favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ác Ma Doanh Địa
  3. Chương 782: Dòng Chảy Ký Ức

Chương 782: Dòng Chảy Ký Ức

Đây là đâu?

Tại sao mình lại xuất hiện ở đây?

Đắm chìm trong nắng sớm, người đi đường qua lại, trên đường phố xe đi lại không ngừng, lại không hề có một chút ý vị thành phố chen chúc nào.

Mặt trời mọc lên từ hướng đông, sắc trời mờ sáng, đây là cảnh tượng đặc trưng của mùa xuân.

Nhưng khí hậu của nam quốc ấm áp hơi sớm, hai bên đường phố cây cối đã sớm nhú mầm non.

Tiêu Phàm nhìn cảnh tượng này, rốt cục cũng nhận ra đây là đâu.

Quê hương, một cảm giác thân thiết trào dâng, còn có hoài niệm hương vị của quá khứ.

Dường như Tiêu Phàm rất quem thuộc đường phố trước mắt, sở dị nói “dường như” là do ký ức trong đầu hắn đã sớm trở nên mơ hồ.

Lúc Tiêu Phàm đang tự hỏi chỗ này cụ thể là sao, không biết mặt trời đã mọc lên từ lúc nào, đã đến lúc mọi người bận rộn vì đi học đi làm.

Trên phố, người dần dần nhiều hơn, cũng không biết vì sao, ánh mắt Tiêu Phàm dần dần chú ý đến một cậu bé.

Rõ ràng sắc trời vẫn còn rất sớm mà trên mặt cậu bé không hề có chút buồn ngủ nào, chỉ đong đầy nét tươi cười hồn nhiên. Ý cười tươi rói kia dường như có thể lây lan tới tâm tình của những người xung quanh.

Tuy nhiên càng để ý, Tiêu Phàm nhận ra hai mắt của cậu bé…

Nếu chỉ là nhìn qua thì không có gì bất thường, nhưng sắc trời càng sáng rõ, đồng tử của cậu bé liền biến thành màu đỏ rượu mỹ lệ, vô cùng giống mã não sau khi đã được luyện xong, lại có nét giống với màu sắc mê hoặc của rượu nho được ủ lâu năm.

Loại dị tượng này cũng không khiến cho cậu bé trở nên quỷ dị, mà ngược lại khiến cho cậu có thêm linh khí, khiến cho người khác càng thêm yêu thích.

“Ông nội ơi! Nhanh chút!”

Lúc này cậu bé la lên, có vẻ hơi gấp rút.

Tiêu Phàm lần theo ánh mắt của cậu bé nhìn về phía sau, thấy người đi tới, cả người hắn đều trở nên ngây ngốc.

Người đang bước tới tên là Tiêu Ngọc Phong. Nghe cái tên vô cùng văn nhã này, rất dễ khiến cho người ta liên tưởng đến một sĩ tử không màng thế sự, tiêu dao tự tại. Nhưng Tiêu Phàm biết, người này chỉ là một ông lão thích tán gẫu, bởi người này chính là ông nội của Tiêu Phàm.

Cậu bé kia gọi ông là ông nội, nói như vậy….

Cậu bé kia là hắn sao?

Tiêu Ngọc Phong có hai người con trai, hai người này theo thứ tự là cha của Tiêu Phàm và bác cả.

Bác cả là người ngay thẳng, lại cưới một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ, quan trọng là bác cả không có con.

Nhìn cậu bé gọi Tiêu Ngọc Phong là ông nội, Tiêu Phàm tất nhiên sẽ nghĩ đến bản thân hắn.

Nếu là như vậy, đây chắc chắn là quá khứ.

Bởi vì ông nội Tiêu Phàm đã mất nhiều năm trước, vì thế ông chỉ còn trong ký ức của Tiêu Phàm.

“Khi còn bé mình trông thế này sao?”

