Những cơn gió khô nóng trên hoang mạc thổi tới khiến cho tiếng thở dốc của hắn càng thêm nặng nề.
Tại sao lại là mình? Nếu trận chiến này thất bại, chẳng lẽ mình phải chịu trách nhiệm hoàn toàn sao?
Công hội Ngạo Thiên bị diệt, Chiến Minh, Bang Long Hổ, Hoa Nguyệt Tinh Thần vẫn còn đó, mà lực lượng chiến đấu bên mình lại hao tổn rất nhiều. Lực lượng địch ta chênh lệch nhiều như thế, mình phải làm sao mới thay đổi được tình hình đây?
Thể xác và tinh thần của Tiêu Phàm đều mệt mỏi. Hắn cảm giác mình sắp không trụ được dưới áp lực khổng lồ này nữa rồi, vì thế hắn không tự chủ được nở một nụ cười khổ, cười đến bất lực.
“Hậu bối, cậu dường như gặp phải phiền toái lớn nhỉ?”
Một giọng nói chỉ có Tiêu Phàm nghe được đột nhiên vang lên trong lòng hắn.
Tiêu Phàm vốn đang sa sút tinh thần cũng không bị giọng nói này dọa sợ, bởi vì hắn biết ai đang nói chuyện, chính là Kiếm Hồn vẫn luôn ở trong thanh kiếm Frostmourne.
“Phiền phức? Có cái gì phiền phức chứ? Chỉ là tuyệt cảnh thôi mà…”
“Tuyệt cảnh, từ ngữ rất quen thuộc nhỉ.”
Kiếm Hồn tựa như nhớ lại cái gì đó, giọng điệu có chút mờ mịt.
“Trước đó đã đối mặt với tình cảnh tương tự lúc xảy ra đại hỗn chiến trong trận doanh rồi, tuy nhiên lúc đó vô tình có được ma kiếm, mà tôi bây giờ thì lại không có gì…”
Tiêu Phàm yếu ớt nói, vô cùng đau lòng.
Kiếm Hồn nghe xong, trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng mở miệng: “Nếu như cho cậu một cơ hội để chiến thắng, cậu có nguyện ý trả giá lớn để đổi lấy cơ hội này không? Cho dù cơ hội này không có nghĩa là cậu sẽ thắng lợi hoàn toàn, thậm chí thất bại có thể khiến cậu mất đi cả tôi…”
“Cơ hội?”
“Đúng, cơ hội?”
“Tôi không thấy…”
“Nếu như tôi có thể cho cậu cơ hội, cậu có dám đánh đổi không?”
[Hệ thống nhắc nhở: Bạn có muốn tiếp nhận nhiệm vụ “Ánh Sáng Trong Bóng Đêm” của Kiếm Hồn hay không?”]
[Tên nhiệm vụ: Ánh sáng trong bóng đêm]
[Cấp nhiệm vụ: Quỷ]
[Mục tiêu của nhiệm vụ: Chiến thắng bóng ma trong đáy lòng?]
[Điều kiện để mở nhiệm vụ: Tất cả các vũ khím kỹ năng thiên phú, kỹ năng danh hiệu, sở trường thân sĩ, tất cả các kỹ năng và vật phẩm cấp thấp được ma quỷ coi trọng,…]
[Hình phạt khi thất bại: ? ? ?]
[Phần thưởng khi hoàn thành: ? ? ?]
[Chú thích: Giao dịch với ác ma, nguy hiểm càng cao lợi ích càng lớn.]
“Đây là cái gì?”
Tiêu Phàm chưa bao giờ thấy nhiệm vụ nào cứ thế mà phát động như vậy, hơn nữa nhiệm vụ này còn có cấp bậc là “Quỷ”, cấp bậc đặc thù.
Quỷ có nghĩa là không thể nào đo được, có lẽ nhiệm vụ này trở nên quỷ dị là do chính bản thân nó.
Điều khiến cho người ta kinh hãi nhất chính là muốn tiếp nhận nhiệm vụ thì phải trả giá rất lớn, cực kỳ lớn.
Nếu như Tiêu Phàm đánh đổi những thứ kia để thực hiện nhiệm vụ, vậy về sau bên người hắn chỉ còn lại tuyệt kỹ của Thục Sơn Phái.
Nếu như thế mình có khác nào người chơi bị xóa trắng acc trong Tân Sinh đâu?
“Đây là lực lượng còn sót lại của Tông đồ dị giới bám vào trên ma kiếm. Cậu chỉ cần nỗ lực tế phẩm liền có thể mở ra được cửa của vực sâu để cậu đi qua. Nếu nhưu thành công thu hoạch được uy năng dị giới, có lẽ có thể thay đổi được tình trạng của cậu bây giờ.”
“Tế phẩm? Cửa của vực sâu? Uy năng dị giới?”
Tiêu Phàm lần lượt lọc lại những thông tin bị trò chơi che giấu trong đầu mình lần nữa những vẫn chẳng hiểu gì cả.
“Đúng vậy, ta cũng là tế phẩm, sau khi giúp cậu mở ra cửa của vực sâu, ta liền dùng hết lực lượng còn lại để biến mất. Chuyện còn lại chỉ có thể dựa vào chính cậu, cậu có nguyện ý thử liều lĩnh một phen không?”
Đây rốt cục là nhiệm vụ gì, giới thiệu nhiệm vụ cũng không rõ ràng, phương thức phát động cũng khó hiểu, muốn tiếp nhận nhiệm vụ phải trả giá vô cùng lớn, còn có khí tức nguy hiểm lờ mờ phát ra…
Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm có chút sợ hãi, bắt đầu suy nghĩ chi bằng mình rút lui.
