặt của Tiêu Phàm thì nó biết là nó đã hiểu lầm “Người xúc phân số một” rồi, bởi vì theo bản năng nó cảm giác được nhân vật mới xuất hiện trước mắt nó đây là một người cực kì nguy hiểm.
Tom Cruise còn có thể phát hiện được hơi thở nguy hiểm trên người Kiếm Thần thì tất nhiên Tiêu Phàm cũng không thể không cảm nhận được, vì thế cho nên hắn nhanh chóng ngừng chân lại, cảnh giác nhìn chằm chằm Kiếm Thần đang đứng trước mắt.
Kiếm Thần cũng không nhúc nhích, ở khoảng cách gần quan sát Tiêu Phàm, ánh mắt rất bình tĩnh.
…
Nhìn hóa trang của cái tên này, có lẽ hắn ta là người của trận doanh Kiếm Sĩ, thế nhưng vì sao hắn ta nhìn thấy mình mà lại không tấn công?
Đối với sự bình tĩnh của Kiếm Thần, Tiêu Phàm rất nghi ngờ.
Một đường vừa rồi, chỉ cần là người nhìn thấy hai chữ “Mệnh Phàm” màu đỏ như máu trên đỉnh đầu của hắn đều không nhịn được mà chĩa binh khí vào mặt hắn, ngược lại người đàn ông trước mắt này lại bình tĩnh đến lạ lùng, dường như không phải là một chiến sĩ trên chiến trường mà chỉ là một người đứng xem.
Thậm chí Tiêu Phàm còn không có cách nào từ trong mắt hắn ta nhìn được nửa phần địch ý, điều này làm cho Tiêu Phàm cảm thấy kì lạ.
Có điều người này khó mà che lấp được hơi thở tỏa ra từ trên người mình.
Im lặng giằng co một lúc lâu, rốt cuộc Tiêu Phàm cũng không chịu được loại bầu không khí ngột ngạt như thế này, đưa chân bước về phía trước!
Ngươi đã bất động thì ta cũng lười quản ngươi, chạy là thượng sách!
Tiêu Phàm lướt qua người Kiếm Thần, hắn vốn cho rằng Kiếm Thần sẽ đuổi theo, không ngờ sau khi Tiêu Phàm lướt qua rồi mà Kiếm thần vẫn lẳng lặng đứng yên tại chỗ.
Ồ? Cái tên này đang làm cái gì vậy! Sao còn chưa ra tay? Nếu ngươi không đuổi theo ra tay thì ta sẽ chuồn mất đó!
Hả? Cái tên này vẫn đứng yên bất động, có phải là hắn ta có tật xấu hay không vậy?
Nếu không phảibây giờ bổn đại gia không có thời gian thì với loại người đầu gỗ giống như ngươi ta đã chém liền một kiếm rồi!
…
Nhìn Tiêu Phàm đã chạy đi xa, Kiếm Thần sờ sờ cằm, không biết đang trầm tư cái gì.
Đây chính là sư đệ Tiêu Phàm?
Sư thúc Lý Tiêu Sái nói bản tính của sư đệ lương thiện, ánh mắt của hắn trong suốt không có tạp chất, đúng là cũng phù hợp với người này.
Thế nhưng vì sao ta luôn cảm thấy trong hai con ngươi đen kịt của hắn ẩn giấu cái gì đó, mà ta lại không phát hiện được nửa phần dối trá dối trá trong đó vậy?
Quái, chuyện này thực sự quá quái lạ…
Chỉ cần liên quân bên kia không hoàn toàn thất thế, thì công hội Trật Tự do kiếm Thần chỉ huy sẽ vẫn duy trì nguyên tác trung lập, không tự ý ra tay, vì thế cho dù Kiếm Thần đối với sự khác biệt trên người của Tiêu Phàm rất là hiếu kì, nhưng cũng sẽ không ngay lập tức ngăn cản Tiêu Phàm lại.
Chiến trường đột phá dần dần thay đổi địa hình, Tiêu Phàm dẫn Miên Miên đến một nơi hoang mạc, tuy rằng trước mắt là một mảnh hoang vu, nhưng trong lòng Tiêu Phàm cảm thấy nhẹ nhõm không ít.
Thắng bại của cuộc chiến đối với một người hắn ta mà nói thực sự quá mức nặng nề, chỉ cần theo kế hoạch hội họp với đoàn người thì có thể có thêm nhiều đồng bọn đồng thời cùng hắn chia sẻ phần trọng trách này.
Tíu tít!
Một tiếng chim hót quen thuộc vang lên, trong nháy mắt Tiêu Phàm ngừng chân lại, ngửa đầu nhìn lên không trung, mà trên đỉnh đầu của hắn, một con liệp ưng quen thuộc đnag không ngừng xoay quanh.
Tịch Dương ở cách đó không xa trong khoảnh khắc mở ra hai mắt của mình, nói với Thì Vũ Hoàn bên cạnh rằng: “Đi thôi, đi nghênh đón Phàm ca!”
…
Mắt Ưng, sau khi Tich Dương lĩnh ngộ kỹ năng mới ở giải đấu PK biểu diễn “Tân Sinh”, khi sử dụng óc thể khiến Tịch Dương thu được tầm nhìn của liệp ưng tự thân triệu hồi.
Hiệu quả của kỹ năng “Mắt Ưng” trong việc đơn đấu trên không cũng không lớn bao nhiêu, bất quá đổ lại bên trong chiến trường rộng lớn thì lại là một kỹ năng có tính chất toàn diện rất lớn.
Ngày đó mở màn kế hoạch ở bên trên sườn núi, Tịch Dương nắm giữ kỹ năng “Mắt Ưng” nên đươc giao cho một nhiệm vụ cực kì quan trọng là dẫn dắt bạn bè từ bốn phương tám hướng cùng nhau đến tụ tập tại chiến trường phía Bắc.
Dù sao chiến trường ở phía Bắc cũng là hoang mạc, là một vùng đất rộng bao la, cho dù đang chạy tới, đội ngũ vẫn còn rải rác.
Muốn hoàn toàn phát huy được ý nghĩa của sức mạnh tập thể thì còn phải gặp gỡ lẫn nhau mới được.
Con liệp ưng đặc thù này bay lượn trên bầu trời của hoang mạc, giống như là hoa tiêu trong gió vạy, từ khi bắt đầu chiến đấu thì không ngừng dẫn dắt đám ác ma kia trở về, cho đến khi Tiêu Phàm dẫn theo Miên Miên đến nơi này.
Tiêu Phàm không ngừng đi theo phương hướng đến nơi của liệp ưng, quả nhiên không lâu sau đã gặp được Tịch Dương tới trước để tiếp ứng.
Còn không đợi Tiêu Phàm lên tiếng, Tịch Dương đã tức giận nói một câu ai oán: “Phàm ca, anh làm lỡ quá nhiều thời gian, phần lớn mọi người đều đã đến đông đủ, anh gần như là người đến cuối cùng đó…”