Tiêu Phàm nhìn chằm chằm cậu bé kia, vô cùng tò mò, chầm chậm đi theo, phát hiện ra trên túi sách sau lưng có một tờ giấy nhỏ, nét chữ bên trên vô cùng ngây thơ, kiểu chữ cong vẹo ghi “Năm nhất”.

“Ông nói này Tiêu Phàm, con gấp cái gì? Vội đến trường như vậy, có khi phòng học còn chưa mở đâu.”

Tiêu Ngọc Phong nhìn tiểu Tiêu Phàm đang bước nhanh phía trước phàn nàn không thôi.

“Đấy là ông biết đấy ạ. Hôm qua siêu nhân Cocacola trên TV đã nói, phải làm việc trước người khác một bước mới mạnh mẽ lên được!”

Tiểu Tiêu Phàm hướng nắm đấm về phía Tiêu Ngọc Phong nói, dáng vẻ vô cùng khí phách.

Mà Tiêu Phàm đang theo sát sau lưng thấy cảnh này thì có chút xấu hổ.

Siêu nhân Cocacola? Tiền bối của kẹo que mặt nạ à?

Hóa ra hồi nhỏ mình cũng lanh lợi mồm miệng phết nhờ? Sao bây giờ mình chẳng nhớ gì cả…

Có lẽ, đôi khi chúng ta thật sự không có quyền khinh bỉ những anh bạn nhỏ ngây thơ.

“Cái quỷ gì thế? Cái anime chào hàng cho cocacola rách rưới! Chỉ được cái dạy hư trẻ nhỏ!”

“Chẳng lẽ địa vị của ông nội trong lòng cháu không bằng một tên bán Coca hay sao?”

Nghe tiểu Tiêu Phàm tranh luận với mình, Tiêu Phàm tức đến nỗi dựng thẳng râu.

“Siêu nhân Cocacola không phải là người bán Coca, anh ấy là siêu nhân bắt tội phạm!”

Cứ như vậy, một già một trẻ không ngừng líu ríu cái chủ đề xoay quanh anime quảng cáo cho đồ uống, tuy nhiên Tiêu Ngọc Phong vẫn thỏa hiệp trước ngạo khí của tiểu Tiêu Phàm.

Nhìn Tiêu Ngọc Phong mặt mày ủ rũ trước mặt tiểu Tiêu Phàm, Tiêu Phàm đứng một bên nhìn bỗn cảm thấy ấm áp trong lòng.

“Tiểu Phàm, con muốn như thế nào mới hết giận ông nội đây?”

“Vậy sau khi tan học ông nội mua cho con siêu nhân Cocacola mới được không?”

“Lại muốn mua đồ chơi nữa! Đợi chút nữa về nhà cha con lại càu nhàu ông nội! Sao con không học hỏi anh trai con một chút, anh con nhất định sẽ không mua mấy thứ đồ thế này!”

“Vậy ông nội thích con, hay là thích chúa trai như anh trai con?”

Tiêu Ngọc Phong không hề nghĩ ngợi trực tiếp nói: “Đương nhiên là Tiểu Phàm rồi! Anh trai con cái tên đáng ghét kia, ông nội con ghét nhất!”

Anh trai?

À đúng rồi, anh trai.

Anh trai rời nhà đã quá lâu, ấn tượng của hắn đã tương đối mơ hồ…

Quan hệ giữa gia đình và anh trai, ha ha.

Ông nội không phải là ông thích anh trai, chỉ là anh trai vốn dĩ không cần loại tình cảm này từ ông nội.

Phải nói thế nào đây?

Trong ấn tượng của hắn lúc đó, có thể dùng từ “đáng sợ” để hình dung anh trai hắn…

“Vậy là tốt rồi! Vậy sau khi tan học ông nội mua cho con nha!”

“Aizzz, được rồi, thật không biết tên siêu nhân Cocacola kia có gì tốt!”

“Hừ! Ông đương nhiên là không biết! Sau này con cũng muốn giống như siêu nhân Coca, hóa thân thành sứ giả của chính nghĩa, trừng phạt tội phạm!”

