“Cậu nói trong lúc nguy cấp thì hắn rất đáng tin sao? Cái này có gì đâu mà kỳ lạ?”
“Nhưng bản thân toà lầu cao ngất đó lại cực kỳ không ổn định, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ sập.”
Nghe Hào Đại Bàn nói như vậy, Ác Long nhớ đến thời điểm lần đầu tiên mình đối chiến với Tiêu Phàm, bỗng cảm giác thích hợp. Nếu hắn khi đó qua chống đỡ được những đòn tấn công mạnh mẽ, điên cuồng của Tiêu Phàm, có lẽ hắn ta sẽ có thể nhìn thấy cảnh tượng toà lầu cao này đổ sụp không chừng.
“Cậu nói dưới áp lực lớn thì tâm lý Mệnh Phàm sẽ sụp đổ sao?”
“Có thể nói là như vậy.”
“Nhưng không phải bất cứ ai chịu áp lực lớn cũng sẽ sụp đổ sao?”
“Tôi cảm thấy kỳ lạ không phải ở chỗ sụp đổ đấy, mà kỳ lạ ở chỗ cảm xúc không ổn định, có khi nó xuất hiện rất không tự nhiên.”
“Không hiểu.”
“Tôi cũng không hiểu, chỉ là trực giác.”
“Vậy cậu từng thấy Mệnh Phàm sụp đổ bao giờ chưa?”
“Chưa từng.”
“Thế sao cậu biết?”
“Sau này nếu gặp loại chuyện như vậy, Phàm Ca đều chạy trốn, hoặc là tránh, hoặc là thoái thác. Thế nên gặp mấy chuyện như này cậu ta luôn luôn do do dự dự, thiếu quyết đoán. Tôi cũng không đành lòng nhìn Phàm Ca trong trạng thái đó, nói thế nào thì cậu ta cũng là người anh em tốt từng cứu tôi một mạng.”
“Có phải là cậu cho rằng, bởi vì cậu ta cứu cậu mà trong lòng mới lưu lại một bóng ma rồi biến thành như thế, cho nên cậu cảm thấy rất áy náy?”
“Đúng vậy, Phàm Ca lúc ấy vẫn chỉ là một đứa bé mà thôi, hơn nữa ông Phàm Ca khi đó mới vừa qua đời, đổi lại là tôi chắc có lẽ điên mất rồi.”
Nghe Hào Đại Bàn nói một hồi, trong lòng Ác Long tuyệt nhiên không trấn định thêm chút nào, ngược lại còn hốt hoảng hơn, thằng nhóc Mệnh Phàm này thời điểm mấu chốt hình như rất không đáng tin cậy mà nhở!
Nhưng bây giờ mình lại bị đá ra khỏi trận thì có thể làm thế nào được, cũng chỉ có thể gửi gắm hi vọng lên người cậu ta thôi.
Ngắm ngọn lửa nhỏ không ngừng nhảy nhót trong khối băng, nỗi lo lắng trong ánh mắt Ác Long lại đậm thêm một chút.
…
Ngày đêm luân chuyển, đó chính là tuần hoàn.
Bóng tối và ánh sáng liên tục triển chuyển, Tiêu Phàm chỉ có thể thả mình trôi theo dòng ký ức thẳng tắp, chảy đến cuối nguồn, nhưng lại không phải cuối cùng, bởi vì chỉ cần một sự thay đổi, hắn lại trở về chốn bắt đầu, lại tiếp tục xuôi dòng một lần nữa. Tiêu Phàm cũng chỉ có thể mặc cho dòng nước xiết gột mòn bản thân, không cách nào giãy dụa, dù chỉ là một chút.
Quang cảnh trước mắt chuyển tới chuyển lui thì sẽ trở nên nhàm chán sao?
Tiêu Phàm không biết, nhưng hắn rõ một điều, hắn sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Dù cho những đoạn ký ức này rất ngắn lại còn thanh thanh thản thản, nhưng liên tục lặp đi lặp lại như thế, không ngừng tuần hoàn như vậy, cũng thật là tàn nhẫn.
Huống chi, cảnh tượng trước mắt lại bi thương đến thế.
“Đừng! Ông ơi, đừng đi!”
“Không! Mấy người, không được!”
“Cầu xin mấy người mà! Dừng tay lại!”
…
Lúc đầu Tiêu Phàm sẽ mất khống chế, kêu gào điên cuồng.
Chạy trốn khắp nơi, cuối cùng không gọi được nữa, ngơ ngác nhìn tất thảy những thứ xảy ra ngay trước mắt mình với một ánh mắt trống rỗng.
Tiêu Phàm đã không còn nhớ rõ mình đã đến đây lần thứ mấy rồi, con hẻm nhỏ đầy máu là máu kia, những tên lưu manh kia ngã xuống, nhóc Tiêu Phàm hoảng sợ vô cùng, chỉ biết đứng đực người ra ngay đó.
Xung quanh con hẻm nhỏ, mọi người tụ lại càng lúc càng nhiều. Bỗng nhiên có một cậu bé xông ra từ trong đám đông, cậu nhóc lớn hơn Tiêu Phàm một chút, rảo bước nhanh đến trước mặt nhóc Tiêu Phàm cả người đang toàn là máu.
Ánh mắt cậu dò xét đám thanh niên đã ngã xuống, dường như có hơi hoảng hốt, sau đó ôm chầm lấy nhóc Tiêu Phàm, không hề chán ghét những vệt máu dơ bẩn trên người nhóc Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm lúc này vẫn không thể nhìn rõ vẻ ngoài của người kia, nhưng lại có thể nghe được những lời ân cần mà người đó nói.
“Tiểu Phàm, đừng sợ, có anh đây!”
