“Kệ mẹ bọn chúng, đám Trật Tự rùa đen rụt cổ thì có thể mạnh đến cỡ nào chứ? Lúc trước làm nhiệm vụ liên thông Server Công hội Tinh Thần chúng ta phái ‘Vua Microblogging’ liên hợp với Hoa Nguyệt làm phát là xong luôn, có chút khó khăn nào đâu.”
“Này, mày nói vậy có được không đấy, Nhược Sở là tiền bối của mày đấy…”
“Chủ trương của Tinh Thần, ai mạnh là vua, thời đại chúng ta bây giờ là ‘Tinh Thần vụt sáng’, Nhược Sở gã ta cũng đã già…”
“Ha ha ha, đúng rồi, Nhược Sở vẫn là nên đi làm Microblogging tu thân dưỡng tính đi thôi…”
Mấy người chơi thảo luận không ngừng ngay trong đại bộ đội của Công hội Tinh Thần, giọng nói vô cùng cuồng ngạo, trò chuyện vui vẻ, bộ dạng thoải mái, hệt như đang ra ngoại thành dạo chơi.
Lúc này Hội Trưởng Công Hội Tinh Thần đưa tay quát bảo tất cả ngưng lại, bởi vì trước mắt gã xuất hiện một khu rừng rậm, cuối cùng cũng đã đến đích.
“Tiểu Sửu Hoàng tuy cũng có thực lực thật, nhưng đáng tiếc quá tự cao tự đại. Trên chiến trường mà cứ đứng im bất động sẽ chỉ làm địch nhân biết được động tĩnh, sau đó ra kế hoạch vây quanh mình mà thôi. Bây giờ đại quân Công hội Tinh Thần chúng ta đã đến, mày một người một rừng, xem mày trốn lên trời như thế nào đây? Ha ha, ‘Tân Sinh’ này cuối cùng vẫn là Tân Sinh của Tinh Thần mà thôi!”
…
“Trên chiến trường đứng im bất động là hành động ngu xuẩn nhất, làm như thế sẽ bị bại lộ hành tung là điều không thể nghi nhờ. Cũng không biết Mệnh Phàm đang làm cái gì, không nói một lời liền bị đóng băng, chúng ta bây giờ cũng đợi lâu lắm rồi, nếu như bị quân địch thừa cơ bao vây thì phải làm sao!”
Nhìn băng phách vẫn đông cứng như cũ, Thời Vũ Hoàn rất sốt ruột, cậu ta cứ dán mắt nhìn chằm chằm “thế giới 2D” của mình mãi, lúc nào cũng cảnh giác trong diện tích một dặm có xuất hiện địch không.
“Có ai bảo không phải đâu! Cũng không biết tên Mệnh Phàm này làm quỷ gì, vừa mới bảo hắn ta lập ra vài kế hoạch tác chiến dự trù cho sau này, hắn đã trốn vào trong khối băng rồi, đồ vô trách nhiệm, vô sỉ!”
Bạch Y Công Tử vẫn quơ quơ lấy cây quạt, hiếm có khi nào đứng cùng một chiến tuyến với Thời Vũ Hoàn.
Hổ Nữu không rảnh đâu mà quan tâm bọn họ, ánh mắt dán chặt vào khối băng phách, đáy lòng có hơi căng thẳng.
Cũng chẳng biết tại sao, ngọn lửa màu đỏ bên trong băng phách đang trở nên nhỏ dần, ngọn lửa lắc lư, dường như có thể dập tắt bất cứ lúc nào, thấy vậy Hổ Nữu bắt đầu run sợ.
Bởi vì cô luôn có cảm giác nếu ngọn lửa nhỏ này tắt đi,
Tiêu Phàm sẽ không trở về được.
“Ầm ầm…”
Chợt, giữa sân truyền đến một tiếng nổ giòn tan, ngay cả Thời Vũ Hoàn và Bạch Y Công Tử đang bực bội muốn chết, càu nhà càu nhàu cũng vì thế mà ngậm mồm.
