favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Ác Ma Doanh Địa
  3. Chương 786: Quá Khứ Kỳ Lạ

Chương 786: Quá Khứ Kỳ Lạ

“Đợi đến lúc lấy lại tinh thần, tôi đã bị bọn chúng bắt vào trong con hẻm nhỏ không người lui tới bên cạnh đường đi học về. Bọn chúng liên tục dùng vũ lực đe dọa tôi, làm tôi sợ muốn xỉu, định bóc lột tiền trên người tôi. Ngay thời điểm tôi vô cùng tuyệt vọng thì bỗng có người đi đến…”

“Cậu đừng nói với tôi đó là Mệnh Phàm chứ. Mệnh Phàm cũng bằng tuổi cậu, vào hẻm nhỏ một mình thì có tác dụng gì?”

“Tôi nhớ rõ, người đó đúng thật là Phàm Ca.”

“Sao chứ? Chẳng lẽ tình bạn của hai đứa được xây dựng từ lúc bị đánh cùng nhau đấy sao?”

“Không phải, cậu ấy đã cứu tôi, và đánh bại luôn mấy tên côn đồ kia.”

“Cậu đang đùa tôi sao? Đám thanh niên bất lương đấy yếu sinh lý à? Thế mà lại bị một thằng nhóc con lớp hai đánh?”

Nghe một kết quả như vậy, Ác Long tỏ vẻ không tin!

“Là thật đó, tôi chỉ nhớ cảnh một mình Phàm Ca đứng trong vũng máu, cả người nhuốm một màu đỏ chót, dao kéo rải rác khắp nơi, trên lưỡi đao là màu đỏ của máu tanh.”

“Mấy con dao là của đám thanh niên bất lương đó, mà đám thanh niên lại đánh cho ngã ngửa trên đất. Sau đó, Phàm Ca ngẩng mặt chỉ tay lên trời, gào lên giận dữ, hình ảnh này thật sự có hơi kinh khủng, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy nó khá là đẹp.”

“Khoan đã! Cậu nói cái gì! Cậu không liên hợp với cái đám tự xưng là “Quân Đoàn Sói Đực” gì đó, cùng nhau nhắm mắt thổi phồng chuyện của Mệnh Phàm đấy chứ. Mấy chuyện như thế này sao có thể xảy ra được! Nếu như cậu muốn kể với tôi chuyện Mệnh Phàm lớp hai đã một mình đấu với đám thanh niên bất lương đó, ít nhất hãy kể cho tôi chuyện gì đã xảy ra!”

Một câu chuyện cũ thái quá như vậy, rõ ràng không thể làm Ác Long hài lòng, hắn ta cần biết chuyện gì đã xảy ra lúc đó. Ví dụ như, khi đấy Tiêu Phàm đã đánh bại từng tên thanh niên kia như thế nào.

“Tôi không có lừa anh, về sau còn có rất nhiều xe cảnh sát đến đấy. Còn việc Phàm Ca đánh bại như thế nào… Nhắc tới cũng kỳ, tôi hoàn toàn không nhớ rõ, có lẽ lúc ấy tôi vẫn còn nhỏ, đoán chừng là do nhìn thấy cảnh đó nên hoảng sợ quá độ rồi quên mất.”

…

Hào Đại Bàn chẳng biết tại sao mình lại không nhớ ra đoạn ký ức đó nhưng Tiêu Phàm lại tận mắt chứng kiến cảnh này.

Hắn kinh ngạc đứng trong vũng máu, cũng chẳng biết bản thân mình cảm thấy thế nào.

Hình ảnh này cực kỳ quen thuộc đối với Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm còn nhớ, sau trận chung kết của Giải thi đấu Biểu diễn PK “Tân Sinh”, cảnh nửa đoạn sau của các video chiếu lại trận đấu giữa mình và Tịch Dương chính là như vậy.

