favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ác Ma Doanh Địa
  3. Chương 785: Gặp Lại

Chương 785: Gặp Lại

“Phàm Ca khi đó hệt như ánh nắng, toả ánh sáng muôn nơi, bất cứ ai cũng đều có thể cảm nhận sức sống tràn trề trên người cậu ta, thế nên bạn học xung quanh cậu ấy lúc đó nhiều lắm. Lúc ấy, chúng tôi vẫn chưa trở thành bạn bè.”

“Cậu ta được hoan nghênh đến vậy, tôi khi đó thật sự rất hâm mộ cậu ta.”

“Lên lớp hai, Phàm Ca trở nên ủ rũ hơn. Nghe người khác kể lại, hình như là bởi vì người ông vẫn hay đưa đón Phàm Ca đến lớp, về nhà qua đời rồi. Mà tôi năm đó thì lại vô cùng vui vẻ, bởi vì công việc làm ăn nhà tôi rốt cuộc cũng có được lợi nhuận…”

“Sự giàu có, làm cho con người ta phô trương. Huống chi tôi lúc ấy cũng chỉ là một thằng nhóc không biết gì. Tôi cầm mấy món đồ chơi mới không ngừng khoe khoang, phô trương trước mặt người khác, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người.”

“Có một câu nói rất hay, đó là người có của thì không nên khoe ra ngoài, nhưng tôi khi đó thì có hiểu gì đâu, thế là bị người xấu theo dõi…”

…

Tiêu Phàm tuổi còn nhỏ mà đã mất đi người thương yêu mình nhất, cảm giác như tận thế đến rồi vậy. Huống chi Tiêu Phàm lúc bấy giờ còn vô cùng day dứt với Tiêu Ngọc Phong mới vừa qua đời, cảm giác đau khổ đối với Tiêu Phàm chắc chắn là một nỗi dày vò.

Lúc Tiêu Ngọc Phong đi, Tiêu Phàm cũng cười không nổi nữa, không biết phải chăng là vì mất đi nụ cười rồi, đôi con ngươi màu đỏ rượu kia cũng trở nên xám bụi, giống như bị những thứ bụi bặm không sạch sẽ bám vào.

Trên đường đi học về, Tiêu Phàm vẫn lẻ loi đi một mình, trông có hơi cô quạnh.

Ra khỏi cửa trường học, hai bên con phố đều là tiếng cười đùa của trẻ con và người lớn, rộn rã biết bao.

Bố mẹ Tiêu Phàm vì công việc bận rộn nên không thể đến đưa đón con mình, thế nên cậu bé cũng chỉ có thể cô đơn về nhà một mình.

Nhóc Tiêu Phàm hơi ngẩng đầu lên, giương mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của lũ trẻ xung quanh rồi lại cúi đầu xuống.

“Mình không thèm, mình không hâm mộ, mình không thèm chút nào hết…”

Bờ môi nhỏ nhắn run run, lời nói rặt rãnh, non nớt.

Ngoài miệng nói như thế nhưng nhóc Tiêu Phàm vẫn như trốn tránh gì đó, không kìm lòng được mà quẹo vào trong một con hẻm nhỏ…

…

Tiêu Phàm hiện tại thật sự là không ổn chút nào, hắn đã quên mất “Chúng Thần Di Tích Chi Chiến”, thế nên chẳng hiểu sao mình lại xuất hiện ở chỗ này, càng không biết đây là đâu.

Những ký ức về hình ảnh đáng ghét trong sâu thẳm trí óc cứ lướt qua như một đoạn phim khiến cho tâm trạng hắn rất bất ổn, hít thở cũng trở nên thật nặng nề.

Điều làm hắn khó chịu nhất chính là, nhịp tim bắt đầu hỗn loạn, còn đầu thì lâm râm đau như muốn nứt ra. Đặc biệt là khi nhìn thấy nhóc Tiêu Phàm quẹo vào con hẻm nhỏ kia, cảm giác đau nhói trong đầu càng mãnh liệt.

