Hơi thở lạnh lẽo phà vào tai, trong màn đêm u ám càng trở nên rét lạnh.
Tiêu Phàm vẫn cúi đầu như cũ, không hề động đậy, không nhìn, nhưng cũng không phải là do hắn không muốn.
Tuần hoàn vô hạn quá mức tàn khốc, một lần rồi lại một lần, Tiêu Phàm cũng không còn bao nhiêu sức lực, đến sức động đậy cũng chẳng còn.
Kiểu tra tấn tinh thần như thế này cực kỳ đáng sợ, ngay cả màu đen trên tóc Tiêu Phàm cũng đã phai tàn không biết tự lúc nào.
Chắc có lẽ vì thế mà ở đó bỗng nhiên xuất hiện vài sợi tóc bạc, hệt như tuyết rơi ngày đông vậy.
Tuyết không bay đầy trời, chỉ lẻ tẻ vài chỗ, nhưng trong màn đêm vô tận như thế này lại trông nổi bật đến chói mắt.
“Vì sao…”
Giọng nói không có cảm xúc, bình bình đạm đạm, chỉ là mở miệng nói theo phản xạ có điều kiện, dường như không hề suy nghĩ, nên giọng nói cũng thật trống rỗng, rỗng đến độ linh hồn dường như cũng đã mất.
“Bởi vì mày quá hèn nhát…”
“Trên xe buýt, lúc chỉ ra tội phạm không có ai tán thành, nếu như mày có năng lực, có thể ra tay giống như lúc giải cứu Phan Phú Quý khi đó, kết quả sẽ như thế này sao?”
“Mua đồ chơi xong bị đám thanh niên bất lương chặn lại, nếu như mày có năng lực, có thể ra tay giống như lúc giải cứu Phan Phú Quý khi đó, kết quả vẫn sẽ như thế này sao?”
“Lúc Tiêu Ngọc Phong bị vây đánh, Siêu Nhân Coca Cola mà mày nói không đến, nếu như mày có năng lực, có thể ra tay giống như lúc giải cứu Phan Phú Quý khi đó, kết quả sẽ như thế này sao?”
“…”
“Chắc giờ mày cũng rõ rồi, mày cho đó là bất hạnh, cho đó là xui rủi. Đó chính là sự chồng chất những vô dụng và hèn nhát của mày!”
“Cho nên tất cả là lỗi của mày, tất cả đều là do mày gieo gió gặt bão!”
“Đừng đẩy trách nhiệm lên vai nó!”
Tiếng gào the thé, vẫn chói tai như cũ.
“Khi đó… Tôi vốn cũng không có năng lực đó, sao lại là lỗi của tôi được…”
“Ha ha ha, thế tại sao mày lại có thể cứu Hào Đại Bàn được?”
“Tôi không biết..”
“Cái câu tôi không biết này của mày sẽ hại rất nhiều người, nếu như mày lúc nào cũng không biết, bất hạnh sẽ xảy ra bên người mày! Mày không biết cũng là lỗi của mày! Hết thảy đều là nghiệp mà mày tạo ra!”
“Thật sự là lỗi ở tôi sao?”
“Nếu như không phải lỗi ở mày, sao mọi việc lại phát triển đến nước này? Nghe Tiêu Ngọc Phong nói mê trên giường bệnh mà mày còn có thể cho mình là đúng sao? Ha ha ha, cười bể bụng tao rồi!”
Đầu Tiêu Phàm càng rũ thấp hơn, bả vai khẽ run lên, run run rẩy rẩy, cực kỳ giống như đang sợ hãi.
“Làm sao? Mày muốn chạy trốn à? Giờ mà mày vẫn muốn chạy trốn sao? Sợ hãi thì chạy trốn, đau khổ thì quên đi? Câu nói kia đúng thật là một bi kịch đẹp đẽ nhất thế gian này ấy nhỉ? Mà mày, lại chính là nhân vật chính của tấm bi kịch nọ…”
“Nếu tôi biết,
Biết rõ, thì có thể ngăn được không?”
“Ngăn? Ha ha, mày còn muốn ngăn lại? Đúng là yếu đuối!”
“…”
“Nếu mày có năng lực, những bi kịch này vốn dĩ không cần ngăn lại, bởi vì nó không có khả năng xảy ra!”
Trong bóng tối, một cánh tay khác lại thò ra, ôm lấy Tiêu Phàm vào trong lòng, tay phải chậm rãi giơ lên, sau đó đầu ngón tay nhắm ngay cổ Tiêu Phàm, trông vô cùng sắc bén.
“Thế nào, trao đổi với tao đi, để tao đến gánh vác bớt một phần bất hạnh giúp mày, nghe xem, đây là đề nghị bao hấp dẫn chứ.”
Bóng tối sau lưng Tiêu Phàm, xuất hiện một đôi mắt màu đỏ thẳm, nhìn kỹ sẽ nhận thấy, người đi ra từ trong bóng đêm thế mà lại giống Tiêu Phàm y như đúc, tình cảnh bắt đầu trở nên vô cùng kỳ lạ.
…
“Trao đổi? Đề nghị gì chán ngắt…”
Nghe thấy câu này, bàn tay hướng đến gần cổ Tiêu Phàm ngừng lại, bởi vì cánh tay đó đã bị Tiêu Phàm chụp được không biết từ túc nào.
Mà sau khi chụp lấy bàn tay có ý đồ xấu, Tiêu Phàm nãy giờ vẫn luôn ngồi đờ ra lại đứng lên một lần nữa.
“Tại sao?”
Bóng tối cuối cùng không cười được nữa, lần đầu tiên đặt câu hỏi cho Tiêu Phàm.
“Vì cái gì tao sẽ tỉnh lại?”
