Tuy nhiên điều quan trọng nhất là Ác Long đầu lĩnh của bang Rồng Đen trong trận chiến này nhất định không có cách nào trở về.
Sau khi biết được chuyện xảy ra với bang Hắc Long bên kia, Tiêu Phàm gãi gãi da đầu, đặc biệt là bị bầu không khí ảm đạm của mấy người bang Hắc Long làm cho ảnh hưởng, tâm trạng của Tiêu Phàm cũng trở nên ảm đạm hơn.
“Cuối cùng xin ngươi hãy nói cho a biết thứ mà ngươi nhét vào trong tay ta là gì?”
Tiêu Phàm lấy viên linh thạch không biết công dụng kia cùng với bảng hiệu có ý nghĩ lớn lao kia hướng về phía Phong Lang hỏi dò.
“Đây là thứ mà lão đại Ác Long đã giao cho ta trước khi ta phá vòng vây, đại ca dặn ta nhất định phải giao nó vào tay của ngươi, bảng hiệu, ngươi hẳn đã biết rồi, còn khối linh thạch này là thu hoạch của bang Hắc Long chúng ta nhận được sau khi thực hiện một nhiệm vụ khác, tên của nó là đá ghi âm, có tác dụng lưu lại lời nói của người sử dụng. Ta nghĩ trong này có lẽ là những lời mà lão đại Ác Long muốn nói với ngươi, dù sao thì đại ca…”
Phong Lang nói đến đây thì không thể nói tiếp được nữa, chỉ là cầm lấy đá ghi âm ở trong tay của Tiêu Phàm, dễ dàng khởi động nó.
Giọng nói thô lỗ truyền đến từ bên trong linh thạch, nhữn người của bang Hắc Long đang ở đây nghe thấy giọng nói của người đàn ông này một lần nữa thì cảm thấy có chút đau lòng…
“Này, Mệnh Phàm. Thời điểm khi cậu mở đá ghi âm này ta thì tôi đã bị lũ vô lại công hội Tinh Thần ám toán trên chiến trường. Thất bại như vậy nên tôi cũng không có gì để nói nhiều. Thời điểm lúc trước cậu giúp bang Hắc Long chúng tôi âm thầm giao dịch, tôi đã đồng ý một điều kiện của cậu chính là thời điểm sau này phát sinh chiến tranh thì chúng tôi sẽ giúp cậu một tay. Khi đó ước hẹn, bang Hắc Long của chúng tôi sẽ hổ trợ, chỉ có điều bây giờ ta không thể giao bang Hắc Long hoàn chỉnh cho cậu. Thế nhưng chỉ cần là những nhân mã của bang Hắc Long thoát khỏng vòng vây lần này, bọn họ đều sẽ nghe theo sự chỉ huy của cậu. Tôi biết yêu càu này của tôi vô cùng ngang ngược, nhưng cậu cũng biết, từ trước đến giờ tôi là người ngang ngược luôn làm theo ý mình. Xin cậu đừng vì chuyện của tôi mà để Tinh Thần chó má ở trong lòng mà rối loạn kế hoạch tác chiến của chính mình, bởi vì báo thù cho tôi ở trong trận chiến này không có bất kì ý nghĩa gì. Tôi chỉ muốn cậu dẫn dắt bọn họ đạt được chiến thắng lần này, thay đổi những kẻ tự cho là đúng kia, cho dù chúng tôi thất bại ở đây cũng không ảnh hưởng đến cái nhìn của người đời! Để bọn họ những kẻ mềm yếu kia nhìn thấy trận doanh Ác Ma của chúng ta dẻo dai như thế nào. Bây giờ cuộc chiến này thắng lợi hay thất bại, xem ra toàn bộ đều do chính cậu quyết định…”
Người bang Hắc Long không nói gì, cúi đầu bóp chặt nắm đấm, nước mắt của những con người này chảy ngược vào trong lòng.
Khi Phong Lang ngẩng đầu lên một lần nữa, ánh mắt liền nhìn thẳng về phía Tiêu Phàm.
Sau đó càng nhiều ánh mắt khác đồng thời tập trung ở một điểm, bất kể là Liệp Đoàn Truy Phong hay là Bá Vương Hoa, hay Huyết Tinh Ma Thuật Xã, hay bang Hắc Long, lúc này tiêu điểm đều tập trung đến trên một người…
Những người chơi trình diện theo kế hoạch không nhiều, nhưng Tiêu Phàm biết đây đã là tất cả.
Phần không nhiều này so với tất cả, làm cho trong lòng Tiêu Phàm cảm thấy nặng nề trước nay chưa từng có, đăc biệt dưới nhiều ánh mắt ở đối diện, Tiêu Phàm dồn dập thở dốc.
Bán Trường Miên sau khi hắc hóa bị người đàn ông thần bí đánh bại dưới kiếm, Tuyết Dạ bị Hoa Nguyệt đuổi bắt khó tự thân đảm bảo, A Hoa Tỷ chôn thây trong vòng vây của Chiến Minh, Tiểu Sửu Hoàng khư khư cố chấp cũng bị kẻ địch tầng tầng vây quanh, bang Hắc Long một mình thâm nhập trúng phải mai phục tổn thất nặng nề, Ác Long cũng là vì chặt đứt hậu hoạn mà hi sinh tại chỗ…
Vì sao lại biến thành như vậy?
Trong kế hoạch không phải sau khi mọi người tập hợp sẽ bàn bạc kĩ càng hay sao!
