A Hoa Tỷ bị Reginald dẫn theo công hội Chiến Minh bao vây?
Chẳng trách khi gặp gỡ Xà Yêu và Yêu Đạo lại biểu hiện bộ dạng như vậy.
Sau khi hóa ác ma A Hoa Tỷ đã giết chết quá nửa thành viên của công hội Chiến Minh, xem ra đối với cuộc chiến này A Hoa Tỷ cũng đã làm hết sức mình.
Mặc dù trong lòng nói như vậy, nhưng việc tổn thất viện trợ mạnh mẽ như A Hoa Tỷ trong lực lượng chiến đấu, trong lòng Tiêu Phàm vẫn có chút nặng nề.
“Hừ! Chết chính là chết, nói chuyện toàn làm cho người ta không thích!”
Nhìn thấy Thời Vũ Hoàn giằng co với Yêu Đạo, vốn dĩ đã có ý kiến với Thời Vũ Hoàn, Bạch Y Công Tử nhất thời chen vào một câu.
“Cái tên ẻo lả kia! Ngươi có ý gì chứ! Lời tôi nói chính là sự thật! Đội trưởng của người ta mặc dù hi sinh, nói như thế nào cũng là bất đắc dĩ chết trận, còn thủ lĩnh của Huyết Tinh Ma Thuật Xã các người thì sao? Lại ngây ngốc ở yên một chỗ, chờ kẻ địch đến bao vây! Quả thực chính là tự tìm đường chết!”
“Đồ vô lại! Lời này của cậu có ý là gì!”
“Chính là như thế! Thủ lĩnh Tiểu Sửu Hoàng của các người và Ác Long của bang Hắc Long đều như nhau, không làm việc theo kế hoạch! Mà Ác Long của bang Hắc Long đã đi trước một bước rồi, rất nhanh sẽ đến phiên Tiểu Sửu Hoàng thủ lĩnh của các người mà thôi!”
“Các người đùng quậy nữa, tình thế bây giờ cũng không mấy lạc quan, các ngươi mỗi người nói ít một câu đi.” Tịch Dương cũng không nhìn nỗi nữa, đi đến trước người bọn họ, ngăn cản trận cãi vã này lại.
Thời Vũ Hoàn luôn luôn cao ngạo nhưng khi nhìn thấy Tịch Dương ra mặt, rốt cuộc cũng không nói nữa, có điều vẻ mặt vẫn giữ nguyên.
Lúc này, hai mắt của Tịch Dương bỗng nhiên nhắm lại rồi sau đó lại nhanh chóng mở ra, nhìn về phía mọi người nói: “Lại có đồng bọn đến rồi, tôi đi đón họ một lát.”
Nói xong thì xoay người rời đi, còn Tiêu Phàm lại đi đến trước mặt của Thời Vũ Hoàn, đối với những lời cậu ta vừa nói cực kì chú ý: “Vừa nãy cậu nói Ác Long đi trước một bước có ý là gì?”
Hắn nhớ rõ ràng lúc Thời Vũ Hoàn giới thiệu cuộc chiến cho hắn đã nói là bang Hắc Long một đường tiến thẳng về phía Đông, giết chết rất nhiều kẻ địch, cực kì uy phong, tại sao bây giờ từ trong miệng hắn nói ra lại biến thành một cảnh tượng khác hoàn toàn.
Thời Vũ Hoàn nghiêm mặt, dường như sự tức giận trong trận tranh cãi lúc nãy vẫn chưa tan hết, vẻ mặt không vui nói: “Nếu như em suy đoán không sai, lần này chính là tàn đảng của bang Hắc Long đến đây, anh có nghi ngờ gì thì hỏi trực tiếp bọn họ đi, miễn cho những lời nói khách quan của em lại chọc giận người khác nữa.”
Đúng như dự đoán, trong chốc lát, Tịch Dương rốt cuộc mang theo nhóm nhân mã cuối cùng đến tập hợp.
…
Nhện Độc lần này không còn bò dưới đất nữa mà lại bước đi cực kì bình thường trước mặt mọi người, nhưng nhìn dáng vẻ của cô ta, bước đi bằng hai chân dường như mệt mỏi hơn so với trước đây.
Nhưng Tiêu Phàm biết bước đi bằng hai chân mệt mỏi hơn là điều không thể, thế thì nguyên nhân chỉ có một là Nhện Độc mệt mỏi trên tinh thần.
Người của bang Hắc Long đi ở phía sau lưng của cô ta càng mệt mỏi phong trần hơn, biểu hiện trên mặt dầy mất mát, trên người bọn họ không còn sát khí đặc thù kia nữa, dường như không còn tồn tại nữa vậy.
Càng khiến Tiêu Phàm bất an hơn chính là bang Hắc Long chỉ còn lẻ tẻ vài người, không còn tư thái tham chiến mạnh mẽ giống như trước kia.
“Rốt cuộc đã làm sao vậy?”
Tiêu Phàm đưa mắt nhìn Nhện Độc đứng ở phía trước, chờ đợi cô ta cho mình một câu giải thích hợp lí.
Tâm trạng của Nhện Độc dường như không tốt lắm.
Trực tiếp đi lướt qua mặt hắn, ngay cả trả lời cũng không còn tiếp tục sử dụng giọng nói giả khàn khàn khó nghe kia nữa: “Đừng hỏi tôi, anh hỏi trực tiếp bọn họ đi.”
Tổ ba người “Biểu Đặc Phong”của bang Hắc Long đi lên, nhưng bọn họ lại cau mày ảm đạm, Tiêu Phàm nhớ đến thời điểm lúc trước chính mình diệt đoàn của bọn họ thì bọn họ cũng không có biểu hiện dáng vẻ buồn bã mất mát như thế này.
“Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe thấy giọng nói của Tiêu Phàm, Phong Lang đi ở phía trước khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Tiêu Phàm ở trước mặt, hai hàm răng cắn chặt, run rẩy duỗi hai tay ra, cực kì khong cam lòng nhét vào trong tay Tiêu Phàm đồ vật mình đang cầm trong tay.
Sau đó nhìn thấy trong tay mình không còn gì cả, Phong Lang thở ra một hơi thật sâu, sắc mặt đau khổ.
Tiêu Phàm bỗng nhiên cảm giác hai tay mình có chút nặng, ở trong tay hắn có một khối linh thạch cùng với một bảng hiệu.
Tuy rằng không biết linh thạch này là cái gì nhưng Tiêu Phàm cực kì hiểu rõ tác dụng của miếng bảng tên này, sau khi nhìn rõ tất cả mọi thứ, tâm trạng của Tiêu Phàm cũng không khỏi trở nên căng thẳng.
“Đây là gì?”
Tiêu Phàm vội vã muốn Phong Lang cho mình một lời giải thích.
“Bang Hắc Long của chúng tôi thất bại.” Phong Lang cúi đầu than thở.
Bạch Y Công Tử đứng bên cạnh nghe thấy Phong Lang chỉ giải thích đơn giản như vậy, trong lòng thấy không vừa ý: “Bang Hắc Long thấy bại? Ngươi có thể nói rõ mọi chuyện hơn không, ngươi có biết là chúng ta chỉ nghe ngươi nói một câu như thế thì đầu óc mơ hồ hay không?”
Phong Lang trầm mặc, dường như có chút khó khăn khi nhớ cề chuyện này.
“Tuy rằng không biết bang Hắc Long của các ngươi đã trải qua chuyện gì, nhưng mọi người chúng ta đều hi vọng ngươi có thể giải thích tỉ mỉ với chúng ta một chút, như vậy thì chúng ta mới có thể hiểu rõ hơn về tình hình cuộc chiến hiện tại, càng có thể xác định được vị trí cùng kế hoạch tác chiến chính xác hơn.” Tiêu Phàm cũng thuận theo đó nói lời bổ sung.
“Được rồi…”
Phong Lang thở dài một lần nữa, cuối cùng nói ra hết những gì bọn họ đã trải qua trong cuộc chiến.
“Trong “Chúng thần di tích chi chiến” lúc trước, bang Hắc Long chúng tôi đã làm một nhiệm vụ đặc thù, cũng từ đó nhận được phần thưởng đặc biệt. Đó chính là đá truyền tin. Có tác dụng nắm giữ thông tin và tình huống của xã khu, đá truyền tin lúc đó có vẻ vô dụng nên chúng ta thậm chí đã muốn vứt nó đi, cuối cùng lại nghĩ đến những cố gắng chúng tôi đã trải qua trong quá trình làm nhiệm vụ, nó vẫn được chúng tôi giữ lại.”
“Sau khi “Chúng thần di tích chi chiến” giới thiệu quy tắc chiến đấu, bang Hắc Long của chúng ta rất nhanh đã nhớ đến nó, cũng ở trong giai đoạn đầu của cuộc chiến, dựa vào sự tiện lợi của nó, nhanh chóng tạo được ưu thế, một đường đi thẳng về phía động, ý đồ dẫn đầu đi tiêu diệt công hội Ngạo Thiên của trận doanh Nhân Loại, làm cho trận doanh Ác Ma của chúng ta có thêm nhiều phần thắng.”
“Lẽ nào bây giờ các ngươi lại bị công hội Ngạo Thiên đánh bại ngược lại?”
“Không, một đường hành động cũng rất thuận lợi, thậm chí lão đại Ác Long còn xé hội trưởng Long Ngạo Thiên của công hội Ngạo Thiên ra.”
“Thế thì vì sao?”
Phong Lang dừng lại một chút, chau mày, dường như không muốn nhớ lại đoạn kí ức này vậy: “Đáng tiếc trên đường chúng ta tiến về phía đông, chiến tuyến kéo quá dài, trúng phải mai phục của lão tặc hội trưởng công hội Tinh Thần vô liêm sỉ kia!”
Bang Hắc Long tiến về phía đông hạ được Ngạo Thiên, tiến triển thuận lợi, không ngờ gặp phải mai phục của Tinh Thần, đâm lén cho một kiếm.
Ác Long bị bao vây, quả quyết chặt đứt hậu hoạn, ngăn cản Hào Quang Tinh Thần, mong muốn có nhiều thành viên bang Hắc Long sống sót, vì “Chúng thần di tích chi chiến” bảo vệ nhiều thêm một phần sức chiến đấu.
Tuy là như thế nhưng trong lúc đó bang Hắc Long và công hội Tinh Thần ác chiến kịch liệt, phá vòng vây cùng với truy kích trên đường, thành viên liên quân tham chiến nên tổn thất hơn một nửa, nhưng bang Hắc Long tổn thất còn thảm hại hơn nữa, trở về nơi tập hợp chỉ còn sót lại một phần ba.
Nếu không phải có Nhện Độc khôn khéo đến trợ giúp, chỉ huy lẩn trốn, tránh được không ít trận chiến thì với tính cách lỗ mãng của Phong Lang, có lẽ tổn thất sẽ càng nhiều hơn.
Trước khi xuất chinh thì uy phong lẫm liệt, trở về thì tổn tướng hao binh, cũng khó tránh một đám người bang Hắc Long lại ủ rũ như vậy.