Phong Ma Tiểu Xích Lang đang buồn rầu tìm từ ngữ để nói thì phát hiện trên màn hình phát sinh dị tượng, thế là gã nhẹ giọng cười nói: “Xét về mặt hình thức mà nói, trận doanh Ác Ma không hề có chút phần thắng nào, nhưng kết quả vẫn chưa phân định. Bởi vì nơi đó, một người đàn ông thần kỳ vẫn còn đang tồn tại, quan trọng nhất chính là người đàn ông này vẫn luôn là trụ cột tinh thần cho trận doanh Ác Ma…”
Phảng phất như chứng thực cho lời nói của gã, trên màn hình vốn đang xám trắng lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện một ánh lửa nhỏ bé…
Hành động của Tiêu Phàm khiến cho đám người khó hiểu.
Mọi người chờ Tiêu Phàm đưa ra chủ ý, quyết định bước hành động tiếp theo cho các thành viên trận doanh Ác Ma.
Nhưng Tiêu Phàm lại đứng yên lặng một mình, trầm mặc hồi lâu vẫn chưa lên tiếng.
Thậm chí cuối cùng còn trực tiếp chống kiếm mà ngồi xuống, không hề ngẩng đầu lên.
Bên cạnh không có một ai, chỉ có thanh kiếm cô quạnh cắm ở đó khiến cho thân ảnh của Tiêu Phàm có chút lạc lõng.
Bạch Y Công Tử vẫn phe phẩy cây quạt. Từ khi Phong Lang trở về mang theo tin tức Ác Long ngã xuống, hắn ta đã cảm thấy có chút ngột ngạt. Bây giờ thấy Tiêu Phàm ngồi yên không động tĩnh gì, hắn ta càng cảm thấy ngột ngạt khó chịu hơn.
Tiểu Sửu Hoàng kêu bọn họ nghe lời chỉ huy của Tiêu Phàm, Bạch Y Công Tử cảm thấy có chút khó hiểu. Nhưng phàm là mệnh lệnh của Tiểu Sửu Hoàng, hắn ta không có đủ can đảm để chất vấn. Hơn nữa trận chiến ở trận doanh Thú Nhân, chuyện Tiêu Phàm lấy một địch bốn vẫn còn khắc sâu trong lòng hắn ta. Vì thế hắn ta thầm nghĩ trong lòng, cứ coi như là trong chúng thần di tích chi chiến phải nghe theo mệnh lệnh của Tiêu Phàm cũng không hẳn là không thể.
Nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Tiêu Phàm, ý nghĩ trong lòng Bạch Y Công Tử liền thay đổi.
Yếu đuối như vậy thì làm sao đảm nhiệm được trọng trách lớn. Mà hắn vẫn luôn im lặng, không biết là đang suy nghĩ điều gì trong lòng.
Bạch Y Công Tử thực sự chờ đợi đến độ hơi mất kiên nhẫn, đang muốn tiến lên chất vấn Tiêu Phàm một phen, ý muốn khuyên Tiêu Phàm nhanh chóng hành động, chớ có ở đây mà giả thần giả quỷ, không ngờ lúc này lại phát sinh dị biến!
Lạnh?
Sao bỗng lại lạnh như vậy?
Ánh mắt vốn đang nhìn Tiêu Phàm của đám người chuyển sang nhìn ngó xung quanh, bởi vì bọn họ cảm nhận thấy rõ nhiệt độ xung quanh đang dần dần giảm xuống.
Nhưng đây là hoang mạc, tại sao lại có hiện tượng này?
Đợi đã. Đây là…
Ngay sau đó, đám người rốt cục cũng phát hiện ra nguồn gốc của dị tượng, có một tầng sương mỏng đang dần dần tràn ra ngoài từ thanh kiếm Frostmourne của Tiêu Phàm đang cắm trên đất.
“Phàm ca? Anh đang làm gì thế?” Tịch Dương nói ra nghi vấn trong lòng mọi người.
Nhưng Tiêu Phàm vẫn không trả lời bọn họ, bởi vì không khí lạnh xuất hiện xung quanh không phải xuất hiện để xâm nhập vào cơ thể đám người mà là để đóng băng toàn bộ cơ thể của Tiêu Phàm.
Hơi nước không ngừng ngưng tụ trên người Tiêu Phàm, trên người Tiêu Phàm, băng ngưng kết ngày càng nhiều, càng kết càng dày. Trong nháy mắt, Tiêu Phàm bị đông thành một cục băng lớn.
“Miên Miên, đây là em dạy hắn à?”
Hổ Nữu đột nhiên hỏi một câu. Bởi vì cô thực sự không rõ hiện giờ Tiêu Phàm đang làm cái gì.
Miên Miên được Bán Trường Miên ôm vào trong ngực, hai mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm, khó hiểu lắc lắc cái đầu nhỏ.
Nhưng vẫn chưa hết, băng phong trong băng tinh to lớn trên thân Tiêu Phàm đang không ngừng nhạt dần cho đến khi biến thành màu xám không chút sức sống…
Nhìn màu sắc không rõ này, mọi người bắt đầu cảm thấy bất an trong lòng.
Ngay sau đó, hai chữ “Mệnh Phàm” màu đỏ trên đầu Tiêu Phàm trực tiếp vỡ vụn, hóa thành hạt nhỏ rồi tiêu tán trong gió.
Mọi người còn chưa hiểu rõ đầu đuôi sự việc ra sao, danh hào “Nhã Sĩ Cô Độc” của Tiêu Phàm hiện lên trên đỉnh đầu hắn rồi trực tiếp vỡ vụn.
Sau một khắc, một đôi súng lục ổ quay cũng hiện lên rồi biến thành tro bụi. Ngay sau đó, thanh kiếm Ảm Long Minh Viêm vốn có đặc tính không bao giờ bị tổn hại cũng biến thành tro tàn trước mặt mọi người.