Tại sao vừa mới tập hợp thì thế lực của phe ta đã tổn thất lợi hại đến mức này rồi?
Giao phó toàn bộ trọng trách cho ta.
Ta chỉ là một người chơi bình thường thì làm sao có thể xoay chuyển được cuộc chiến này, để tất cả cải tử hồi sinh đây?
Tiểu Sửu Hoàng! Tự anh trở về chỉ huy Huyết Tinh Ma Thuật Xã của anh đi! Còn Ác Long nữa, anh dựa vào cái gì mà muốn tôi tiếp nhận mớ hỗn loạn của anh chứ!
Tay Tiêu Phàm nắm chặt bảng hiệu có chút run rẩy, thở dốc cũng biến thành thở gấp nặng nề.
Bỗng nhiên trong đầu truyền đến một cơn đau đớn, hai mắt Tiêu Phàm tối sầm lại, thân thể loạng choạng muốn ngã!
Dưới tình thế cấp bách, Tiêu Phàm rút Frostmourne ra chống đỡ xuống mặt đất, sau đó ngồi xổm xuống.
Đáng chết, thời điểm như thế này, tại sao tật xấu này lại đến nữa!
Rõ ràng đã nhiều năm rồi không tái phát, vì sao gần đây lại xuất hiện nhiều lần đến như vậy.
Hổ Nữu phát hiện tất cả mọi người ở đây đều kí thác mong đợi đến trên người của Tiêu Phàm, lại nhìn thấy biểu hiện của Tiêu Phàm lúc này, bỗng cảm thấy đồng tình.
Phàm muội muội bị nhiều người xem trọng như vậy, cảm giác trên người gánh vác trách nhiệm nặng nề, nhất định sẽ cảm thấy không được tốt lắm.
Đúng lúc này, Hổ Nữu cảm thấy trọng tâm của Tiêu Phàm bất ổn, lảo đảo hướng xuống đất, trong lòng hoảng hốt, chính mình muốn tiến lên đỡ, không ngờ Tiêu Phàm dựa vào trụ kiếm của mình để ổn định lại.
Phát hiện Tiêu Phàm không bị ngã chổng vó,lúc này Hổ Nữu mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng âm thầm oán giận.
Làm cái gì vậy chứ, hù chết người ta, đứng cũng không đứng vững được.
Có điều khi Tiêu Phàm mở mắt ra một lần nữa, Hổ Nữu lại bị dọa lui về sau một bước.
…
Trong phòng giam nhỏ nào đó của Cục Quốc An, Số 0 đang ngồi trong đó uống cà phê.
Nhìn chằm chằm vào màn hình trực tiếp trong thời gian dài, cho dù là hắn ta cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.
Từ sau khi Ác Long ngã xuống trước mặt Hào Quang Tinh Thần, màn hình trực tiếp vẫn luôn đuổi theo tàn đảng của bang Hắc Long, đi tới chiến trường ở phía Bắc.
Đoàn người đứng yên, không biết đang nói cái gì, nhưng mọi người vẫn có thể nhìn ra, đám ác ma này đang kí thách hi vọng lên trên người của Lich King Mệnh Phàm.
Mà ngay vào lúc này, Mệnh Phàm bỗng nhiên ngã xuống, dựa vào thanh Frostmourne, khổ sở chống đỡ cơ thể của mình, làm cho mọi người nhìn mà không hiểu vì sao.
Đạo Bá lập tức điều chỉnh lại màn ảnh, làm cho khuôn mặt của Mệnh Phàm xuất hiện, mà lúc này Tiêu Phàm mở hai mắt ra, con ngươi đen tối đến cực điểm, làm cho mọi người chợt cảm thấy quỷ dị.
Nó cũng không phải là loại màu đen có thể phản chiếu được ánh sáng lộng lẫy của thế giới bên ngoài giống như là trước kia, mà là một màu đen thuần túy như chứa đựng hắc ám.
Giống như là bút đen dính mực chấm lên trên giấy, mực nước từ trung tâm lan ra bốn phía xung quanh vậy, mất đi linh tính đặc hữu của hai mắt, cực kì đen tối tĩnh mịch.
Cũng may trạng thái này không kéo dài bao lâu, trong lúc hoảng hốt đó, mực đen đã nhanh chóng biến mất, giống như chưa từng tồn tại, trong nháy mắt khôi phục lại vẻ trong suốt.
Coi như khán giả đối với hiện tượng kì lạ trong mắt Tiêu Phàm có hơi chú ý thì trong đầu cũng chỉ xuất hiện những suy đoán như “Kỹ năng? Pháp thuật?”, sau đó không tiếp tục để ý nữa.
Mà lúc này bên trong phòng tối Số 0 đang he hé đôi mắt bình thường vẫn híp híp của mình, trong ánh mắt lộ ra thần thái hưng phấn.
“Hình như… tình lại hơi nhanh…”
Số 0 hít hít mũi một cái, cà phê trong chén hình như càng thơm hơn…
Tiêu Phàm không phát hiện ra trong mắt mình vừa xuất hiện màu đen như mực, chỉ thoáng qua rồi biến mất. Hắn chỉ cảm thấy đầu mình đau như thể bị kim đâm, mạch máu trên trán giật giật, vô cùng gấp rút. Ngay sau đó hắn cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra, hoảng hốt không thôi.
Mà tình cảnh của hắn vẫn không có biến chuyển gì, những ánh mắt từ bốn phía tuy không thực nhưng lại giống một tòa núi lớn nặng nề.