favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ác Ma Doanh Địa
  3. Chương 783: Đồ Chơi Đã Đánh Mất

Chương 783: Đồ Chơi Đã Đánh Mất

Mà tiếng kinh hô kinh động đến mọi người trong xe, tất cả hành khách nhao nhao kiếm tra lại đồ đạc bên người.

Sau khi kiểm tra tài sản tùy thân xong, phát hiện chưa mất mát gì mới thở phào nhẹ nhõm rồi đưa mắt nhìn tiểu Tiêu Phàm đang ngồi bên cửa sổ.

“Kẻ trộm! Kẻ trộm! Hắn ta là kẻ trộm!”

Tên trộm lúc này đang nhìn tiểu Tiêu Phàm với ánh mắt âm lãnh, tiểu Tiêu Phàm vẫn không biết sợ, tay chỉ thẳng vào tên ăn cắp.

Người phụ nữ mang theo túi xách cảnh giác nhìn thoáng qua tên ăn cắp đằng sau rồi nhanh chóng rời ra xa, toa xe khôi phục lại sự yên tĩnh.

Đám người không có hành động gì khiến cho tiểu Tiêu Phàm vô cùng khó hiểu: “Hắn ta là kẻ trộm mà! Tại sao mọi người không bắt hắn?”

Giọng trẻ con non nớt của tiểu Tiêu Phàm bên trong toa xe càng trở nên chói tai, nhưng hành khách trên xe đều quay mặt sang chỗ khác, giả vờ như không biết.

Xã hội bây giờ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Tiêu Phàm dần dần trưởng thành, trong tương lai cũng sẽ dần dần quen với thói đời này, trở nên “thành thục” một cách đầy châm chọc.

Nhưng bây giờ trong đầu cậu bé chỉ toàn là siêu nhân Coca trừng phạt tội phạm, vốn chẳng hiểu được những điều này: “Cháu nhìn thấy hắn ta trộm đồ, vì sao không bắt hắn?”

Tiêu Ngọc Phong nhìn thoáng qua đám người lạnh lùng xung quanh, thở dài một tiếng rồi vươn tay khẽ xoa cái đầu nhỏ của tiểu Tiêu Phàm.

“Ông nội, vì sao bọn họ không để ý đến con, ông tin lời con chứ?”

“Ừ, ông nội tin tưởng con.”

“Vậy sao bọn họ…”

“Siêu nhân Coca không tới, bọn họ đều sợ người xấu.”

Tiêu Phàm nhớ ra rồi, khi đó chính xác là Tiêu Ngọc Phong đã nói với hắn như vậy.

Nhưng Tiêu Ngọc Phong không hề nói rõ cho tiểu Tiêu Phàm biết, thế giới này vốn chẳng có siêu nhân Coca nào cả…

Đến trạm đầu tiên, tên ăn cắp đã tức hổn hển mà xuống xe.

Sau khi xuống xe, hắn ta đứng từ xa nhì tiểu Tiêu Phàm bên cửa sổ, ánh mắt tràn ngập oán hận.

Bên trong túi quần bắt đầu xuất hiện màu đỏ của máu, tên trộm cảm thấy được đau đớn trên ngón tay, nhanh chóng xoay người biến mất trong đám đông.

Nhớ lại chuyện này, Tiêu Phàm liền nhớ ra sau đó chuyện gì sẽ xảy ra, thế là hắn bối rối xoay người bỏ chạy ra khỏi xe, bởi vì hắn không muốn nhìn thấy cảnh đó nữa.

Bây giờ Tiêu Phàm đang ở trạng thái linh thể, không thể ngắn cản được bi kịch phát sinh lần nữa. Hắn không muốn lại phải chứng kiến chuyện này từ đầu đến cuối.

Không có ai đuổi theo, Tiêu Phàm nahnh chóng phi nhanh trên đường, dốc hết toàn lực để không phải nhìn thấy một già một trẻ này nữa.