“Ầm ầm…”
Lại một tiếng nổ giòn tan nữa vang lên, mọi người ai nấy đều người hoảng sợ nhìn khối băng phách, bọn họ tưởng Tiêu Phàm muốn phá băng đi ra.
Nhưng sau khi cả bọn cẩn thận quan sát, mới phát hiện khối băng che trên người Tiêu Phàm không có vết nứt nào cả, thế âm thanh nổ vang này rốt cuộc là phát ra từ đâu?
“Ầm ầm…”
Cả bọn nuốt nước miếng một cái, cúi đầu nhìn nơi tiếng nổ phát ra, mới phát hiện trên Frostmourne của khối băng đâm trúng Tiêu Phàm xuất hiện vài vết nứt.
“Đây là?”
“Ầm ầm ầm ầm ầm ầm…”
Tiếng nổ giòn tan liên tiếp vang lên, vết nứt nhỏ lan ra, thoáng chốc đã phủ kín lấy thanh Frostmourne.
Sau đó khối băng trên thân kiếm đi cùng với Frostmourne trực tiếp vỡ vụn, hóa thành nhiều mảnh vụn nhỏ, theo gió bay tá lả trên không trung.
Vỡ thành bột hình bông tuyết bay lả tả, khúc xạ ánh mặt trời, vẽ ra một cái cầu vồng, vô cùng đẹp đẽ.
Nhưng chẳng có ai hứng thú thưởng thức sự thú vị của bức tranh này, thậm chí tim còn đập nhanh hơn.
Thần khí Frostmourne trong khối băng vỡ vụn hoàn toàn, bay theo gió, thế còn Mệnh Phàm trong khối băng thì sao?
Nghĩ vậy, mọi người đều cảm thấy Mệnh Phàm đã thật sự tan biến theo khối băng hòa vào đất trời, ruột gan đám người như nóng hết cả lên.
…
Bên ngoài sân, đài chủ tịch…
“Hình như có động tĩnh.”
“Đúng vậy, Frostmourne đã vỡ rồi.”
“Đó là một nửa Thần khí đúng không.”
“Ừ, món Thần khí duy nhất trong tay Lich King Mệnh Phàm.”
“Thế mà lại vỡ được! Lich King Mệnh Phàm giờ đang dốc sức làm gì thế? Đại pháp Thiên Ma Giải Thể sao?”
“Không biết, dựa vào tình hình hiện giờ thì xem ra hắn đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc rồi…”
…
Khán giả nhìn chằm chằm vào khối băng trên màn hình mà cảm thấy vô cùng căng thẳng, chăm chú đến nỗi giống như phải nhìn ra được người trong đó vậy.
“Oa!”
Bỗng nhiên, tiếng ồn ào vang lên, cả hiện trường xôn xao, bởi vì ngọn lửa trong khối băng bỗng bùng lên!
Ngọn lửa rượu vang, đốt cháy mãnh liệt, ánh lửa đột nhiên sáng rực, làm cho người ta rốt cuộc cũng không còn thấy bóng dáng Tiêu Phàm trong khối băng nữa.
Đám Ác Ma đang vây xung quanh Tiêu Phàm cũng vô thức lùi về sau một bước, nhưng trong lòng không hề bởi vì ngọn lửa bùng cháy mà cảm thấy ấm áp, dù chỉ là một chút.
Đây là đóng băng, và cũng là lửa đốt, người trong khối băng, còn có thể sống sót sao?
Khoảnh khắc cả bọn kịp phản ứng, khối băng đã bị ánh lửa chiếu đến đỏ rực.
Lửa trong băng, thật sự là hiếm gặp, nhưng không ai để ý đến giây phút đẹp đẽ chớp nhoáng này.