Cứ như vậy, từng hình ảnh khiến cho người ta kinh hãi đang không ngừng hiện ra…
Lúc này bên trong Tân thủ thôn nào đó của trận doanh Ác Ma, Arista đang cúi đầu ngắt lấy nhánh cỏ nuôi gia súc mà mình nhọc nhằn khổ sở trồng được trên mảnh đất khô hạn này.
Vừa ngắt, vừa suy nghĩ xem mình nên lấy lòng vị “mĩ nhân cừu” kia như thế nào, tâm tình vô cùng vui sướng.
Chợt, Arista nhướng mày, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời phương nam, nơi có chòm sao Bạch Dương.
Ngay sau đó, lòng Arista run lên, ánh sáng lóe lên chói mắt trong chốc lát rồi lại lụi dần, trở nên vô cùng ảm đạm, tựa như chưa từng có một chút ánh sáng nào trên không trung…
Hiện tượng vô cùng quỷ dị khiến cho đám người chấn kinh đến nỗi không nói ra lời. Bọn họ không biết thứ gì đã vỡ vụn trên không trung, càng không biết chuyện này rốt cục là chuyện gì, chỉ cảm thấy khối băng trong sân đang khong từng tỏa ra khí lạnh khắp bốn phía khiến cho đáy lòng bọn họ lạnh lẽo.
Cuối cùng cũng không còn cảnh tượng mọi vật vỡ vụn nữa, hiện trường cũng trở nên tĩnh lặng hơn, nhưng trong lòng đám người ở đây không hề yên ổn.
Chuyện xảy ra trước mắt tuy bọn họ không hiểu rõ ngọn ngành nhưng lại có thể thấy được thân thể của Tiêu Phàm bị đóng băng đến nỗi tái nhợt không còn chút sức sống nào.
Chết rồi?
Bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ.
Giờ phút này ai cũng trở nên luống cuống.
Trong lúc bọn họ chuẩn bị làm loạn vì tâm tình không yên thì một đốm lửa đỏ rực sáng lên bên trong khối băng, le lói trước ngực Tiêu Phàm, phảng phất như có thể bị tắt bất cứ lúc nào. Ánh lửa yếu ớt chiếu lên khối băng trong suốt, trong rất tà mị.
“Đây là… cái gì?”
Rất nhiều người nói ra nghi vấn trong lòng, nhưng không ai có thể trả lời.
Tuy nhiên bọn họ lờ mờ cảm thấy, nếu như đốm lửa đỏ nho nhỏ này bị dập tắt thì người đang bị đóng băng sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở lại được nữa…
“Đây? Chuyện gì thế? Mệnh Phàm sao lại bị đóng băng?”
Tiêu Miêu nhìn chuyện xảy ra với Tiêu Phàm kinh hô: “Hơn nữa bên trong khối băng này lại có một đốm lửa nhỏ, thật thần kì!”
“Giả thần giả quỷ!”
Crimson Rose bất mãn mắng, bởi vừa rồi cô ta cũng bị dị biến phát sinh trên người Tiêu Phàm dọa cho phát sợ.
“Xem ra Mệnh Phàm hắn biết bản thân không có cơ hội chiến thắng liền gặp dịp thì chơi một phen thôi. Tuy nhiên dáng vẻ vừa rồi của Tiêu Phàm giống như tự phế võ công của mình. Chẳng lẽ lúc này hắn lại chủ động từ bỏ, chờ ta phán quyết? Nếu như vậy, cũng coi như là hắn thức thời. Dù sao chỉ với chút bản lĩnh con con, ngoài việc mê hoặc tâm tư thiếu nữ ngây thơ thì còn có thể làm gì?”
Tiểu Miêu không đồng ý với quan điểm của Crimson Rose. Trong trận doanh Thú Nhân tận mắt thấy Tiêu Phàm dục hỏa trùng sinh, cô luôn cảm thấy bây giờ có dị biến trên người Tiêu Phàm, chắc chắn sau đó sẽ có chuyện gì đó xảy ra nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Nhưng cô cũng không chắc chắn lắm, thế là quyết định hỏi Phong Ma Tiểu Xích Lang bên cạnh: “Phong Ma Tiểu Xích Lang tiên sinh, kiến thức của ngài rộng rãi, ngài có thể nói một chút phán đoán của ngài cho mọi người cùng biết được không?”
Phong Ma Tiểu Xích Lang đâu có biết chuyện gì xảy ra trên chiến trường chỗ Tiêu Phàm đâu, hắn ta chỉ có thể làm bộ suy đoán lung tung: “Ai biết được? Dù sao Mệnh Phàm luôn là kẻ quỷ kế đa đoan. Lần đầu tiên hắn xuất hiện ở giải thi đấu PK biểu diễn Tân Sinh, một kiếm thần thánh đánh bại Tịch Dương, khiến cho mọi người không thể đoán được thực lực của hắn. Trong đại loạn ngoài thành Arista tại trận doanh Thú Nhân, có người đồn rằng đã thấy được dáng vẻ phi thăng độ kiếp của Mệnh Phàm. Gần đây nhất, hắn bị vây trong thành Frya của trận doanh Tinh Linh, Mệnh Phàm chỉ dùng một pháo là có thể chạy trốn, hơn nữa sau khi chạy trốn, hắn lại trở lại oanh sập đại bản doanh mà công hội Tinh Thầm khổ tâm dựng lên. Vì thế ta cảm thấy, có vẻ như tình trạng không tốt của bản thân trong “Chúng thần di tích chi chiến” này là thời điểm thích hợp để thể hiện bản lĩnh thật sự của bản thân.”