“Ta nghĩ, chỉ có thông qua thí luyện lần này, cậu mới có thể tự tay thay đổi kết quả của chiến tranh lần này, rất nhiều người vẫn đang chờ cậu hành động…”
Rất nhiều người đang đợi mình.
Tiêu Phàm hơi ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua bốn phía, phát hiện ánh mắt những người kai vẫn chưa hề rời đi, vẫn tập trung trên người hắn.
Tiêu Phàm chợt buồn bã, sau đó lại bình tĩnh lại.
Hắn nhìn ghi chú nhiệm vụ một lần nữa, đau khổ cười một tiếng: “Mình dường như chẳng còn lựa chọn nào khác. Cái trò chơi này thật sự con mẹ nó, mình chẳng thích cảm giác được người khác kỳ vọng chút nào…”
“Cậu chắc chắn chứ?”
“Tôi cảm thấy tôi nên hỏi ông câu này mới đúng. Nếu tôi đáp ứng, cùng lắm chỉ là thực lực của tôi bị tổn thất nghiêm trọng. Còn nếu như ông chấp nhập, ông sẽ mãi mãi tan biến khỏi mảnh đất trời này đấy.”
“Ta vốn đã chết rồi, bây giờ cũng chỉ là một hơi tàn, nếu như còn có thể làm một chút cống hiến cho trận doang Ác Ma thì đây chính là vinh hạnh của ta.”
“Lợi hại, quả không hổ là anh hùng của trận doanh Ác Ma, Hiriston!”
“Cậu cũng không tệ, hậu bối của ta!”
Trong khi nói chuyện, Tiêu Phàm đưa ngón tay hướng về chữ tiếp nhận, cũng chính đẩy bản thân vào trong bóng tối vô tận…
Bên ngoài sân…
“Công hội Tinh Thần không hổ là công hội có thực lực cường đại nhất trong số các công hội lớn trong thế giới võng du, những người mạnh nhất công hội Tinh Thần cùng nhau xuất trận, đến cả thủ lĩnh Ác Long của Bang Hắc Long cũng dễ dàng ngã ngựa!”
Crimson Rose ngồi trên đài hội nghị chậm rãi nói. Đối với phần đông người xem mà nói, những người mạnh nhất công hội Tinh Thần khiến cho Ác Long mất mạng thực sự khiến cho họ cảm thấy phấn chấn lòng người!
“Những người còn lại của Bang Hắc Long sức cùng lực kiệt phá vây, rốt cục cũng có thể chạy thoát, nhưng tổn thất nặng nề như vậy, đến chiến trường phía Bắc, lực lượng chiến đấu cũng chẳng còn nhiều.”
“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau, Bang Hắc Long tiến về phía đông viễn chinh, công hội Tinh Thần mượn cơ hội mai phục, chiêu này có thể nói là rất tuyệt. Mà Bang Hắc Long đại diện cho phần lớn lực lượng chiến đấu của trận doanh Ác Ma. Bây giờ bị mai phục khiến cho lực lượng bị tổn thất nghiêm trọng, trận chiến này chỉ sợ trận doanh Ác Ma chẳng còn hy vọng gì nữa.”
“Ơ? Đám người còn sót lại của Bang Hắc Long đang dừng lại kìa. Bọn họ thế mà lại tụ lại một chỗ với Lich King Mệnh Phàm, lẽ nào bọn họ đang tính toán kế hoạch gì sao?”
“Xem tình hình hiện tại, đám người Bang Hắc Long dường như đang mong chờ Lich King Mệnh Phàm dẫn đầu bọn họ Đông Sơn tái khởi sao? Có điều hiện giờ trận doanh Ác Ma đã mất, cứ coi như Lich King Mệnh Phàm còn sống đi nữa thì sao? Thay đổi chiến cuộc cũng không phải chuyện dễ dàng gì!”
“Thân là một chuyên gia tình báo, Phong Ma Tiểu Xích Lang tiên sinh, đối với vấn đề này ngài có ý kiến gì không?”
Từ sau khi Bang Hắc Long giao chiến với công hội Tinh Thần khiến cho Ác Long ngã xuống, ống kính trên màn hình vẫn theo sát Phong Lang đang dẫn đầu đám người còn sót lại của Bang Hắc Long đi về chiến trường phía bắc.
Ống kính trực tiếp hướng về đám người bên cạnh Tiêu Phàm. Mặc dù số lượng người không tính là ít, nhưng tổng thể vẫn khiến cho người ta cảm thấy một loại cảm giác tồi tàn rách nát.
Phong Ma Tiểu Xích Lang rất muốn nói với mọi người đến giờ khắc này gã vẫn tin tưởng Mệnh Phàm, nhưng khi microphone được đưa tới trước mặt gã, gã đột nhiên cảm thấy có chút bất lực.
Gã là một con người lý trí, hơn nữa còn là một tình báo bậc nhất. Đến thời điểm này, gã tất nhiên đã nhìn ra được thế cục thắng thua trên chiến trường.
Muốn gã nói gã còn tin tưởng trận doanh Ác Ma rồi cũng sẽ thắng lợi mà thôi dường như có chút mù quáng.
Phong Ma Tiểu Xích Lang chợt nhớ tới lời nói đã nói cùng Ác Long trên Tụ Mạc Nhai ngày hôm ấy, đột nhiên cảm thấy nhiều khi mê tín cũng rất tốt, đặc biệt là khi nghe đến đoạn Quân đoàn Sói Lẳng Lơ đã hò hét để trợ uy cho Tiêu Phàm, Phong Ma Tiểu Xích Lang cười nhẹ.
Nhưng bây giờ gã đang là bình luận viên cho chiến cuộc, cũng không thể truyền sự mê tín này cho người xem trên hiện trường.