Mà bây giờ, cảnh tượng kỳ dị này lại một lần nữa hiện lên rõ ràng trước mắt hắn.

Có điều, giờ cũng không phải là thời điểm để hắn bận tâm những thứ này, bởi vì nhóc Tiêu Phàm lúc này cũng đã ngã nhào xuống bên cạnh những người kia, nằm trong vũng máu không nhúc nhích.

Sắc đỏ trong tròng trắng mắt nhóc Tiêu Phàm cũng đã chậm rãi tan biến, hệt như dòng thuỷ triều rút xuống từ từ.

Biển máu lại yên ả như lúc ban đầu, hiện trường cũng im lặng như tờ, bởi vì chẳng còn ai có thể mở miệng lên tiếng.

Lúc đôi con ngươi nhóc Tiêu Phàm trở về lại màu đỏ rượu đẹp đẽ kia, cũng là lúc thần trí nhóc Tiêu Phàm thanh tỉnh lại như bình thường. Cậu bé hoảng sợ nhìn mọi thứ xung quanh, cuối cùng cũng ý thức được mình vừa mới làm những gì, nhịn không được gào lên thất thanh…

Sắc mặt Tiêu Phàm cũng chẳng tốt đẹp gì. Dù tuổi tác tăng lên nhưng hắn vẫn chưa bao giờ trông thấy màu máu đỏ tươi trong hiện thực cả.

Quan trọng nhất là, lòng hắn cũng đang hoảng lắm rồi, bởi vì hắn cảm giác được, chuyện hắn không có chút ấn tượng này dường như thật sự đã từng xảy ra, bởi vì hắn phát hiện bản thân vốn không thể nhớ nổi hắn và Phan Phú Quý trở thành bạn bè như thế nào.

…

“Cảnh sát Trần, đây là tổ trưởng bên trên phái xuống, cậu phải tiếp đãi cho thật tốt vào.”

“Vâng, cục trưởng. Chào tổ trưởng, hoan nghênh đến thành phố chúng tôi, cũng không biết lần này ngài…”

“Im ngay! Cảnh sát Trần cậu cũng thật là hồ đồ, tổ trưởng làm gì là việc chúng ta có thể biết sao.”

“Ôi, tôi sơ sẩy quá, xin tổ trưởng thứ lỗi cho.”

“Sao rồi? Cảnh sát Trần.”

“Vâng, lúc nãy cấp dưới mới báo lên, có một vụ án lớn, cần tôi đến hiện trường.”

“Vụ án lớn?”

“Chuyện này…”

“Có thể khiến cho tổ trưởng cảm thấy hứng thú là vinh hạnh của cậu, Cảnh sát Trần cậu đừng lề mề nữa, mau nói đi.”

“Chuyện là như thế này, …”

“Hả! Còn có chuyện như vậy, dù sao chuyện cấp trên giao phó tôi cũng đã hoàn thành rồi, lần này tôi đi xem hiện trường với cậu, hi vọng Cảnh sát Trần không chê tôi phiền phức.”

“Tổ trưởng, ngài lại nói đùa rồi, tôi nào dám chứ.”

Cảnh sát Trần cẩn thận từng chút một nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, khúm núm nói.

“Thế chúng ta phải gấp rút xuất phát thôi, bản án quan trọng…”

…

Xe cảnh sát bao giờ cũng thong dong đến muộn. Nhóc Tiêu Phàm vẫn ngồi đờ người ra ở chỗ đó, do hét lâu quá nên đã sớm không phát ra được một âm thanh nào. Còn Phan Phú Quý thì hình như bị dọa cho xỉu rồi.

Tiêu Phàm lúc này, đầu thì đau muốn nứt, nhìn nhóc Tiêu Phàm đáng thương, giơ tay ra định trấn an cậu bé một lúc.

Nhưng chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi, lúc ấy Tiêu Phàm chỉ có một mình và cũng không có bất kỳ ai có thể giúp đỡ được, chính hắn càng không được.