Nếu như nói đến chuyện trước đó, Tiêu Phàm còn có chút ấn tượng, chứ còn hành động của nhóc Tiêu Phàm lúc này, hắn không thể gợi lên nổi một chút ký ức nào.

Ngắm nhìn cảnh đường phố xa lạ,

Trong lòng Tiêu Phàm không khỏi thắc mắc, khi còn bé mình đã từng đi qua nơi này sao?

Mang theo thắc mắc trong lòng, Tiêu Phàm nhìn nhóc Tiêu Phàm mang cặp sách vẫn đang cúi gằm đầu phía trước, không hiểu sao bắt đầu cảm thấy bất an.

…

“Dô hô! Nhóc mập, nghe nói người nhà mày có tiền lắm hả! “

Khuôn mặt Phan Phú Quý tái nhợt nhìn mấy tên lưu manh trước mặt, bị dọa sợ đến mức không nói ra được lời nào.

“Nhóc mập, anh đang hỏi mày đấy!”

Tên lưu manh giơ tay vỗ vỗ lên khuôn mặt trắng nõn ú na ú nần của Phan Phú Quý, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu trên trán Phan Phú Quý không ngừng nhỏ xuống.

“Mày có nghe anh nói gì không hả!”

Ngón tay lắc lắc, con dao bướm không ngừng vờn quanh, dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng bén ngót, vô cùng rực rỡ.

Nhưng trông thấy mũi dao sắc bén kia, hốc mắt Phan Phú Quý bắt đầu phủ đầy hơi nước, run lẩy bẩy trốn vào trong xó.

“Ha ha, nhóc mập này bị dọa sảng luôn rồi.”

Tiếng cười vừa ngông cuồng vừa vui vẻ.

Đáp lại hắn là nhiều tiếng cười vô lại hơn: “Ha ha…”

“Đ-t con mẹ mày! Anh hỏi mày! Nhà mày có tiền lắm có phải không!” Trông thấy Phan Phú Quý đã đần người ra, tên lưu manh không tiếp tục kiên nhẫn được nữa, thẳng tay đấm Phan Phú Quý một cú.

Bụng bị đau, Phan Phú Quý cuối cùng cũng suy sụp, hoảng sợ khóc ré lên.

“Khóc! Khóc! Khóc! Chỉ biết khóc! Tao hỏi, nhà mày nhiều tiền lắm có phải không!”

Tên lưu manh lại đạp cho Phan Phú Quý hai đạp, rốt cục cũng hả giận.

“Hở, đại ca, bên kia có người đến…”

…

Nhóc Tiêu Phàm bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc, khẽ ngẩng đầu lên một chút, nhìn đám thanh niên bất cần đời, và cậu nhóc mập trong góc tường tối thui.

Nhóc Tiêu Phàm nắm chặt nắm đấm, tiếp tục cúi đầu bước đi, cắn răng nghiến lợi không ngừng lẩm bẩm: “Siêu nhân Coca Cola không tồn tại, không được chõ mõm vào chuyện của người khác! Siêu nhân Coca Cola không tồn tại, không được chõ mõm vào chuyện của người khác!…”

“Chỉ là một thằng nhóc thôi, với cả thằng nhóc này cũng biết điều lắm, còn biết giả vờ nhìn không thấy cơ đấy.”

Nghe nói có người đến, Phan Phú Quý vốn rất vui mừng, không ngờ người đến kia hòan toàn không để ý gì đến mình, trong lòng cậu bé càng tuyệt vọng hơn.

“Thế cứ thả nó đi như vậy sao, nhỡ nó gọi người đến thì sao?”

“Không cần để ý đến nó, ai lại đi nghe một thằng nhóc nói nhảm chứ. Chúng ta chỉ cần xử lý xong thằng nhóc mập chảy mỡ này là về sau sẽ có nhiều tiền, sống một cuộc sống sung sướng.”

