favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ác Ma Doanh Địa
  3. Chương 784: Ký Ức Không Ngừng Luân Chuyển

Chương 784: Ký Ức Không Ngừng Luân Chuyển

“Em nói ít một chút, Tiểu Phàm vẫn còn là trẻ con!” Bác của Tiêu Phàm ngăn người phụ nữ mạnh mẽ này lại, thầm gật đầu với em trai và em dâu biểu thị sự áy náy.

Hai tay tiểu Tiêu Phàm nắm chặt quần, cố kìm nén không rên lên tiếng nào, nhưng nước mắt vẫn thi nhau rơi xuống., nhìn Tiêu Ngọc Phong trên giường hai mắt vẫn nhắm nghiền, cả khuôn mặt càng nhăn lại hơn.

Cha mẹ Tiêu Phàm nhìn người nằm trên giường, lại nhìn tiểu Tiêu Phàm đang khóc không thành tiếng, bất lực lắc đầu, thở dài.

Đứng cạnh tiểu Tiêu Phàm còn có một cậu bé khá lớn, Tiêu Phàm không thấy rõ diện mạo của cậu bé nhưng lại biết rõ cậu bé đó là ai, chính là anh trai đã sớm rời nhà đi của hắn.

Có lẽ đã quá lâu rồi nên Tiêu Phàm không thể nào nhớ được diện mạo của anh trai nên trong trí nhớ mới như vậy…

Cảnh tượng lại thay đổi, thời gian lại trôi đi.

Vài tiếng ho truyền vào trong tai Tiêu Phàm, lúc này, Tiêu Ngọc Phong trên giường đã tỉnh.

Chẳng biết từ lúc nào, mọi người trước giường bệnh đã rời đi, chỉ còn lại tiểu Tiêu Phàm đang ngồi ngây ngốc ở đó.

Tiểu Tiêu Phàm vẫn ngậm chặt miệng, nước mắt vẫn còn chảy, con ngươi màu đỏ bị hơi nước làm mất đi sự trong trẻo, có vẻ hươi đục ngầu.

“Ông… nội… Tiểu Phàm… Có phải con đã sai rồi hay không… Siêu nhân Coca kia đều là gạt người!”

Tiểu Tiêu Phàm rất quật cường, vẫn muốn nói ra lời mình muốn nói một cách hoàn chỉnh. Đáng tiếc khi thấy khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Ngọc Phong, cậu bé vẫn có chút nghẹn ngào.

Tiêu Ngọc Phong há to miệng, muốn an ủi cháu trai yêu dấu của mình một chút, tuy nhiên cuối cùng lại hóa thành một trận ho khan.

Sau một trận thở dốc, Tiêu Ngọc Phong rốt cục cũng điều chỉnh lại được hô hấp, chậm rãi nói.

“Đồ ngốc, siêu nhân Coca đương nhiên là không có thật!”

Tiểu Tiêu Phàm siết chặt nắm đấm, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

“Nhưng Tiểu Phàm đâu có làm sai, không có siêu nhân Coca, ông nội có thể trở thành siêu nhân Coca của Tiểu Phàm mà, ông nội thích Tiểu Phàm nhất…”

Trong phòng bệnh có một học sinh tiểu học bỗng nhiên gào khóc đã quấy rầy đến y tá trực ban.

Mà bên ngoài phòng bệnh, Tiêu Phàm không ngừng đập đầu vào tường, mặc cho nước mắt chảy xuống, miệng không ngừng thì thào: “ Con sai rồi! Con sai rồi! Con thật sự sai rồi! Vì sao còn cứ cố chấp nói là mình đúng cơ chứ! Đều là con hại ông! Nếu như không có con, tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra! Nếu như không cần che chở cho con, ông cũng sẽ không bị thương!”

Lần đó, cảnh sát dẫn kẻ phạm pháp kia đi, Tiêu Ngọc Phong bị thương nặng được đưa đến bệnh viện cấp cứu, tiểu Tiêu Phàm lại bình yên vô sự.

Sau mấy tháng, Tiêu Ngọc Phong rốt cục cũng có thể xuất viện, nhưng do cảm lạnh triền miên nên không thể khỏe lại như trước

Tuổi tác đã lớn, lại thêm ngày ngày bị bệnh tật dày vò, thân thể ngày càng yếu. Không bao lâu sau, Tiêu Ngọc Phong qua đời.

Từ đó về sau, tiểu Tiêu Phàm cứ mãi canh cánh trong lòng vì chuyện này, vô cùng áy náy, cả người ngày càng sa sút tinh thần.

Cảnh tượng lại chợt sáng chợt tắt, Tiêu Phàm siết chặt nắm tay phát ra tiếng răng rắc, hét lên: “Đủ rồi! Rốt cục mày muốn gì?”

Không ai trả lời câu hỏi của hắn.

Tiểu Tiêu Phàm lại xuất hiện trước mắt hắn.

Đây là con đường đến trường, nhãn dán đằng sau cặp sách ghi là “năm thứ hai”, vì thế tất nhiên chỉ có một mình tiểu Tiêu Phàm cô đơn đi học.

Cũng không phải là do trưởng thành mà là do lúc này Tiêu Ngọc Phong không thể đi cùng tiểu Tiêu Phàm được nữa.

Con ngươi màu đỏ vẫn mỹ lệ như cũ, tuy nhiên trên khuôn mặt của tiểu Tiêu Phàm đã mất đi nụ cười trong quá khứ.

Âm trầm, tựa như bị sương mù dày đặc che đi tinh thần phấn chấn lúc trước.

Chương trướcChương tiếp