Nghe Tịch Dương nói như vậy, Tiêu Phàm có chút lúng túng, hắn quả thực là có tới châm một chút.
Tiêu Phàm đi một đường tới vẫn chưa từng ngừng lại, trên đường gặp các thế lực phe địch rải rác cũng bị Tiêu Phàm tiện tay tiêu diệt hết.
Chỉ có Ngọc Sinh Yên thì thực sự đã xử lí không tốt, cho nên mới làm cho thời gian kéo dài thêm.
Nhưng nghe Tịch Dương nói chính mình gần như là người cuối cùng rồi, nói như vậy bây giờ có người còn đến muộn hơn so với mình hay sao?
Điều này hình như có chút không hợp tình hợp lí…
Tiêu Phàm đang muốn dò hỏi tình hình bây giờ một phen, không ngờ Tịch Dương lại thêm một lần nữa vội vã nói rằng: “Liệp ưng của em phát hiện ở xung quanh đây có hành tung hai cô gái ở trong đội ngũ của anh, bây giờ em đi đón các cô ấy, sau đó sẽ gặp anh sau. Anh cũng biết đó, em không thích hợp làm công tác báo cáo, nếu như có nghi vấn gì thì anh cứ trực tiếp hỏi cậu ta đi. Cậu ta sẽ vừa dẫn anh đi đến chỗ hội họp của chúng ta, vừa tỉ mỉ nói cho anh biết tình hình trên chiến trường bây giờ.”
Nói xong Tịch Dương liền vội vã rời đi lần nữa, chỉ để lại một nam sinh ở đây.
Hai cô gái ở trong đội ngũ kia?
Lẽ nào là Hổ Nữu và Bán Trường Miên?
Không đúng, Khi các cô vừa vào chiến trường đã bị truyền tống đến phía Bắc, tại sao bây giờ còn chưa đi đến nơi hội họp chứ?
Trong lòng Tiêu Phàm có chút nghi ngờ, đành phải chờ đến khi gặp các cô lại hỏi thăm vậy.
Nhìn vị nam sinh đeo kính nhã nhặn đứng ở trước mặt này, Tiêu Pham nhớ mang máng tên này là thành viên bên trong đội ngũ “Liệp Đoàn Truy Phong” của Tịch Dương, tên hình nhu là Thời Vũ Hoàn.
“Em là Thời Vũ Hoàn, là thành viên Liệp Đoàn Truy Phong của anh Tịch Dương, cũng là thành viên duy nhất ngoài anh Tịch Dương trong Liệp Đoàn Truy Phong tham gia vào “Chúng thần di tích chi chiến” lần này.” Giống như là sợ Tiêu Phàm không biết thân phận của mình vậy, Thời Vũ Hoàn tự hào giới thiệu thân phận của mình một lần nữa.
“Là thành viên duy nhất ngoài Tịch Dương trong “Liệp Đoàn Truy Phong” tham gia vào chiến dịch lần này? Vậy Tây Qua Mạn Mạn kia thì sao?”
“Anh Tịch Dương nói cô ấy không đủ thực lực, cấm cô ấy trà trộn vào kéo chân của chúng ta bên này.”
“Vậy nhất định là cô ấy đã ồn ào một trận rất lợi hại đi.”
Tiêu Phàm nhớ Tây Qua Mạn Mạn đối với Tịch Dương cực kì cố chấp, lập tức nói ra suy đoán.
Thực ra Tiêu Phàm cảm thấy nguyên nhân thực sự là Tịch Dương ngại Tây Qua Mạn Mạn quá đáng ghét nên mới không cho cô ta tham gia vào.
“Ừm, đúng vậy. Đặc biệt em có thể tham gia, cô ấy càng không phục.”
“Ồ? Lời này có nghĩa là gì?”
“Thực lực của em và Tây Qua Mạn Mạn trong trò chơi là ngang ngửa nhau, có điều em có sở trường là thu thập tình báo và phân tích, vì thế cho nên anh Tịch Dương mới cho em tham gia chiến đấu lần này, một nguyên nhân khác nữa mà anh Tịch Dương giữ em lại là để dẫn đường cho anh.”
“Ừm, đúng vậy, cái tên Tịch Dương này khi vào trò chơi đều một mình cậy mạnh, quả thực không thích hợp là loại công việc cẩn thận tỉ mỉ này.”
“…”
“Cậu trừng tôi làm gì! Coi như cậu sùng bái đội trưởng của các cậu, nhưng những gì tôi nói đều là sự thật mà! Chính Tịch Dương cũng đã từng thừa nhận.”
Nhìn thấy vẻ tức giận của Thời Vũ Hoàn, Tiêu Phàm có chút hâm mộ Tịch Dương.
Nhìn Liệp Đoàn Truy Phong người ta đi, chính mình chỉ nói không tốt về Tịch Dương một chút, thành viên trong đội ngũ đã bảo vệ thành dáng vẻ này, nếu chính mình ở bên ngoài bị người khác chê cười, bọn đồng đội như Hổ Nữu bịp bợm đó không chừng sẽ ở bên cạnh vỗ tay khen hay đi.
Haiz, thực sự là người so với người, tức chết đi được…
“Vậy bây giờ cậu nói cho tôi một chút tình hình tổng quát trên chiến trường đi.” Tiêu Phàm vừa đi vừa nói với Thời Hoàn Vũ.
“Từ khi “Chúng thần di tích chi chiến” bắt đầu đến nay, toàn bộ người chơi tham chiến đại khái đã hao tổn chừng hai phần ba.”