Ầm ầm ầm ầm, tiếng nổ giòn tan lại vang lên, trên khối băng cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt…
Vỡ vụn, đổ nát, ngọn lửa theo đó mà nhỏ dần, chưa kịp chuẩn bị, tất cả đóng băng cùng với ánh lửa cùng lúc vỡ ra, mãnh liệt không gì sánh được, khiến lòng người rung động.
Mọi người cùng nuốt ực nước miếng, nhìn về phía ánh lửa chói mắt kia, giống như đang tìm kiếm thứ gì trong đó.
Người… còn ở đó không?
Sau một lát, cảnh tượng ngọn lửa bùng cháy kỳ lạ kia, rốt cuộc cũng tối sầm lại.
Mọi người ngửi thấy một mùi rượu kỳ quái, còn chứng kiến một vùng tuyết trắng nhỏ chỉ có trong ngày mùa đông. Tất cả đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Đôi mắt màu đỏ thẳm bỗng nhiên mở ra, hệt như hai vết mực đỏ nở rộ trên nền tuyết trắng, cực kỳ xinh đẹp.
Hai mắt Tiêu Phàm dò xét khắp nơi, vẻ mặt trông có vẻ hơi hoảng hốt, có điều nhanh chóng khôi phục lại tinh thần.
Hắn lại sờ lên mảnh vụn còn sót lại trên tay mình, cảm nhận được sự lạnh lẽo quen thuộc, trong lòng tự nhiên cảm thấy đau buồn.
Dùng ngón tay chà chà một lát, mở lòng bàn tay ra, để nó bay theo gió, cũng có thể xem như sự tiễn biệt cuối cùng.
Tiêu Phàm ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ giật mình của mọi người, giống như ý thức được cái gì, vẻ mặt như có hơi buồn rầu.
Hắn giơ tay phải lên, khẽ nhéo nhéo mũi mình, sau đó nhàn nhạt cười: “Làm sao vậy, bị dọa sợ hết rồi hả? Thế mấy người có muốn tôi đến làm Siêu nhân Coca Cola của mấy người không?”
“Cái gì?”
Nói chuyện dí dỏm, để sự lạnh lẽo trong bầu không khí biến mất đi, đáp lại hắn, là một sự khó hiểu…
Lửa bên trong khối băng bỗng nhiên bùng lên, băng nổ tung và tan theo ngọn lửa, đến khi hoá thành mây khói, bóng người dần xuất hiện.
Một loạt cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi, người xem bên ngoài khiếp sợ đến ngớ người.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy cảnh cuối cùng, chợt phát hiện vẻ mặt cứng ngắc của mình thoáng cái đã dãn ra, hệt như những khối băng lạnh lẽo tan ra trong ngọn lửa lúc nãy.
Lúc này trên màn hình xuất hiện một khuôn mặt tươi cười, nụ cười nhàn nhạt, làm cho người ta thấy thật thân thiết.
Mệnh Phàm vốn là một người bọn họ vô cùng ghét, nhưng không hiểu tại sao khi thấy khuôn mặt quen thuộc này lại xuất hiện trên màn hình, bọn họ cảm thấy đáy lòng bỗng nhiên ấm áp lên, hệt như một làn gió xuân ấm áp thổi qua vậy.
Bởi vì khoảng khắc Lich King Mệnh Phàm phá băng mà ra, tất cả dường như đã thay đổi…
Thay đổi?
Sao mình lại có suy nghĩ như vậy nhỉ, giờ phút này tất cả mọi người thầm tự hỏi như vậy.
Khó hiểu, lại nhìn màn hình một lần nữa, định bụng xem cho rõ ràng.
Người xem vừa nhìn thoáng qua đã quên mất cảm giác kỳ lạ mới nãy, nhận được một đáp án tự cho là đúng, thật là nông cạn.
Cảm thấy Mệnh Phàm thay đổi, là bởi vì dáng vẻ hắn thay đổi, không sai, đúng là vậy.