Nhưng đây không phải là không gian mà có thể dùng bộ pháp để di chuyển, cảnh đường phố không ngừng trôi đi, sau đó ngày càng trở nên xám xịt, hoàng hôn buông xuống.

“Sao thế? Cậu cho rằng cậu trốn được à?”

“Ai? Ai thế? Rốt cục là ai giở trò quỷ?”

Tiêng nói chuyện nghe rất quen nhưng Tiêu Phàm không thể nhận ra người đó là ai.

Không ai trả lời hắn bởi vì trời lại sáng lên.

Nhìn sắc trời lúc này đã không còn là sáng sớm, mặt trời đã chuyển về phái tây, bầu trởi được bao phủ bởi ráng chiều mỹ lệ.

“Tiêu Phàm, ông nội tới đón con về!”

“Không! Ông nội, sáng nay ông đã đồng ý mua cho con siêu nhân Coca rồi!”

Đừng! Đừng đi! Về nhà đi! Xin hai người!

Tiêu Phàm nhìn con ngươi màu đỏ của tiểu Tiêu Phàm, đau lòng cầu khẩn trong lòng.

“Ài, sao chuyện này con lại nhớ kỹ như thế chứ? Được rồi, chúng ta đi…”

“Dạ!”

Nghe hai ông cháu nói chuyện, Tiêu Phàm thực sự không muốn tiếp tục ở lại, bước chân không ngừng lùi về sau, nhưng không gian lại lần nữa đen lại.

Lúc trời sáng lên lần nữa, trong tay tiểu Tiêu Phàm đã cầm đồ chơi mới.

Tiêu Phàm khẩn trương nhìn bốn phía, hoảng hốt không thôi. Đột nhiên một tiếng nói vô lại giống như một hồi chuông cảnh báo gõ vào lòng Tiêu Phàm khiến cho hắn khẽ giật mình.

“Ôi, thật sự là trùng hợp quá, đây chẳng phải là cậu bạn nhỏ hồi sáng à?”

Một đám lưu manh xuất hiện bên cạnh Tiêu Ngọc Phong và tiểu Tiêu Phàm.

Trong đó có một tên xấu xí với cánh tay bị cuốn băng, nhìn chằm chằm tiểu Tiêu Phàm với ánh mắt oán độc.

“Là mày! Cái tên bại hoại buổi sáng!”

Tiêu Ngọc Phong vội vàng giơ tay bịt kín miệng tiểu Tiêu Phàm, giấu cậu bé ra sau lưng, cảnh giác nhìn mấy người trước mặt: “Các người muốn làm gì?”

“Ai dà, chúng tôi có muốn làm gì đâu? Lão già, hồi sáng trên xe buýt cháu ông chẳng phải rất hung hăng à?”

“Đứa nhỏ không hiểu chuyện, dù sao mọi người cũng không có việc gì, xin phép đi trước được chứ?”

“Ha ha, lão già, ông nói nghe nhẹ nhàng nhỉ. Mọi người không có việc gì? Cháu ông hồi sáng làm hỏng việc kiếm sống của tôi, khiến cho mọi người trong xe sinh ra cảnh giác, cuối cùng tôi không xuống tay được, sau đó tay tôi còn bị thương thành thế này. Ông cũng biết, làm cái nghề này, tay mà bị thương thì coi như thất nghiệp, ông thế mà nói không có việc gì à?”

“Anh muốn thế nào? Tôi có thể trả tiền thuốc men cho anh, đừng làm cháu tôi bị thương!”

Nhìn đám người xông tới, Tiêu Ngọc Phong không ngừng che chắn cho tiểu Tiêu Phàm lùi về phía sau.

“Muốn thế nào, ha ha, tiền thuốc men ông đương nhiên phải trả, nhưng kế sinh nhai của tao bị thằng ranh con này phá hỏng, tâm tình không tốt, vì thế tao với mấy anh em muốn hoạt động gân cốt một chút!”

Không đợi Tiêu Ngọc Phong tiếp tục nói, quyền cước đã thi nhau rơi xuống.