Tiêu Phàm bị con số mà Thời Vũ hoàn nói ra làm cho sợ hết hồn, hai phần ba, quá khoa trương đi! Chính mình trên đường chạy đến trận doanh Ác Ma tuy rằng tốn thời gian một chút, nhưng trình độ chiến đấu trên chiến trường cũng không đến nỗi kịch liệt như thế mà!
“Hai phần ba? Làm sao cậu biết được?”
“Em logout. Sau khi logout, em thông qua từng cái trực tiếp ở hiện trường nhìn tình hình để thống kê phân tích tính toán, hai phần ba là kết quả đáng tin cậy nhất mà em tính toán được trước khi login. Mà lúc này trải qua thời gian chờ login nhất định, tình huống trên chiến trường hiện tại nhất định đã tiêu hao nghiêm trọng hơn nữa.”
Nghe Thời Vũ Hoàn nói như vậy, Tiêu Phàm nhớ lại trận động đất kịch liệt đã phát sinh lúc chính mình vừa mới đặt chân vào khu vực hoang mạc kia, chợt cảm thấy suy đoán của Thời Vũ Hoàn đáng tin hơn một chút.
“Vậy trong khoảng thời gian này rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, làm cho nhân số rút lui nhiều như vậy?”
Giai đoạn “Chúng thần di tích chi chiến” vừa mới bắt đầu, người chơi sẽ ngẫu nhiên được truyền tống đến các nơi trên chiến trường, phân bố ngày càng dày đặc, sau khi thời gian hai phút giao lưu trôi qua, cơ bản từng cặp hai – hai sẽ gặp nhau, cùng nhau kết làm đồng minh hay là cùng nhau giao chiến, trên chiến trường ngọn lửa chiến tranh dần bùng lên, tạo thành đợt thứ nhất người chơi chết trận rút lui khỏi chiến trường.”
“Ở trong giai đoạn này, thực lực tuyệt vời của người chơi càng biểu hiện xuất sắc, bọn họ lấy kĩ xảo cao siêu để chiến đấu, không ngừng thanh lý những người chơi có trình độ thấp hơn trong phe địch ở trên chiến trường, vì thế cuộc chiến đấu này đã không ngừng sàng lọc ra càng nhiều tinh anh hơn.”
Nghe Thời Vũ Hoàn nói như thế, Tiêu Phàm chợt cảm thấy có lí, hắn dẫn theo Miên Miên đi đến đây, đã có không ít người chơi của các trận doanh khác trở thành vong hồn dưới kiếm của hắn.
“Đương nhiên, cũng có những người chơi hiếm hoi có thực lực yếu kém nhưng may mắn, dựa vào những nhân tố khác mà tiếp tục sống sót, ví dụ như là em…”
“Cậu?”
Tiêu Phàm thực sự không hiểu vì sao cậu nhóc bốn mắt này lại thích khoe khoang sĩ diện trước mặt mình như vậy, nhưng đối với điều này hắn cũng lười tính toán, cực kì phối hợp hỏi lại cậu ta một tiếng.
“Không sai! Thiên phú của em là kĩ năng “Thế Giới 2D”, có thể trình chiếu trong đầu địa hình xung quanh trong phạm vi một kilometer quanh người mình, hơn nữa em còn có thể thông qua bản đồ trong đầu mà nắm rõ được hướng đi của thành viên hai phe địch ta, vì thế cho nên nhất cử nhất động của đối phương đều bị em thu vào trong mắt, đối phương làm sao tóm được em cơ chứ?”
“…”
Ta còn tưởng là cái gì nữa chứ?
Không phải là trong đầu có cái bản đồ radar thuận tiện trốn đông nấp tây thôi sao, cậu hả hê cái rắm ấy! Hơn nữa cái kỹ năng thiên phú này tên là cái quỷ quái gì nhỉ? “Thế Giới 2D”?
Điều này làm cho Tiêu Phàm ngửi thấy từ Thời Vũ Hoàn mùi vị của khu nhà đổ nát, không khỏi cách xa ra một chút.
“Ha ha, cũng bởi vì em có thiên phú tuyệt vời như vậy, mới ngoại lệ được anh Tịch Dương tuyển chọn, tham gia vào trong “Chúng thần di tích chi chiến” lần này. Hơn nữa chỉ nói riêng về việc thu thập tình báo và năng lực, em cảm thấy mình cũng không thua kém anh! Bởi vì ở trong hiện thực, lĩnh vực này em còn chưa gặp đối thủ, đều có thể ở trong thời khắc quan trọng nhất tìm được lối đi của con đường chính xác nhất…”
Nghe Thời Vũ Hoàn liên tục khoe khoang ở trước mặt mình, Tiêu Phàm thực sự có chút không rõ, không nhịn được nhắc nhở cậu ta một câu: “Cậu trước tiên đừng nói những chuyện này nữa, vẫn nên nhanh chóng tiếp tục nói cho tôi biết tình huống trên chiến trường trong lúc này đi…”
Bị Tiêu Phàm mạnh mẽ ngắt lời, Thời Vũ Hoàn chợt cảm thấy mất hứng, nhưng trong lòng cậu ta cũng rõ ràng, lúc này báo cáo tình hình trận chiến mới là chuyện quan trọng nhất.
“Tiếp theo những gì em vừa mới nói, giai đoạn chiến tranh mới bắt đầu, bởi vì các người chơi gặp gỡ ngẫu nhiên, từng trận chiến quy mô nhỏ xảy ra. Mà lúc này không hề có một chút bản lĩnh hơn nữa những người chơi có thực lực không cao thì sẽ từng bước bị phe địch loại bỏ.”