Cho nên bàn tay vượt không gian thời gian xuyên qua người cậu bé, không thể làm cho nhóc Tiêu Phàm bị dọa đến lạnh cả người cảm nhận được chút ấm áp nào, tiếp theo đó, trời bỗng tối sầm lại…

“Rốt cuộc là ai! Mày rốt cuộc muốn làm cái gì!”

Nhìn màn đêm ngột ngạt bốn phía, Tiêu Phàm cuối cùng cũng không nhịn được nữa, gào lên.

“Chuyện lúc nãy là sao? Là ảo giác sao? Nếu như thật sự từng xảy ra, tại sao tôi lại không có chút ấn tượng nào!”

Trả lời lại hắn chỉ là một tiếng cười, đó là sự chế giễu rõ ràng nhất…

…

“Quên mất! Chuyện quan trong đến thế mà cậu cũng quên được!”

Ác Long thật sự rất muốn đập phát chết luôn cái tên mập trước mặt mình ngay lúc này, cái con người này sao lại tuột xích đúng lúc quan trọng thế không biết!

“Thật sự quên mất mà! Tôi cũng chătng biết tại sao mình lại không nhớ được mấy việc này. Dù sao thì sang ngày hôm sau, hai đứa lại đi học như trước kia.”

“Xảy ra chuyện lớn như vậy mà ngày hôm sau hai đứa còn đi học tiếp được hả?”

“Tôi cũng cảm thấy thật kỳ lạ, nhưng theo tôi nhớ, chuyện đó thật sự là như vậy…”

Giọng điệu của Hào Đại Bàn rất mơ hồ, nhưng ánh mắt lại vô cùng chắc chắn…

Lúc trước Ác Long cũng là cảnh sát, nên tất nhiên sẽ có thể hiểu được tính nghiêm trọng của vụ án Hào Đại Bàn gặp phải.

Không nói đến việc sự kiện này ngày hôm sau sẽ lên các tạp chí lớn, mà Hào Đại Bàn và Mệnh Phàm chắc chắn cũng phải nghỉ học để hỗ trợ điều tra.

Mà Hào Đại Bàn và Tiêu Phàm ngày hôm sau đi học bình thường như không có gì xảy ra. Chuyện như vậy càng làm cho sự việc kỳ lạ hơn.

Nếu không phải tên mập chết bầm Hào Đại Bàn này nhớ hồ đồ rồi chém gió thì chính là việc này có người nào đó nhúng tay vào.

Hơn nữa, có thể ém vụ án xuống đến như vậy, chứng minh thân phận người nhúng tay chắc chắc không hề đơn giản. Nhưng mục đích người đó làm vậy rốt cuộc là vì lý do gì?

Có điều, đây cũng là chuyện đã xảy ra rất lâu rồi, bây giờ đã mất đi các mấu chốt quan trọng, mình có truy cứu thì cũng chẳng ích gì, ngược lại còn đau đầu hơn.

Ác Long chỉ là muốn tìm Hào Đại Bàn tâm sự về Mệnh Phàm, vốn muốn nỗi bất an trong lòng mình vơi bớt đi, sao chủ đề lại lái qua cái việc kỳ lạ này rồi?

“Béo, cậu đi xa quá rồi, tôi chỉ là muốn hỏi thử cậu có quan hệ gì với Mệnh Phàm ngoài đời không thôi.”

“Thế giờ không phải tôi đang nói với anh đây sao? Từ đó về sau, Phàm Ca giống như thiếu đi cái gì đó, nếu gặp phải tình huống gì vô cùng cấp bách sẽ biến thành cái bộ dạng kỳ lạ kia.”

“Bộ dạng kỳ lạ?”

“Ờ, thời khắc nguy cấp thì trở nên vô cùng đáng tin, như thể một toà lầu cao ngất vững chắc vậy, bảo vệ anh thật chặt chẽ.”

Chương trướcChương tiếp