“Nhưng mà tao ngứa tay lắm rồi, muốn đánh thằng nhóc kia một trận quá. Mày phải biết, lần trước tao chả hiểu quần què gì tự dưng bị một thằng ranh con với một ông già đánh, xong còn bị nhốt trong sở cảnh sát cả ngày nữa mới điên chứ. Cũng may ông già nhà tao bỏ tiền nhờ người quen chuộc tao ra, nếu không giờ chắc tao đang mài đầu ở trỏng ấy chứ. Giờ tao nhìn thằng nhóc này chả hiểu sao thật sự muốn đập nó một trận!”

Con hẻm nhỏ ít có người lui tới nên rất vắng, tiếng của tên kia không lớn lại không nhỏ, nhưng lọt vào tai Tiêu Phàm rõ rõ ràng ràng.

Nhóc Tiêu Phàm lúc đầu vô cùng sợ hãi, muốn chạy nhanh ra ngoài, nhưng sau khi tiếng nói chuyện kia thì cậu bé cảm thấy cực kỳ quen, vô thức khẽ ngẩng đầu nhìn thử tên kia.

Nhưng khi thấy mặt mũi tên kia xong, nhóc Tiêu Phàm lại không bước nổi nữa: “Là anh!”

…

Tiêu Phàm bây giờ đang rất hồi hộp, hắn nhận ra người trước mặt mình. Người này chính là tên ăn cắp đã hạ độc Tiêu Ngọc Phong.

Vì thế, hắn vô cùng lo lắng cho nhóc Tiêu Phàm, quan trọng hơn là, cho đến bây giờ hắn vẫn không thể nào nhớ lại được chuyện này.

Trước đây mình từng đi qua nơi này lúc nào, gặp lại tên lưu manh khốn nạn này lúc nào, mà sau đó đã xảy ra chuyện gì…

Bởi vì không biết gì cả nên rất sợ hãi.

Dù sao theo logic mà nói, một đám thiếu niên bất lương, đối đầu với hai học sinh tiểu học lớp hai, nên lo bên nào sẽ bị thương là chuyện rất rõ ràng.

Mà đúng lúc này, Tiêu Phàm lại nhìn thấy mình khi còn bé hoàn toàn mất đi lý trí, trực tiếp xông về phía tên ăn cắp kia.

“Khốn nạn! Tôi muốn báo thù cho ông nội!”

“Hả? Ranh con này? Ha ha, lại là mày sao! Bố tìm mày lâu lắm rồi nha con, thế mà mày còn dám tự đưa mình tới cửa!”

Tên ăn cắp trông thấy nhóc Tiêu Phàm vọt về phía mình thì bắt đầu trở nên hưng phấn hơn, gã hoàn toàn không chú ý nhóc Tiêu Phàm đã thay đổi.

Đôi con ngươi đỏ thẳm của nhóc Tiêu Phàm càng lúc càng trở nên đỏ rực, dường như trong đó đang chứa một biển máu vô tận, sóng lớn trong biển cuồn cuộn không ngừng.

Nước biển mênh mông tuôn ra mạnh mẽ, sóng biển mãnh liệt thậm chí còn tràn cả ra ngoài. Sắc đỏ trong đôi đồng tử của nhóc Tiêu Phàm không ngừng lan ra phía ngoài, cuối cùng, đôi mắt nhóc Tiêu Phàm chỉ còn một màu sắc duy nhất.

Sắc đỏ điên cuồng nhất, chính là thế giới trong mắt cậu bé…

…

“Ngày tan học đó, cũng giống như những ngày trước. Sau khi chia sẻ rất nhiều đồ ăn vặt với các bạn, tôi được các bạn tán dương. Những câu nịnh nọt từ miệng mọi người khiến cho một thân toàn mỡ là mỡ của tôi cũng trở nên nhẹ nhàng hẳn ra. Thế là tôi nhàn nhã đi về nhà mà không hề phát hiện mình đã bị kẻ phạm pháp theo dõi…”

Chương trướcChương tiếp