Tiêu Phàm không ngừng đánh lên người những đám lưu manh kia, nhưng hắn đang ở bên trong dòng chảy ký ức, vốn không cách nào chạm được đến thực thể, cuối cùng chỉ có thể bất lực ngồi bệt xuống một bên, không ngừng cào xuống mặt đất.

Tiêu Ngọc Phong không hề phản kháng đám lưu manh, tấm lưng vững chắc bảo vệ tiểu Tiêu Phàm ở bên dưới.

Tiểu Tiêu Phàm hai mắt màu đỏ ngập nước, gắt gao cắn chặt môi, rõ ràng người đang run lẩy bẩy nhưng vẫn quật cường mắng như cũ: “Khốn nạn! Đồ khốn nạn! Siêu nhân Coca nhất định sẽ đến trừng phạt các người!”

Chỉ là giọng nói này thực sự quá thê lương, khiến cho người ta nghe được mà đau nhói trong lòng.

Tiêu Phàm hồn bay phách lạc ngồi bệt trên mặt đất, đầu ngửa lên trời, sai đó trời đổ mưa…

Không biết bao lâu sau, xe cảnh sát cùng xe cứu thương cùng nhau tới, tiếng còi dồn dập hỗn loạn khiến cho Tiêu Phàm phiền não không thôi.

Lúc ngõ nhỏ yên tĩnh lại cũng là lúc đêm đã xuống, bên trong ngõ trống không, chỉ còn mưu vẫn rơi.

Tiêu Phàm cúi đầu, cảm thấy khuôn mặt mình có chút ẩm ướt, trong lòng nặng nề, vô cùng nặng nề, vô cùng bi thương.

Máu đỏ trong ngõ được mưa gột rửa, cảnh tượng tưởng chừng đã phủ bụi trong trí nhớ vẫn tái hiện ngay trước mắt, giống như một bông hoa nở rộ những chẳng mỹ lệ chút nào.

Mưa lớn, màu đỏ phai nhạt, Tiêu Phàm rốt cục cũng thấy được vật duy nhất còn sót lại trong ngõ.

Đó là một món đồ chơi mới tinh, mới qua một ngày đã bị chủ nhân vứt bỏ.

Tiêu Phàm cười khổ.

Thảo nào mình chẳng nhớ gì về thứ này, hóa ra là từ đó trở đi siêu nhân Coca không còn tồn tại nữa, hoặc chẳng có siêu nhân Coca nào từng tồn tại…

Chuyện này mình rõ ràng còn nhớ, nhưng tại sao ngày trước lại không nhớ gì cả?

Chẳng lẽ sức mạnh của thời gian lại lớn như vậy, thật sự có thể giúp mình quên hết những quá khứ đau khổ à?

Nhưng đã là quá khứ thì không thể vãn hồi, vì sao mình lại phải trải qua một lần nữa?

“Ha ha, đồ hèn nhát, mày đừng có đổ trách nhiệm cho thời gian, đều là bản thân mày đang trốn tránh mà thôi!”

Giọng nói quen thuộc lại vang lên, tựa như thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào lòng người.

Tiêu Phàm hốt hoảng nhìn bốn phía: “Ai? Là ai? Đừng có giả thần giả quỷ!”

Vẫn không ai đáp lại hắn, trời lại tối xuống một lần nữa.

Lúc trời sáng lên, mưa vẫn còn rơi, tí tách tí tách khiến cho người ta cảm thấy thật chán ghét.

Mùi nước khử trùng trong bệnh viện có chút gay mũi, mực nước bên trong chai truyền nước không ngừng giảm xuống, chậm rãi chảy vào thân thể gầy gò của Tiêu Ngọc Phong đang nằm trên giường bệnh.

Bên giường là một người phụ nữ đã có tuổi, quần áo diễm lệ. Mắt hạnh nén giận, tức giận mắng tiểu Tiêu Phàm: “Cái đồ hư hỏng này, biến ông nội mày thành thế này chắc này vui lắm nhỉ? Ông nội yêu thương mày thật sự uổng phí mà!”

Chương trướcChương tiếp