“Mày đã sớm chìm đắm, vốn nên tiếp tục mê mang, ngủ một giấc ngủ ngàn thu trong bóng đêm vô tận.”
“Đúng vậy, tôi vốn nên chìm đắm, vốn nên mê mang.”
“Thế thì tại sao?”
“Anh nói rất nhiều với tôi, trách nhiệm kia tôi thật sự nên gánh vác, sự vô dụng thật sự là lỗi của tôi. Thế nhưng … tại sao anh lại nhắc đến người đó?”
“Người đó?”
“Chính là người sẽ bảo vệ tôi mãi mãi, Siêu Nhân Coca Cola.”
“Cái gì?”
“Không phải đang nói mê đâu! Cho dù tất cả là do tôi sai! Nhưng người đó tuyệt đối là người đúng nhất trên thế giới này! Giờ anh lại đi nói xấu, giễu cợt người đó nên tôi không thể dễ dàng tha thứ cho anh được! Cho nên tôi không muốn cứ thế mà ngủ say, tôi nhất định phải tỉnh lại trong màn đêm này!”
Tiêu Phàm nắm chặt nắm đấm, chậm rãi xoay người lại, nói với màn đêm đen kịt kia: “Cám ơn anh đã trò chuyện với tôi lâu như vậy, giúp cho tôi hiểu ra không cần tiếp tục phạm sai lần cũng không cần phải gặp bất hạnh, thế nhưng… Không ngừng chiếu đi chiếu lại hồi ức bi thương của người khác cho người trong cuộc nhìn, thú vui này cũng ác độc thật! Tên thiết lập trò chơi biến thái! A a a a a, anh đi chết đi…”
Tiêu Phàm ngẩng đầu lên, mở ra một đôi mắt đỏ thẳm trong màn đêm đen kịt, giơ nắm đấm đập về phía trước, người trong bóng tối kia cũng không chịu yếu thế, hắn cũng dùng tư thế nhưng vậy đánh tới, hai cơn gió mạnh chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ đùng, ngay sau đó, cả hai nắm đấm mạnh mẽ nện vào mũi nhau!
Cảm giác mũi bị nện vừa đau lại vừa xót, làm cho người ta không chịu nổi mà chảy nước mắt.
Nhưng Tiêu Phàm biết, mình sau này không thể khóc nữa…
Bên trong ngục tối vẫn không có một tia sáng nào len ló vào, thế nhưng bỗng nhiên bắt đầu thay đổi, bởi vì màn đêm sâu thẳm nơi đây, tên của nó đã là ánh sáng rồi…
…
Đội ngũ này vô cùng lớn mạnh, tiến lên phía trước, từ đông sang tây, đường đi vài dặm, nhưng không thấy mệt chút nào.
Bởi vì bọn họ là vua thắng lợi, lúc hoành hành trên chiến trường, đánh đâu thắng đó, ngay cả lão đại Bang Hắc Long, cũng bị bọn họ trảm dưới kiếm.
…
“Cuộc chiến đấu chán ngắt.”
“Đúng là chán thiệt.”
“Chúng Thần Di Tích Chi Chiến nhiều nhất chỉ để chúng ta đi qua mà thôi.”
“Cho Tinh Thần một sân khấu biểu diễn không được sao?”
“Cũng không tồi, nhưng tao càng hi vọng dùng thời gian đó đi luyện cấp hơn, đi tăng trình chơi game của mình có hay hơn không.”
“Nhanh, tìm bảng hiệu đi, sau đó trực tiếp bóp vỡ thì kết thúc ngay thôi ấy mà.”
“Trên người Ác Long không có, bảng hiệu sẽ trong tay ai nhỉ?”
“Tao đoán là trên người ba đứa Ác Long, Tiểu Sửu Hoàng, Mệnh Phàm chứ không ai nữa hết. Ác Long chính là lão đại của Bang Hắc Long, trên chiến trường sẽ có tác dụng quan trọng, đáng tiếc cái là lúc hắn chết vẫn không nổ. Xã Huyết Tinh Ma Thuật của Tiểu Sửu Hoàng cũng được xem là tổ chức lớn thứ hai của trận doanh Ác Ma. Cho nên, khả năng bảng hiệu xuất hiện trên người gã cũng vô cùng lớn, vì thế giờ chúng ta mới chạy thẳng về phía nam, định bao vây giết Tiểu Sửu Hoàng. Còn Ô Yêu Vương Mệnh Phàm, được xem là một game thủ nổi tiếng nhất trong trận doanh Ác Ma, nên bảng hiệu cũng có thể trên người hắn ta.”
“Suy đoán của mày chẳng có xíu căn cứ nào. Bởi vì trong tay Hội trưởng Công hội Tinh Thần của chúng ta cũng đâu có bảng hiệu đại diện cho trận doanh Tinh Linh đâu, mà trên người Long Ngạo Thiên cũng không giữ tấm nào của trận doanh Nhân Loại luôn.”
“Tấm Tinh Linh rất có khả năng bên Hoa Nguyệt, hệ thống không thể nhàm chán như vậy được, không thể nào giao một thứ quan trọng như vậy cho người chơi bình thường được. Không phải khi giai đoạn thứ nhất của cuộc chiến đấu bắt đầu, trận doanh của chúng ta bởi vì mấy tên tay mơ kia mà bị liên lụy đào thải ra khỏi trận sao? Còn bên Nhân Loại, bọn họ không phải còn có Công hội Trật Tự sao?”
“Nói đến Công hội Trật Tự, trong “Tân Sinh” tao chưa bao giờ thấy mặt bọn Trật Tự đấy luôn thì phải? Nghe bảo bọn họ lợi hại lắm, lúc trước Long Ngạo Thiên hoàn thành nhiệm vụ liên thông server thì hình như là mời bọn họ ra mặt đánh giúp.”