Nhóc Tiêu Phàm không hề động đậy chút nào, vẻ mặt vẫn ngơ ngác như cũ, cậu nhóc thấy vậy thì cảm thấy lòng như mình nhói lên từng cơn.
Cậu nhóc do dự một lát, cuối cùng thở ra một hơi yếu ớt, vẻ mặt trở nên kiên định.
“Sợ hãi thì chạy trốn, đau khổ thì quên đi…”
Âm tiết kỳ quái, ngữ điệu nghe lúc ẩn lúc hiện, ẩn chứa một bí mật không thể nói, dường như mang theo một ma lực, mà ma lực này có thể gạt đi hết những áp lực mà Tiêu Phàm đang chống đỡ.
Ánh mắt nhóc Tiêu Phàm trống rỗng, chầm chậm tái diễn lại lời nói của cậu nhóc kia, sắc màu tươi đẹp trong đôi mắt dần lắng xuống, sau đó ngã nhào xuống đất…
Cậu nhóc nhìn Tiêu Phàm đã ngã xuống hôn mê thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, ngồi xổm xuống bên cạnh, rồi nhìn đám đông bên ngoài, cắn răng một cái, giống như hạ quyết tâm gì đó.
…
“Ha ha, nhìn mày mà xem, thật nực cười, chỉ bằng một câu của hắn. Cho đến hôm nay vẫn hèn nhát như vậy. Sợ hãi thì chạy trốn, đau khổ thì quên đi, mày cũng lanh trí thật…”
“Vấn đề này cứ lặp đi lặp lại, rồi lặp đi lặp lại, tuần hoàn vô hạn rồi lại tuần hoàn vô hạn, anh nói tôi nghe, như vậy rốt cuộc là vì sao!”
“Để cho mày xem…”
“Tại sao tôi nhất định phải xem?”
“Mày nhất định phải đối mặt.”
“Đối mặt với những ký ức này sẽ đau khổ đến mất lý trí! Tại sao tôi lại phải chịu hình phạt này!”
“Bởi vì tất cả là lỗi của mày, kẻ bất lực …”
“Dựa vào gì mà nói đó là lỗi của tôi!”
“Vậy mày tưởng thế nào?”
“Tai hoạ, hoặc là… bất hạnh…”
“Tai hoạ? Bất hạnh? Mày tin sao? Mày ấy hả, vốn không hề có tín ngưỡng, cho nên không có khả năng biết cái gì gọi là bất hạnh cả, mày bây giờ cảm thấy bản thân rất bất hạnh sao? Mày cảm thấy những thứ trước mặt mày lúc này đều đổ cho bất hạnh được sao?”
“Nơi này chỉ là một màu đen kịt hoàn toàn, thế nói, tôibây giờ chả thấy chút ánh sáng nào, chẳng lẽ đây không phải bất hạnh thì lại là cái gì!”
“A ha ha ha ha…”
Xa xa trong bóng tối vang lên một tiếng cười chói tai, sau một hồi lâu, vẫn là thanh âm quen thuộc kia vang lên: “Đây là chuyện hài buồn cười nhất tao từng nghe đấy.”
“Không có ánh sáng thì gọi là bất hạnh sao?”
“Cần ánh sáng thì mới thật sự gọi là bất hạnh!”
…
Đen, chỉ độc một màu đen kịt.
Nơi đây không có ánh sáng, giống như John đã từng nói, từ lúc mới bắt đầu hắn vốn không hề có ý định cho chút ánh sáng nào vào trong lồng giam đen kịt này. Thế nên nơi đây vô cùng tối tăm, tối tăm đến sâu thẳm.
Dòng ký ức bắt đầu dừng lại, mà khi dừng lại nó mang cho Tiêu Phàm một bóng tối vô tận.
Bóng tối liên tục vờn quanh, hệt như sợi roi mảnh tàn nhẫn quật vào người trong lồng giam. Đó là đòn roi đánh vào tinh thần, mà trong bóng đêm không có điểm tận cùng này, bản thân chính là hình phạt tàn khốc nhất.
Tiêu Phàm ngồi đờ ra, đầu rũ xuống, bả vai nhô lên, bộ dáng trông thật bất lực.
Rõ ràng là người sống, nhưng lại trông như chết.
Trước mắt là bóng tối, sau lưng cũng là bóng tối, mặc dù tay chân không bị trói, nhưng cả người Tiêu Phàm cũng đã bị giam trong mảnh tối tăm này. Tư thế ngồi như vậy vô cùng giống các phạm nhân đang bị thẩm vấn trong ngục tù.
“Trên xe buýt mày chỉ ra tội phạm nhưng không ai tán thành với mày cả, đây là bất hạnh của mày sao?”
“Mua đồ chơi xong thì bị đám thanh niên bất lương chặn lại, đây là bất hạnh của mày sao?”
“Lúc Tiêu Ngọc Phong bị vây đánh, miệng cậu luôn cầu nguyện Siêu Nhân Coca Cola, cuối cùng lại không xuất hiện, đây cũng là bất hạnh của mày sao?”
“Sau đó chỉ có thể trơ mắt nhìn người ông thân yêu của mình ngày càng tiều tụy cho đến khi qua đời, đây là bất hạnh của mày sao?”
“Nói thế có khác gì nói mày là một thằng nhóc xui xẻo đâu? Vì sao vận rủi lại luôn quấn thân mày chứ? Mày có muốn biết không?”
Trong bóng tối, bỗng có một cánh tay thò ra, vịn lấy bả vai Tiêu Phàm, thân thể chậm rãi nghiêng về phía trước, nhẹ nhàng thì thầm vào tai Tiêu Phàm, giọng điệu vừa đắc ý vừa khiêu khích.