“Thôi đi, ranh con! Lấy đâu ra lắm tội phạm cho con trừng phạt như thế, con đừng gây thêm phiền phức cho ông nội là tốt rồi!”

“Con mới không gây thêm phiền phức đâu! Con muốn biểu dương chính nghĩa, trừng phạt tội phạm!”

Tiêu Phàm nhìn dáng vẻ ra oai của tiểu Tiêu Phàm trước mắt thì cảm thấy bất đắc dĩ, không nghĩ tới trước đây mình lại như vậy.

Một già một trẻ trò chuyện một lát ở trạm xe buýt, một chiếc xe buýt lơ lửng ngừng lại.

Tiêu Ngọc Phong dẫn tiểu Tiêu Phàm đi tới, Tiêu Phàm cũng theo sát đi lên.

Trên xe buýt mặc dù không cần chen chúc nhưng người cũng không phải là ít.

Tiêu Ngọc Phong và tiểu Tiêu Phàm do vấn đề tuổi tác nên được nhường ghế ngồi.

Tiểu Tiêu Phàm nhìn cảnh vật không ngừng trôi đi ngoài cửa xe, vô cùng phấn khởi.

Chợt, cậu chuyển hướng cái đầu nhỏ, dùng cặp mặt màu đỏ thắm kia nhìn chăm chú một góc trong xe.

Tiêu Phàm nhìn vẻ mặt của tiểu Tiêu Phàm, có chút nghi hoặc, thuận mắt nhìn theo…

Chính phủ tăng cường quản lý trong nhiều năm, tình hình an ninh của xã hội đã tốt hơn nhiều. Tuy nhiên cứ coi như có pháp luật áp chế thì cũng khó có thể ngăn chặn triệt để.

Chỉ cần có người trong lòng có ý xấu thì không thể khống chế được, hành vi phạm tội sẽ tự nhiên xảy ra. Mà ăn cắp chính là một trong đó.

Một cánh tay nhỏ dài mảnh mai, lấy thân mình che chắn, như ẩn như hiện, chậm rãi hướng về túi xách của người phụ nữ gần đó.

Tiêu Phàm chau mày, hắn biết cái tên này sắp làm gì sau đó, tuy nhiên trong lòng Tiêu Phàm lúc này không phải suy nghĩ đến những thứ này.

Bỗng một đoạn lưu quang chợt lóe lên trong đầu hắn, sắc mặt Tiêu Phàm bỗng trở nên hoảng sợ, bởi vì rốt cục hắn cũng nhớ ra chuyện này rồi!

Hắn vô cùng bối rối gọi tiểu Tiêu Phàm nhưng hắn lại phát hiện ra mình không thể lên tiếng. Đến cả tay chân cũng không thể động đậy, giống như đang ở trạng thái linh hồn xuyên qua, không thể nào chạm đến người khác.

Đúng lúc này, ngón tay mảnh khảnh linh xảo động đậy, ánh sáng ở ngón tay lóe lên, một lưỡi dao nhỏ bé được kẹp giữa hai ngón tay, bắt đầu lần mò trong túi xách người phụ nữ!

“Dừng tay! Cái tên trộm cắp này!”

Giọng nói của tiểu Tiêu Phàm rất lớn, trong chốc lát đã thu hút lực chú ý của người trong xe. Nhưng sau khi Tiêu Phàm nghe tiếng hét này, gương mặt đột nhiên trở nên trắng bệch…

Tên trộm đang muốn ra tay ăn cắp bị tiếng hét của Tiêu Phàm dọa cho nhảy một cái, nhanh chóng thu cánh tay đang lần mò trong túi xách của người phụ nữ lại. Dưới tình thế cấp bách, tay hắn vô tình bị lưỡi dao sắc bén kẹp giữa hai ngón tay cứa vào một nhát. Vì tránh bị người khác phát hiện, hắn ta chỉ có thể nhét bàn tay đang bị thương vào túi quần.

Chương trướcChương tiếp